Đọc truyện Đừng khóc – Chương 77:
Như có một trận gió lạnh vút qua chỗ chờ thang máy.
Lạc Trạm lấy lại tinh thần, cảm nhận được luồng sát khí lạnh ngắt đầy sự thù địch phía sau. Anh bất đắc dĩ mở miệng: “Bà ơi bà hiểu lầm rồi. Không phải hôm đó cháu đã giải thích rõ ràng rồi sao, cô bé ở tầng 12 không phải bạn gái cháu, hôm đó cháu chỉ theo lời dặn dò của bà cô ấy đưa chìa khóa cho cô ấy thôi.”
“Ai.”
Bà lão thân thiết vỗ vỗ cánh tay anh.
“Nhìn cậu này, chàng trai trẻ, có gì mà phải ngượng ngùng chứ? Cậu đừng nhìn bà lão này lớn tuổi mà nghĩ bà già này cổ hủ, khắt khe. Huống hồ hai đứa đã lớn thế này rồi, yêu đương là chuyện bình thường, sợ gì mà không dám thừa nhận.”
Lạc Trạm nghiêm túc nói: “Thật sự không phải là yêu đương gì cả, chỉ là đưa chìa khóa thôi ạ.”
Bà lão do dự một chút, hỏi: “Thật?”
“Ừm.”
Bà lão hoang mang tột độ: “Vậy… hôm đó tôi nhớ rõ giữa trưa cậu đi lên, nhưng đến tận chạng vạng tối mới về còn gì. Đưa chìa khóa mà cũng phải mất nửa ngày hả?”
Lạc Trạm: …
Sau mấy lần không ngừng cố gắng giải thích, nhưng càng tô càng đen, cuối cùng vị phụ huynh nào đó đứng phía sau đã chuyển từ ánh mắt thù địch thành sát khí muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Không dám trò chuyện cùng bà lão này nữa, Lạc Trạm đổi chủ đề, uyển chuyển lên tiếng chào tạm biệt.
Lạc Cảnh Khiêm: “Đưa chìa khóa?”
Lạc Trạm: “Đúng là chỉ đưa chìa khóa, cái này chú có thể hỏi Nhiễm Nhiễm, hoặc là bà vú kia, cả hai đều có thể làm chứng.”
Lạc Cảnh Khiêm: “Nói cách khác, trong nhà không có ai, cậu và con bé chỉ hai người với nhau?”
Lạc Trạm: …
Lạc Cảnh Khiêm: “Lại còn ở đến tối mới về?”
Lạc Trạm: …
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Lạc Trạm bất đắc dĩ mỉm cười: “Có vẻ như cháu thật sự hết đường chối cãi rồi.”
“Không phải thật thì cậu có thể phản bác.”
“Đáng tiếc.” Lạc Trạm buông lỏng vai, “Chuyện thật sự như thế.”
Ánh mắt Lạc Cảnh Khiêm trầm xuống.
Lạc Trạm: “Nhưng mà dù có định tội thì cũng phải cho cháu bổ sung các tình tiết liên quan để giảm nhẹ bản án chứ?”
“… Cậu nói đi.”
Lạc Trạm: “Hôm đó giữa trưa Nhiễm Nhiễm ở nhà một mình, lại chưa ăn cơm, trong nhà không có đồ ăn nhanh gì cả. Bà cô ấy thì không biết bao giờ mới trở về. Cháu lại không thể bỏ mặc cô ấy 1 mình.”
Ánh mắt Lam Cảnh Khiêm khẽ động, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn.
Lạc Trạm nói: “Cháu có xuống bếp nấu đồ, vật vã trong đó một hồi. Ăn xong, cô ấy nằm trên sofa ngủ thiếp đi, cho nên cháu không thể rời đi được, đành đợi đến tối bà vú về mới rời đi.”
Lạm Cảnh Khiêm không nhịn được nhíu mày, ánh mắt thoáng lạnh đi: “Tiểu Nhiễm… thường… phải ở nhà một mình sao?” Ông như đang đặt câu hỏi, lại như đang nói chuyện với chính mình, trong giọng nói thoáng chút đau lòng và áy náy.
Mà đối với cảm xúc này Lạc Trạm vô cùng quen thuộc.
—— Sau khi biết mình chính là cậu bé trai được cô cứu hồi bé, Lạc Trạm luôn chìm nổi trong tâm trạng này.
Lạc Trạm hạ thấp giọng: “Trước kia, có lẽ vậy. Nhưng về sau sẽ không thế nữa.”
Lam Cảnh Khiêm giương mắt.
Hiếm khi Lạc Trạm có bộ dạng đứng đắn, nghiêm túc như lúc này. Anh nhìn thẳng vào Lam Cảnh Khiêm, chân thành, bình tĩnh nói: “Sau này mỗi khi Nhiễm Nhiễm cần, bất kỳ lúc nào, bằng bất kỳ giá nào cháu cũng sẽ xuất hiện ở bên cô ấy.”
Lam Cảnh Khiêm cực kỳ xúc động, mở miệng nói: “Thằng nhóc này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lạc Trạm: ???
Lam Cảnh Khiêm: “Con gái tôi mới 16 tuổi. Với tuổi tác của cậu mà nói chuyện yêu đương với con bé không thấy bản thân còn không bằng cầm thú hay sao? Trong mấy năm tới đây cách con bé càng xa càng tốt.”
Lạc Trạm: ….
Đàn ông có con đều sẽ bật mode hủy diệt mọi giống đực bên cạnh con gái mình thế này sao?
Trải qua vụ bóc phốt vừa rồi, sự tín nhiệm vớt vát mãi mới được dành cho Lạc Trạm hoàn toàn về âm, kể cả tình bạn gắn bó keo sơn trước kia cũng tan tành trong một nốt nhạc. Không có anh em gì hết. Ai có ý đồ với con gái ông đều là kẻ thù.
Địa vị Lạc tiểu thiếu gia trong lòng Lạc Cảnh Khiêm, ngắn ngủi nửa ngày đã nhanh chóng rớt từ người bạn vong niên cùng chung trí hướng, thưởng thức lẫn nhau xuống hàng cầm thú, không có tính người, lăm le bảo bối nhỏ hơn 16 năm mới gặp lại của ông.
Hiện tại ông phòng Lạc Trạm còn gấp gáp, gắt gao hơn phòng lũ.
Thế là về sau, bất kỳ khi nào Lạc Trạm đi cùng Đường Nhiễm là một chiếc xe con màu đen lại lù lù xuất hiện, kiên trì bám theo sau xe hai người.
————- Rốt cuộc ông vẫn oán hận anh. Chỉ chờ thời điểm để xông ra xử lý anh đây mà.
Chạng vạng tối, Lạc Trạm gửi Đường Nhiễm lại cho chú lái xe Lam Cảnh Khiêm. Còn mình về phòng thí nghiệm để hóa trang thành người máy.
Vì để tránh gặp mặt Lam Cảnh Khiêm, Lạc Trạm cố gắng chậm trễ thời gian xuất phát từ phòng thí nghiệm.
Trên đường.
Trong xe, Lâm Thiên Hoa bất an hỏi: “Trạm Ca, chỉ có hai người chúng ta cũng được sao?”
Lạc Trạm: “Thùng xe đã lắp thêm ròng rọc, một người cũng hoàn toàn có thể xử lý được hộp máy, vì sao không được?”
Lâm Thiên Hoa: “Không phải là vấn đề này. Tôi chỉ hơi lo lắng. Vị tổng giám đốc Lam kia đang giả làm lái xe của Tiểu Đường phải không? Rồi cả cô gái đưa cơm nữa. Nhà phụ hiện tại càng lúc càng nhiều người, tôi cứ có linh cảm nếu tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy mất —— mà đêm nay học trưởng Đàm lại có việc, nhỡ có tình huống bất ngờ phát sinh, tôi lại không ứng phó nhanh được bằng anh ấy, thì phải làm sao?”
Lạc Trạm không thèm nâng mắt, lười biếng ngáp một cái: “Anh đừng có vạ miệng là đủ rồi.”
“… Hả.” Lâm Thiên Hoa vội vàng quay đầu sang chỗ khác, “Phi phi” hai tiếng.
Lạc Trạm trầm tư một lúc, bình tĩnh mở miệng: “Chờ tí nữa, vào cửa sau sân lớn nhà họ Đường, anh quan sát chỗ đỗ xe thử. Nếu nhìn thấy xe của Lam Cảnh Khiêm còn đỗ ở trong sân thì cứ tắt máy giả chết chờ ông ta rời đi là được. Còn nếu không thấy thì cứ tiến hành như thường lệ thôi.”
Lâm Thiên Hoa nghe xong mới an tâm, lập tức gật đầu.
Chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, chiếc xe vận chuyển của INT tiến vào cửa sau.
Sau khi xuống xe, Lâm Thiên Hoa cẩn thận quan sát kỹ một lần nơi đỗ xe của nhà họ Đường, đảm bảo không thấy bóng xe Lam Cảnh Khiêm trong sân, mới dám thả lỏng, dỡ rương xuống, sau đó đẩy đến nhà phụ nơi Đường Nhiễm ở.
Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng.
Phòng khách không bóng người. Tình huống này không phải lần một, lần hai. Lâm Thiên Hoa không có thói quen quấy rầy người khác, vì vậy sau khi dựa chiếc rương vào một góc gọn gàng, thì gõ lên thành rương ba phát làm ám hiệu, rồi xoay người rời khỏi nhà phụ.
Rời khỏi nhà phụ, bước lên xe, Lâm Thiên Hoa vừa khởi động xe, vừa thở phào nhẹ nhõm nói: “Chẳng có gì khác mọi hôm. Đúng là tự mình dọa mình.”
Lâm Thiên Hoa vừa xoay chìa khóa, chuẩn bị khởi động xe, thì phía cửa sau của nhà họ Đường đột nhiên có hai đèn xe lớn tiến đến.
Đèn xe hình như đang chuyển hướng, xoay qua Lâm Thiên Hoa, anh ta giơ tay che mắt theo bản năng.
Mấy giây trôi qua, đèn xe kia mới xoay qua chỗ khác.
Lâm Thiên Hoa buông tay, lầm bầm mắng: “Đêm hôm khuya khoắt, ai còn…”
Tiếng nói im bặt.
Từ trạng thái toàn thân cứng ngắn, Lâm Thiên Hoa hoảng hốt bổ nhào về phía trước, gần như úp mặt vào cửa tấm kính chắn, nhìn theo chiếc xe màu đèn đang dừng ở trước cổng lớn không xa.
Mấy giây sau, hai bên cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra, sau đó nhanh chóng dìu cô gái nhỏ ngồi bên ghế lái phụ đi xuống.
Lâm Thiên Hoa bần thần vài giây mới lấy lại tinh thần, hoảng hốt đến mức bật lên tiếng chửi thề: “Mẹ khiếp.”
Anh ta lùi cả người lún sâu vào ghế, luống cuống tay chân tìm điện thoại, sau đó bằng tốc độ ánh sáng nhắn tin cho Lạc Trạm.
[Tiểu Nhiễm không ở nhà. Bọn họ vừa về. Mau tránh.]
Trong nhà phụ. Sau khi Lâm Thiện Hoa rời đi không bao lâu, Lạc Trạm bước ra từ trong hộp máy.
Trong phòng khách không thấy bóng người, Lạc Trạm đi quanh nhà nửa vòng, xác định không có gì khác thường mới đi thẳng tới phòng ngủ của Đường Nhiễm. Bình thường Đường Nhiễm đều ở phòng khách, cô chỉ về phòng ngủ khi có việc gì đó.
Đến cửa phòng ngủ, Lạc Trạm dỏng tai nghe hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Anh hơi nhíu mày, cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Nhưng trong phòng ngủ và phòng tắm đều không thấy bóng người.
Lạc Trạm nhíu mày lại.
Anh vô thức sờ lên cổ tay, mới nhớ ra khi đóng giả làm người máy anh sẽ tạm thời tháo đồng hồ ra.
Lạc Trạm chỉ có lấy điện thoại đã đặt chế độ im lặng ra để xem giờ.
Vừa lấy điện thoại ra, màn hình đột ngột sáng lên, là Lâm Thiên Hoa nhắn tin đến.
Thấy hai chữ “Bọn họ” trong tin nhắn, đáy mắt anh khẽ chấn động, nhanh chóng cất điện thoại định tránh vào phòng ngủ.
Mà lúc này tiếng mở cửa phòng khách đã truyền vào.
“Tiểu Nhiễm, cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn chú.”
“Hôm nay đi ra ngoài chơi cả ngày, chắc mệt muốn chết rồi đúng không? Ngồi trước đã… đây là cái gì?”
“Dạ?”
Lam Cảnh Khiêm cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, trong phòng khách của cháu đột nhiên có thêm một chiếc hòm lớn bằng kim loại cao khoảng 2m, hình như đã bị mở ra.”
Đường Nhiễm sửng sốt một chút, mỉm cười: “Chú đừng lo lắng, đó chỉ là hộp máy đựng robot thôi.”
Lam Cảnh Khiêm giật mình, quay đầu: “Chính là người máy cháu hay nói?”
“Dạ.” Đường Nhiễm gật đầu, hơi nghi ngờ nói: “Rương đã mở, có lẽ người máy cũng đã ra, ——- a, có thể cậu ấy đang ở trong phòng ngủ. Đôi khi cậu ấy tự động cảm ứng vào đó tìm cháu.”
“….”
Theo lời Đường Nhiễm nói, lông mày vừa thả lỏng của ông lại chậm rãi nhăn lại: “Cháu nói, người máy kia sẽ chủ động đến phòng ngủ tìm cháu?”
Đường Nhiễm gật đầu: “Vâng, sử dụng hệ thống cảm ứng nhiệt để định vị vị trí người sử dụng.”
Lam Cảnh Khiêm mím môi không nói, vẻ mặt nghiêm túc, đầy cảnh giác ——
Dựa theo hiểu biết của ông về trình độ phát triển trí tuệ nhân tạo trên thế giới hiện nay, không phải là không có hệ thống có thể chủ động quét các nguồn nhiệt xung quanh để xác định, phán đoán chủ thể cần tìm kiếm, nhưng mà lắp ráp một thiết bị như vậy vào một người máy mô phỏng sinh vật hoàn toàn độc lập thì không thể nghi ngờ đây là việc vô cùng khó khăn và khó thực hiện.
Kết hợp với những miêu tả trước đó của Đường Nhiễm, ông cảm thấy có rất nhiều nghi vấn xung quanh người máy này.
Đường Nhiễm không phát hiện ra sự đề phòng của Lam Cảnh Khiêm.
Đã ở nhà phụ vài tháng, cơ bản cô đã quen thuộc với thiết kế của căn nhà, vì vậy hoàn toàn có thể di chuyển như một người bình thường. Cho nên sau khi trả lời câu hỏi của Lam Cảnh Khiêm, Đường Nhiễm nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.
Vừa đi, vừa vui vẻ gọi: “Lạc Lạc, cậu ở đâu rồi?”
“…”
Không khí yên tĩnh.
Đường Nhiễm hơi ngạc nhiên dừng bước.
Trong bóng tối, Đường Nhiễm hoang mang cau mày: “Lạc Lạc?”
“…”
Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng lạnh lẽo.
Sự hoảng hốt, lo sợ giống hạt mầm ngủ vùi chôn sâu trong đáy lòng cô bấy lâu nay, nay giãy dụa chồi lên, giọng Đường Nhiễm thoáng run rẩy: “Lạc Lạc, cậu không có ở đây sao?”
Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn tiến lên, nửa bảo vệ, nửa dỗ dành: “Tiểu Nhiễm, đừng vội.”
Đường Nhiễm theo bản năng đẩy tay ông ra, hoảng hốt chạy về phía trước hai bước, giọng nói đã không ngăn nổi sự hoảng sợ: “Lạc …”
“Tôi đây.”
Đang trong cơn kinh hoàng, sợ hãi, thanh âm quen thuộc như một vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô, khiến cô yên tâm, khiến cô ỉ lại.
Trong bóng tối, giọng máy móc khàn khàn, đều đều xuất hiện từ phía trong phòng ngủ, cứ thể tự nhiên bước đến thế giới cô quạnh, lạnh lẽo, sưởi ấm cả thế giới của cô gái nhỏ đơn độc.
Lạc Trạm bước đến, bình tĩnh dừng lại trước mặt Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm như cảm nhận được gì đó, chậm rãi vươn tay, run rẩy chạm lên chất vải sơmi quen thuộc và nhiệt độ không thể gần gũi hơn dưới lớp áo.
Những bối rối, lo lắng trên khuôn mặt cô dần dần giãn ra, rồi tan biến vào hư không, giọng nói cô mang theo chút hờn giận: “Lạc Lạc?”
“Tôi đây.”
Tiếng máy móc đều đều lặp lại lần nữa.
“Tôi cứ tưởng cậu xảy ra việc gì.” Cô gái nhỏ thoáng run rẩy, dang hai tay vội vã ôm lấy người máy trước mặt: “Làm tôi sợ muốn chết.”
“…”
Lạc Trạm thoáng giật mình, nhưng vẫn để mặc Đường Nhiễm ôm mình. Cô gái nhỏ dán mặt trên ngực anh, miệng vẫn lầm bầm giận dỗi, anh chỉ im lặng lắng nghe.
Sau đó Lạc Trạm giương mắt, cách cô gái không xa là Lam Cảnh Khiêm chấn động cả người, lẳng lặng đứng yên một chỗ, chăm chú nhìn cả hai.
Đến tận khi Đường Nhiễm ổn định tâm trạng, mới ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: “Lạc Lạc, đêm nay cậu còn chưa chào tôi đâu.”
Lạc Trạm bất đắc dĩ hỏi lại: “Nhất định phải vậy sao?”
Sự đối đáp linh hoạt này khác hẳn thường ngày.
Đường Nhiễm có chút do dự những vẫn nhỏ giọng đáp: “Trước giờ tối nào cũng có, tôi muốn nghe.”
“…”
Hiện tại Lam Cảnh Khiêm đang đứng trước mặt, Lạc Trạm biết hiện tại tốt nhất mình không nên nói một chữ cũng mới là sáng suốt.
Nhưng đã là yêu cầu của Đường Nhiễm, trước nay anh đều không cự tuyệt.
Lạc Trạm rũ mắt, bất đắc dĩ thấp giọng mở miệng: “Chào buổi tối, chủ nhân.”