Đừng khóc

Chương 75


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 75:

 Gió thu đìu hiu.
 
Đường Nhiễm vẫn đang ở trong nhà. Mà lúc này, trước thềm nhà phụ, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, áp suất thấp bủa vây tứ phía, xung quanh lạnh lẽo như sắp đóng băng. Thật sự làm người ta sinh ra ảo giác, có phải mùa đông tới sớm không?
 
Im lặng qua đi, không khí im lặng cuối cùng cũng được phá vỡ ——

 
“Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Lam Cảnh Khiêm hỏi.
 
Lạc Trạm: “Câu này hẳn phải là tôi hỏi mới đúng.”
 
“Nếu tôi nhớ không nhầm,” Lam Cảnh Khiêm nheo mắt, “Cứ coi như Lạc tiểu thiếu gia có quan hệ gì với nhà họ Đường, thì cũng nên là hôn ước với vị tiểu thư nhà chính chứ —— Đã thế, sao cậu lại xuất hiện ở nhà phụ? Sao cậu biết Đường Nhiễm?”
 
“…Xùy.”
 
Vị tiểu thiếu gia lạnh nhạt nào đó nhếch môi trào phùng. Anh cúi đầu, tay xỏ túi quần, bộ dạng chẳng có mấy nghiêm túc, vừa cười vừa thong dong đi về phía ông.
 
Đến trước mặt Lam Cảnh Khiêm, anh dừng lại.
 
Lạc Trạm chậm rãi ngẩng đầu.
 

Trong đôi con ngươi luôn hờ hững biếng nhác, ẩn hiện tia sắc lạnh, hệt như con thú hoang hung dữ bị xâm phạm địa bàn: “Chú chất vấn tôi? Chú lấy tư cách gì chất vấn tôi? Người sáng lập AUTO? Hay là… tài xế mới tới của nhà phụ nhà họ Đường?’
 
Nói đến câu cuối, vẻ giễu cợt càng không che giấu.
 
Rõ ràng là đang cười, nhưng các cơ toàn thân căng cứng, những ẩn nhẫn lúc này dường như chỉ chờ thời để bùng nổ bất cứ lúc nào.
 
—— Chuyện Lam Cảnh Khiêm che giấu thân phận, chạy tới làm lái xe cho Đường Nhiễm, hiển nhiên là đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Lạc Trạm, tình hình căng thẳng không khác nào đường dây cao thế.
 
Nếu không phải dè chừng Đường Nhiễm đang ở trong nhà, có thể bất ngờ đi ra đây thì chắc Lạc Trạm đã lao tới túm cổ áo người “anh em tốt” này để hỏi cho ra nhẽ.
 
Lần đầu tiên Lam Cảnh Khiêm thấy một Lạc Trạm như thế —— cởi bỏ lớp vỏ biếng nhác uể oải, chẳng thèm để tâm tới việc gì, ánh mắt người người thiếu niên đó có thể sắc bén đến mức làm người ta run sợ.
 
Lớp màng giấy trong đầu Lam Cảnh Khiêm bị ánh mắt ác liệt đâm thủng:
 
“Vậy là, cô gái nhỏ cậu và Đàm Vân Sưởng nhắc tới trước đó, cũng chính là cô bé mà cậu đưa tới chỗ Gia Tuấn Khê điều trị mắt, là Đường Nhiễm?
 
“Đúng.”
 
Lạc Trạm trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt, sự bén nhọn trong đôi mắt không mảy may thay đổi.
 
“Tôi trả lời rồi, giờ tới lượt chú. Tại sao chú lại có mặt ở nhà phụ nhà họ Đường, tại sao lại muốn làm lái xe cho Đường Nhiễm?”
 
Lam Cảnh Khiêm không đáp, chỉ chậm rãi gật đầu: “Thế nên, cô bé mà ngày đó cậu nói từng làm tổn thương, cũng là Đường Nhiễm?”
 
Lạc Trạm nhíu mày, nhếch môi cười lạnh nhạt: “Liên quan gì tới chú?”
 
Mặt Lam Cảnh Khiêm lạnh tanh, nói: “Hay. Lắm!”
 
“——”
 
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhường ai.
 
Ánh mắt giao nhau là đao quang kiếm ảnh, bầu không khí giằng co qua lại, nhìn như sắp đánh nhau tới nơi rồi ——
 

“Két.”
 
Cửa bị đẩy ra, cô gái nhỏ đã thay quần áo xong, tay cầm gậy dò đường, khoan thai đi tới.
 
Trước mặt là một màu tối đen, bên tai chỉ có yên tĩnh, cô mờ mịt lên tiếng: “Lạc Lạc?”
 
“… Anh đây.”
 
Vốn đang so kè với Lam Cảnh Khiêm, Lạc Trạm chưa quay đầu lại nhưng vẫn đáp lời theo bản năng.
 
Mất vài giây anh mới lấy lại tinh thần, dưới con mắt trầm tư suy đoán của Lam Cảnh Khiêm, hiếm khi thấy Lạc tiểu thiếu gia tỏ vẻ thiếu tự nhiên.
 
Nhưng chỉ trong chớp mắt, chẳng mấy chốc đã bị Lạc Trạm dằn xuống.
 
Anh không định lâu la với Lam Cảnh Khiêm nữa, quay người đi lên thềm đá. Lạc Trạm dừng lại ở ngay trước bậc đá cô gái nhỏ đang đứng.
 
Động tác đỡ lấy gậy dò đường trong tay cô bé, anh đã tập mãi thành quen. Gập cây gậy lại xong, anh vươn tay phải ra đỡ tay cô: “Em chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta xuất phát nhé.”
 
“Ừm.”
 
Đường Nhiễm cũng theo thói quen nắm chặt tay áo Lạc Trạm.
 
“Vậy đi thôi.”
 
“Được ạ.”
 
“…”
 
Dưới bậc đá, Lam Cảnh Khiêm chết đứng nhìn một loạt động tác thành thục như mây trôi nước chảy của tên nhãi kia, đến tận khi hai người đi qua trước mặt, ông mới chậm rãi nheo mắt lại. Không quá mấy giây, Lam Cảnh Khiêm vội rảo bước theo sau.
 
Đến bãi đất trống để xe của nhà phụ.
 
Lam Cảnh Khiêm đi lên trước mở cửa xe.
 
“Để Tiểu Nhiễm lên xe tôi đi.”
 
Lạc Trạm đã dừng bước cạnh xe của phòng thí nghiệm INT, Lạc Trạm ngoái nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng: “Vì sao?”
 
“Vì tôi là lái xe của Tiểu Nhiễm.” Ông nhìn lướt sang chiếc xe đằng sau anh, “Vả lại, chẳng lẽ mỗi lần tới đây cậu lại dùng loại xe này để giày vò cô bé?”
 
Lạc Trạm nhíu máy: “Xe của tôi không tiện dùng.”
 
“Sợ người nhà chính nhà họ Đường phát hiện?”
 
“Liên quan gì tới chú?”
 
Nghe phong thanh có tiếng tranh cãi, Lâm Thiên Hoa xuống khỏi ghế lái. Cậu vòng qua đầu xe, tới bên cạnh Lạc Trạm, vô thức nhìn về phía người kia, tò mò không biết kẻ nào dám cứng đối cứng với Trạm ca nhà bọn họ.
 
Đến khi nhận ra khuôn mặt kia sao mà quen thế, Lâm Thiên Hoa nhảy dựng lên vì kinh hãi, mắt chữ O mồm chữ A, vô thức gọi: “Lam ——”
 
Còn chưa kịp nói xong thì phát hiện Lạc Trạm giơ cây gậy dò đường lên.
 
Mà đầu kia của gậy, vừa vặn chặn ngay trước miệng cậu.
 
Lâm Thiên Hoa kịp hoàn hồn, cuống quýt thu tầm mắt, rồi nhìn về phía Lạc Trạm. Chạm phải ánh mắt uể oải nhưng lại lạnh băng như bão tuyết kia, Lâm Thiên Hoa thầm giật mình.

 
Ngậm miệng.
 
Lạc Trạm cau mày, dùng khẩu hình cảnh cáo.
 
Lâm Thiên Hoa chỉ còn biết chớp mắt điên cuồng, tỏ ý mình đã hiểu.
 
Lúc này Lạc Trạm mới buông cậy gậy dò đường xuống.
 
Trước khi thu lại, dường như nhớ tới gì đó, anh còn chùi cây gậy lên quần áo Lâm Thiên Hoa mấy lần, tỏ vẻ ghét bỏ vô cùng.
 
Lâm Thiên Hoa đáng thương nhìn anh, bày tỏ người ta tủi thân đó!
 
Lam Cảnh Khiêm im lặng theo dõi hết màn kịch câm.
 
Đường Nhiễm lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chờ hồi lâu không thấy ai lên tiếng, cô tò mò, ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: “Lạc Lạc, anh quen chú lái xe à?”
 
“…”
 
Lạc Trạm và Lam Cảnh Khiêm bốn mắt nhìn nhau.
 
Một giây sau.
 
Lam Cảnh Khiêm lạnh nhạt phủ nhận: “Không biết.”
 
Lạc Trạm cùng cười gằn: “Chưa từng gặp.”
 
Đường Nhiễm càng thêm mờ mịt.
 
Dù rất không tình nguyện, nhưng cân nhắc tới chứng sợ không gian kín của Đường Nhiễm, Lạc Trạm vẫn tự mình đỡ cô ngồi vào chiếc xe màu đen của Lam Cảnh Khiêm.
 
Lúc ngồi thấp xuống cài dây an toàn cho Đường Nhiễm, giọng Lạc Trạm không hề che giấu vẻ chán chường: “Khi nào ra đến đường lớn, chúng ta lại đổi xe nhé. Nếu cảm thấy không an toàn,… Em có mang theo còi báo động phòng thân anh làm cho em không?”
 
Đường Nhiễm nghĩ một lúc mới hiểu ý anh, nhẹ giọng đáp: “Lạc Lạc, chú ấy là người tốt, đừng đùa chú ấy như thế.”
 
Lạc Trạm cúi đầu, cài xong dây an toàn, vuốt phẳng nếp áo khoác bị cong lên rồi mới nhìn cô.
 
Anh dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, lười nhác cười: “Em cũng từng nói anh là người tốt đó thôi —— từ đó anh có thể kết luận, phán đoán của em chẳng đáng tin chút nào, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.”
 
“Lạc Lạc không phải người tốt sao?”
 
Thấy anh tự lấy mình ra giễu, Đường Nhiễm bật cười, đôi mắt cũng cong thành hai vầng trăng khuyết.
 
Lam Cảnh Khiêm ngồi vào ghế lái, mặt không biểu cảm liếc nhìn đôi trẻ.
 
Chẳng nhẫn nhịn được bao lâu, ông mới khó khăn rời mắt khỏi đôi tay đáng hận của tên nhãi ranh Lạc Trạm đang xoa đầu con gái ông.
 
“Chúng ta lên đường thôi.” Lam Cảnh Khiêm nói.
 
“…” Lạc Trạm cười nhạt, một lát sau mới đứng dậy, bỏ tay xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đường Nhiễm: “Cô gái nhỏ, lát gặp lại nhé.”
 
Trong bóng tối, Đường Nhiễm vô thức muốn níu bàn tay kia, nhưng không kịp.

 
Lấy lại tinh thần, cô nghiêm túc gật đầu: “Ừm, lát nữa gặp.”
 
“…”
 

 
Xe của phòng thí nghiệm đi trước.
 
Ra khỏi cửa sau nhà lớn nhà họ Đường, Lạc Trạm mới tháo chiếc mũ lưỡi trai che mắt xuống, ném sang một bên. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Vân Sưởng.
 
“Lát nữa anh thấy Đường Nhiễm đi từ xe Lam Cảnh Khiêm xuống thì đừng nói gì hết, lái thẳng xe về trường là được.
 
Đầu dây bên kia, Đàm Vân Sưởng mất một lúc mới tiêu hóa xong lời anh: “Lam Cảnh ——? Thần tượng á?”
 
“Ừm.”
 
“Sao anh ấy lại ——?”
 
Lạc Trạm cắt ngang: “Giờ tôi còn nhiều nghi vấn hơn anh, hơn nữa, tâm trạng cũng đang rất tệ, anh nhất định phải thắc mắc ngay bây giờ à?”
 
Đàm Vân Sưởng khó khăn nuốt lại lời mình định nói.
 
Lạc Trạm tựa người vào ghế, hai mắt nheo lại. Một lúc sau anh đột nhiên nói tiếp: “Cúp máy xong anh tìm hiểu gấp giúp tôi mấy chuyện.”
 
“Chuyện gì?”
 
“…”
 
Cuộc gọi kết thúc, trong xe khôi phục vẻ tĩnh lặng như ban đầu.
 
Cơn khiếp sợ qua đi, Lâm Thiên Hoa lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Trạm: “Trạm Ca, chẳng lẽ cậu cho rằng ——”
 
“Tôi chưa kết luận gì cả, chỉ đang hoài nghi.” Lạc Trạm lười biếng chống mí mắt, thoáng dừng rồi nói tiếp, “Lái xe thì nhìn đường đi, tôi không muốn chết trong tay anh đâu.”
 
“À được.” Lâm Thiên Hoa vội quay đầu lại.
 
Nhưng nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy của Lạc Trạm với Đàm Vân Sưởng, cậu không sao ngồi yên được: “Nhưng nghi ngờ của cậu táo bạo quá đó.”
 
“Thật sao?”
 
Lạc Trạm nghiêng mặt qua.
 
Nhìn chiếc mui trần màu đen đang lái phía trước, Lạc Trạm chậm rãi buông mắt.
 
Tốc độ của chiếc xe mui trần hiển nhiên là nhanh hơn xe chuyên chở nhiều, dừng lại ven đường trước hai phút
 
Ban đầu, cả hai cùng im lặng, Đường Nhiễm không khỏi căng thẳng, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay sang ghế lái, nhẹ giọng hỏi: “Chú lái xe này, có phải chú không thích Lạc Trạm không?”
 
“…”
 
Giọng nói của Đường Nhiễm kéo suy nghĩ của Lam Cảnh Khiêm ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu.
 
Thoáng suy tư, ông mới đáp: “Chú biết vị Lạc tiểu thiếu gia này, cũng rất thưởng thức tài năng của cậu ta. Nhưng mà… chú khá bất ngờ người như cậu ấy lại là bạn cháu.”
 
Đường Nhiễm do dự một lúc, hỏi lại: “Tại sao ạ?”
 
Lam Cảnh Khiêm thở dài, đáp: “Cậu ấy là vị thiếu gia được chiều chuộng nhất nhà họ Lạc, các mặt khác cũng được ông trời ưu ái, nên mới sinh ra cái tính kiệt ngạo bất cần, không để ai vào mắt bao giờ. Vốn liếng như thế, cậu ta đúng là quyền kiêu ngạo. Nhưng thiếu niên như thế đi đâu cũng có người theo đuổi, nếu Tiểu Nhiễm thích cậu ta, chú sẽ lo lắng lắm.”
 
“…”
 
Cô im lặng rất lâu rồi chầm chậm cúi đầu: “Chú lái xe cũng cảm thấy, cháu không đủ tư cách đứng cùng anh ấy sao?”
 
“Tất nhiên là không phải!” Lam Cảnh Khiêm bác bỏ không chút nghĩ ngợi, “Tiểu Nhiễm xứng đáng có được tình yêu của người con trai tốt nhất trên thế gian.”

 
Đường Nhiễm siết chặt dây an toàn, nói nhỏ: “Đối với cháu, Lạc Trạm chính là người tốt nhất.”
 
Ánh mắt Lam Cảnh Khiêm thoáng run lên. Một lát sau, ông mới cảm thán đáo lời: “Cậu ấy có tốt với Tiểu Nhiễm nhà chúng ta không?”
 
Đường Nhiễm quả quyết gật đầu.
 
Có vẻ thấy vẫn chưa đủ chân thành, Đường Nhiễm nói: “Lạc Lạc là người đối xử với cháu tốt nhất. Ban đầu anh ấy cũng rất hung dữ, rất lạnh lùng, nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi. Khi trời mưa anh ấy sẽ chạy về tìm cháu, nhường áo khoác của mình cho cháu, cùng cháu lên xe bus mà đến chính bản thân anh ấy còn chưa từng đi. Khi cháu lạc đường, anh ấy không quản mưa gió đi tìm cháu, còn để ý lúc cháu chưa ăn gì. Lúc cháu sợ hãi muốn trốn tránh, anh ấy còn vờ làm anh trai mình —— Rõ ràng là một người kiêu ngạo, nếu bản thân không tình nguyện thì sẽ chẳng bao giờ chịu làm, nhưng hết lần này đến lần khác, anh ấy lại làm cho cháu nhiều chuyện như thế.”
 
Đường Nhiễm dứt lời, hai người trong xe im lặng hồi lâu.
 
Một lát sau, cô gái nhỏ như đột nhiên kịp phản ứng, ráng đỏ lan từ đôi gò xuống tận cổ, cúi đầu lí nhí: “Có phải cháu… hơi nhiều lời không?”
 
Lam Cảnh Khiêm cũng vừa kịp hoàn hồn, bất đắc dĩ cười: “Đúng là không ít. Xem ra, cháu nhớ rất rõ ràng mỗi chuyện về cậu ấy.”
 
“…” Mặt bé con càng đỏ hơn. Nhưng cô vẫn thẳng thắn gật đầu: “Vì Lạc Lạc rất tốt, nên cháu phải ghi nhớ.”
 
“Nhưng cậu ta tốt quá mức như thế, chú cũng sẽ lo lắng.”
 
“?” Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu.
 
Im lặng mấy giây, Lam Cảnh Khiêm vươn tay dịu dàng xoa đầu con gái: “Tiểu Nhiễm à, trên đời này có một đạo lý, ngoại trừ ba mẹ, sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với cháu cả.”
 
Đường Nhiễm không hiểu lắm, nghiêng đầu về phía ông.
 
Lam Cảnh Khiêm thu tay lại, nhìn qua kính chiếu hậu, chiếc xe chuyên chở đang đến gần, cảm xúc nơi đáy mắt càng thêm phức tạp.
 
“Không thân không quen, tốt với cháu đến mức trái cả bản tính, thì chỉ có hai khả năng. Hoặc là vì áy náy, không thì chắc chắn có mưu đồ. Cậu ta sẽ là loại… hay cả hai?”
 
“…”
 
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa lái xe chuyên chở rời đi.
 
Ven đại lộ chỉ còn chiếc xe thể thao màu xanh mực, và con mui trần đen.
 
Đường Nhiễm vừa xuống khỏi xe Lam Cảnh Khiêm, đang chuẩn bị lên xe Lạc Trạm thì nhận được một cuộc điện thoại, là bà Dương Ích Lan trước đó từng chăm sóc cô.
 
Cô gái nhỏ có vẻ rất vui mừng, ngay lập tức bắt máy, cầm điện thoại đi ra sau xe Lạc Trạm.
 
Lạc Trạm vốn đang đứng tựa xe chờ, điện thoại đột nhiên rung lên.
 
Lướt nhanh đọc tin tức vừa gửi đến, Lạc Trạm từ từ nheo mắt. Mây giây sau, anh thẳng người dậy, đi thẳng về phía chiếc xe con màu đen phía trước.
 
Lam Cảnh Khiêm đang ngồi ghế lái cũng chú ý thấy, chẳng bao lâu Lạc Trạm đã đến đến gần. Qua tấm kính, ông nhìn theo con gái nhỏ, rồi lại quay sang Lạc Trạm.
 
Tháo dây an toàn, nhoài nửa người ra ngoài cửa kính, nhìn Lạc Trạm đứng ngay cạnh xe mình.
 
Lam Cảnh Khiêm nhàn nhạt nhìn anh: “Có chuyện gì sao Lạc tiểu thiếu gia?”
 
Lạc Trạm chống ta lên xe, hơi cúi người: “Đúng là có vài vấn đề muốn thỉnh giáo chú đó, Lam tiên sinh.”
 
Biểu cảm trên mặt Lam Cảnh Khiêm không thay đổi mảy may: “Tôi không nhận nổi xưng hô như vậy của Lạc tiểu thiếu gia đâu.”
 
“Thế thì đổi là được, Lam tiên sinh thích… À, tôi nghĩ ra rồi.”
 
“?” Giọng điệu thản nhiên của Lạc Trạm không khỏi làm Lam Cảnh Khiêm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Trạm.
 
Lạc Trạm rũ mi, che đi đôi con người đen nhanh sâu thăm thẳm.
 
Im lặng hồi lâu, anh mới dời mắt, rồi bỗng dưng cười thành tiếng.
 
“Có lẽ, tôi nên gọi trước một tiếng… Chào ba vợ?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.