Đọc truyện Đừng khóc – Chương 74:
Trước cửa, Lam Cảnh Khiêm yên lặng mấy giây, mới tìm được giọng nói của mình: “Ngày mai ——?”
“Bạn của anh ấy nói cuối tuần anh ấy có chút thời gian rảnh.” Cô gái nhỏ đỏ bừng hai má, giọng điệu đều đều như đang đọc báo cáo, “Hôm nay khi đi chơi cùng chú, cháu đã cố gắng thích ứng với hoàn cảnh xa lạ để khiến bản thân không còn sợ hãi, luống cuống mỗi khi ra ngoài —— biểu hiện lần sau nhất định sẽ tốt hơn lần đầu.”
“…”
Bị cô con gái nhỏ đem ra làm vật thí nghiệm, lại còn là vật thí nghiệm thay cho một tên ranh con rất có thể đang có ý đồ xấu với con gái mình…
Trái tim ông bố già tan nát.
Đường Nhiễm lại chẳng hề hay biết. Cô đợi một lát, không nghe thấy “chú lái xe” trả lời, chủ động lễ phép mở miệng: “Chú à, cháu vào phòng cất áo khoác đã nhé, chú ngồi chơi, chờ cháu một lát.”
“Ừ.” Lam Cảnh Khiêm cố gắng bảo trì sự kiên cường, “Cần chú giúp gì không?”
“Không cần đâu ạ. Cảm ơn chú.”
“…”
Đường Nhiễm nói xong, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng, cô vừa thay quần áo xong thì điện thoại trong túi áo khoác reo lên.
“Có điện thoại gọi đến.” Giọng AI hỗ trợ trong điện thoại nhàn nhạt vang lên.
Nhớ đến chủ nhân nguyên bản của giọng nói kia, Đường Nhiễm ngây người hai giây, không nhịn được cong khóe môi mỉm cười: “Lạc Lạc, điện thoại của ai vậy?”
“Cửa hàng trưởng.”
“Ừ. Kết nối.”
Đường Nhiễm cầm di động lên, áp vào tai.
Đầu dây bên kia giọng Đàm Vân Sưởng ép xuống thật thấp: “Xin lỗi Tiểu Nhiễm, đêm nay bọn anh có việc đột xuất, không sắp xếp ai mang người máy qua cho em được.”
“Dạ?” Đường Nhiễm run lên một chút, lo lắng hỏi: “Lạc Lạc xảy ra chuyện gì sao?”
“…”
Đàm Vân Sưởng nhất thời không phản ứng kịp, “Lạc Lạc” này là “Lạc Lạc” nào?
Anh ta đảo mắt qua khe cửa, nhìn tảng băng sống đang nằm bất động trên sofa, thấp giọng đáp: “Hả, à, không sao thân thể cậu ta hơi khó chịu chút.”
Đường Nhiễm càng mờ mịt: “Lạc Lạc… thân thể không thoải mái?” Lại bug ạ?”
Cuối cùng Đàm Vân Sưởng cũng thông: “Khụ, không phải người máy, là ——- a Lâm Thiên Hoa. Phòng thí nghiệm bọn anh có mỗi cậu ta có bằng lái xe, những người khác chẳng ai có, cho nên tối nay không cách nào đem người máy qua được.”
Đường Nhiễm giật mình: “À vậy ạ. Anh ấy có sao không?”
“Không chết được.”
“…?”
Đàm Vân Sưởng ghét bỏ hừ hừ mấy tiếng, mở cửa bước vào, vừa đi vừa lắc đầu, lầm bầm.
“Thật sự coi mình là thân thể KIM CANG BẤT TỬ. Cả đêm hôm qua không ngủ, sáng nay hai giờ còn mò vào phòng máy sửa code, tối ưu phép tính cho chương trình mới. Anh nhìn cũng thể đoán được, thằng nhóc kia không phải đang ngủ mà đang hôn mê thì đúng hơn.”
Đường Nhiễm nghe thấy thế ngây người: “Lâm Thiên Hoa…” Nói được mấy chữ, cảm thấy không lễ phép, lại vội vàng sửa lời: “Anh Thiên Hoa, làm việc đúng là tận tâm.”
“…”
Đàm Vân Sưởng chột dạ nhìn Lâm Thiên Hoa đang lúi híu sau bàn máy nghe thấy tên mình ngơ ngác ngước nhìn lên.
“Khụ, cũng tạm, cũng không phải ngày nào cũng liều mạng làm việc như thế,” Đàm Vân Sưởng đổi tư thế, “Thằng nhóc đó gần đây tình cảm lận đận, vừa phải dỗ dành một cô gái vui vẻ vừa bận đầu tắt mặt tối ở phòng thí nghiệm, haizzz đúng là mệt mỏi. Lại thêm việc hai ngày nay vì việc cô gái kia đi chơi với người khác mà buồn bã không vui, cả ngày uể oải, u ám ôm vại giấm, khóc ra nước mắt cũng có vị chua…”
Đường Nhiễm nghe xong sinh lòng cảm thông, đồng tình nói: “Vậy để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt đi ạ. Hai ngày nay không cần đưa Lạc Lạc đến cũng được.”
Đàm Vân Sưởng: “Ừ, anh sẽ truyền đạt lại. Em gái à, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai Lạc Trạm sẽ đến đón em.”
“Dạ vâng, cửa hàng trưởng, hẹn gặp lại anh.”
Đường Nhiễm cúp điện thoại, ra khỏi phòng.
Lúc đi ra phòng khách, cô nghe thấy giọng chú lái xe nghi hoặc hỏi: “Tiểu Nhiễm, trong phòng cháu còn ai khác à?”
“Dạ? Không có ạ.”
“Chú vừa nghe thấy giọng nói của một người nữa?”
Đường Nghiễm suy nghĩ một chút: “A, là giọng của AI hỗ trợ cài đặt trong điện thoại của cháu.”
Lam Cảnh Khiêm ngạc nhiên đôi chút, chậm rãi gật đầu: “Ra là vậy.”
Nhưng cái giọng nói quen thuộc kia… Chắc là ảo giác của ông thôi.
“Đúng rồi chú à,” Đường Nhiễm tiếc nuối nói: “Hôm nay không thể giới thiệu cho chú người máy của cháu rồi —— hôm nay người hằng ngày đưa người máy đến bận việc nên không thể đến được.”
Mắt Lam Cảnh Khiêm khẽ nheo lại.
Một lát sau, ông ôn hòa cười nói: “Không sao. Vậy hôm nào —— nếu giống như cháu nói, vậy trí năng của người máy này đúng là có một không hai, lần đầu chú nghe đến, nhất định sẽ không bỏ qua.”
“…”
Đường Nhiễm ngẩn người hơi ngước mắt lên.
Khi chú lái xe nói câu này, não bộ của cô như đột nhiên đình trệ.
Lam Cảnh Khiêm rất nhanh giấu tia lạnh lùng, sắc sảo trong đáy mắt xuống, ôn hòa mỉm cười, xoa xoa đầu Đường Nhiễm: “Vậy cháu nghỉ ngơi đi, Tiểu Nhiễm. Chú không làm phiền cháu nữa.”
“Chào chú, hẹn gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Lam Cảnh Khiêm lưu luyến không nỡ rời đi, nhưng vẫn phải xoay người bước ra cửa.
Lạc Trạm ngủ một giấc quả thực sâu như thể hôn mê.
Lúc tỉnh lại cả phòng hỗn độn, không một tia ánh sáng. Anh xoa cái gáy mỏi nhừ, chậm rãi đứng dậy, đặt 1 chân xuống ghế, người hơi khom lại ấn huyệt thái dương đang căng ra, trong bóng tối mí mắt đột nhiên giật giật.
Đồng hồ cảm ứng theo động tác tay sáng lên, trên màn hình hiển thị 20h42p.
“… Hừ.” Một tiếng bực bội trầm thấp vang lên. Anh đứng thẳng dậy, tiện tay cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế, nhanh chân chạy ra ngoài.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị kéo ra. Mấy thanh niên ở lại hoàn thành công việc giật nảy mình, nhao nhao ngẩng đầu lên.
“… Trạm Ca?”
Lạc Trạm cau mày, đáy mắt thâm trầm, nóng nảy, bực bội gắt: “Lâm Thiên Hoa và Đàm Vân Sưởng đâu?”
“Bọn họ vừa ra ngoài rồi…”
“Ai, tổ tông của chúng ta tỉnh rồi à?” Cửa phòng thí nghiệm trùng hợp mở ra, Lâm Thiên Hoa và Đàm Vân Sưởng mang theo hai túi đồ đi tới.
Lạc Trạm nhíu mày bước qua: “Xuống lầu rồi nói.”
“Ai ai ai. xuống làm chi!!!” Đàm Vân Sưởng vội vã đi đến bên cạnh ngăn Lạc Trạm lại, “Anh đã báo với Tiểu Nhiễm rồi, tối nay sức khỏe Lâm Thiên Hoa không thoải mái, nên chúng ta không qua đó.”
“…”
Lạc Trạm hơi đứng lại.
Mấy giây sau anh quay mặt, nhíu mày.
Không đợi anh mở miệng, Đàm Vân Sưởng đã giơ tay, vỗ vỗ vai Lạc Trạm, thở dài: “Tổ tông của tôi ơi, dù cũng tham công tiếc việc nhưng anh đây vẫn còn muốn sống, nợ đời từ từ trả, phải sống thì mới trả được, chứ không phải như cậu, làm không cần mạng, hiểu không?”
Lạc Trạm: “Tôi thế nào?”
“Tự soi gương nhìn bản thân bây giờ đi, mắt quầng thâm, da tái xanh, còn cứng miệng?” Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ: “Mặc dù nói dáng dấp cậu đẹp trai, mắt có quầng thâm thì vẫn anh tuấn, dễ nhìn, —— nhưng phải tự biết chăm sóc, giữ gìn sức khỏe của mình, hiểu không?”
Lâm Thiên Hoa đứng một bên liều mạng gật đầu.
Hai tay Lạc Trạm đút túi quần, yên lặng đứng mấy giây, bất đắc dĩ nhìn Đàm Vân Sưởng: “Đã nói với cô ấy là hôm nay chúng ta không đến?”
“Nói rồi, điện thoại cũng đã gọi xong.” Đàm Vân Sưởng buông tay
Lạc Trạm cúi đầu, khó chịu mắng một tiếng. Anh quay người đi về ghế sofa phòng nghỉ, thả người xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa bất đắc dĩ nhìn nhau.
Đàm Vân Sưởng chủ động đi qua, kéo một cái ghế ngồi xuống, khuyên: “Tổ tông, cậu có cảm giác được hay không, khoảng thời gian này cậu có chút… quá liều mạng?”
Thanh niên lười biếng nằm trên ghế, không đáp lại. Đàm Vân Sưởng cũng chẳng thèm chấp, nói tiếp: “Trước kia thi thoảng gặp dịp bận rộn, deadline ngập đầu mặc dù cậu cũng cắm đầu cắm cổ rút ngắn tốc độ, dốc sức hoàn thành, nhưng chẳng có lần nào giống lần này, làm điên cuồng không ăn không ngủ, như thế chẳng cần mạng nữa.”
Lạc Trạm vẫn không đáp.
Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ vỗ thành ghế thở dài: “Tiểu Nhiễm là một cô gái rất tốt, nhưng tại sao cậu vừa gặp cô nhóc ấy lại trở nên si mê đến mức này, nhìn có khác nào bị bỏ bùa không?”
“…Xéo đi.”
Cuối cùng Lạc Trạm cũng có phản ứng.
Anh mở mắt, khuôn mặt phờ phạc thể hiện rõ sự thiếu ngủ và bực dọc: “Tự tôi chọn, chẳng liên quan gì đến cô ấy hết.”
Đàm Vân Sưởng vừa bực, vừa buồn cười: “Đến đùa một câu cũng không cho, còn nói không liên quan gì đến cô nhóc ấy?”
“…”
Lạc Trạm đưa tay, nhận lon nước tăng lực Lâm Thiên Hoa đưa cho. Uống hai ngụm, anh rũ mắt, tựa sát lưng vào thành ghế phía sau.
Một tay vẫn cầm lon nước, im lặng mấy giây, Lạc Trạm nhàn nhạt mở miệng: “Anh nói đúng một điều.”
Đàm Vân Sưởng: “?”
Lạc Trạm ngước đôi con mắt đen như mực nhìn Đàm Vân Sưởng, khóe miệng mệt mỏi cong lên, như cười mà lại như không cười đáp: “Tôi vốn là đang trả nợ mạng.”
Cả người Đàm Vân Sưởng cứng đờ.
Đến khi lấy lại tinh thần, anh mới cúi đầu thở dài: “Tổ tông, có phải cậu đã đặt nặng vấn đề này quá rồi không?”
“Nặng?” Lạc Trạm tựa đầu vào ghế, xì một tiếng khẽ cười: “Anh không phải là người trong cuộc, anh không hiểu được đâu. Khi nào mà đôi mắt của cô ấy chưa thể chữa khỏi, tôi vĩnh viễn là một kẻ tội đồ.”
Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ: “Vậy chỉ cần cô ấy khỏi hoàn toàn là mãn hạn tù của cậu hả?”
“…Không.”
Lạc Trạm nhìn lên ánh đèn trên trần nhà, đáy mắt cương quyết, ánh đèn vàng rọi xuống đáy mắt lấp lánh ánh sáng, một cảm xúc phức tạp thâm trầm lẳng lặng phủ lên: “Chờ đến khi ấy, chính là ngày phán quyết.”
Đàm Vân Sưởng nghẹn lời.
Mấy giây sau, anh ta lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Không cứu nổi nữa.” Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Sáng sớm Chủ nhật.
Sau một đêm nghỉ ngơi, dưỡng sức, Lạc tiểu thiếu gia nhanh chóng khôi phục thần sắc cao cao tại thượng ngày thường, mở cửa chiếc xe mui trần siêu tốc độ, đến khu phụ cận nhà phụ cùng với Lâm Thiên Hoa và Đàm Vân Sưởng.
Đến gần cửa sau nhà chính, chiếc xe thể thao mui trần dừng lại bên đường, giao cho Đàm Vân Sưởng trông giữ. Lạc Trạm ngồi trên xe vận chuyển của INT, đội mũ lưỡi trai, đi vào nhà phụ cùng Lâm Thiên Hoa.
Đội bảo vệ sớm đã quen với chiếc xe vận chuyển của phòng thí nghiệm vì vậy dễ dàng cho qua.
Đến bãi đất trống đỗ xe. Lạc Trạm xuống xe: “Anh ở trong xe chờ tôi, chờ chút tôi đưa cô ấy ra.”
“Được.” Lâm Thiên Hoa nhanh chóng đáp.
Ngoài xe của phòng thí nghiệm đỗ tại bãi đỗ xe còn có một chiếc xe mui trần lạ mắt màu đen. Lạc Trạm bước chậm lại, hơi nheo mắt, sau đó nhanh chóng đút tay túi quần đi thẳng vào nhà phụ cách đó không xa.
Đến trước cửa.
Lạc Trạm đang định ấn chuông cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền ra từ trong nhà.
“…”
Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại.
Mấy giây sau, anh nheo mắt chậm rãi bấm chuông.
Tiếng cười giòn tan trong nhà lắng xuống.
Một lát sau, cửa mở.
Cô gái anh nhớ mong bước ra: “… Lạc Lạc?”
“Ừm.” Trông thấy cô nhóc nhà mình thò đầu ra, Lạc Trạm kìm lòng không đặng dịu dàng mỉm cười: “Chào buổi sáng, Nhiễm Nhiễm.”
“Buổi sáng tốt lành.” Đường Nhiễm đỏ mặt, luống cuống vài giây, nghĩ đến gì đó, “Lạc Lạc, chú lái xe mới được nhà chính cử đến đang ăn sáng cùng em, anh có muốn vào gặp chú ấy chút không?”
“Lái xe mới tới?”
Sắc mặt Lạc Trạm không đổi, nhưng đáy mắt đã lạnh đi.
“Đương Nhiên, anh rất mong được gặp chú ấy.”
Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, cô kéo cửa nhà, đồng thời xoay người hướng vào trong phòng: “Bạn cháu đến rồi nè chú.”
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Một trong một ngoài, hai người đàn ông nguy hiểm nheo mắt, lẳng lặng giương cung bạt kiếm nhìn về phía “kẻ địch.”
… Cho đến khi bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí đột ngột trở nên im lặng kỳ lạ.
Lam Cảnh Khiêm: “…???”
Lạc Trạm: “…..???”