Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Chương 25


Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 25


– Bây giờ con về sao? – “Mẹ Un Song” nói giọng tiếc nuối.
– Vâng – Raindy cũng có phần lưu luyến.
– Hôm nào rảnh mẹ sẽ qua nhà nấu cho con một bữa thật ngon.
– Con cám ơn mẹ Un Song.
(giải thích vì sao lại gọi là “mẹ Un Song”: thật ra thì bà ấy tên là Un Song nhưng thay vì gọi mẹ thì Raindy gọi là “mẹ Un Song”)
– Để con đưa mẹ Un Song về.
– Không cần đâu! Mẹ đi taxi được rồi.
– Sao như vậy được chứ? Con sẽ đưa mẹ Un Song về.
**********
– Anh à, có ổn không đấy? – Mita hỏi, giọng nói thể hiện sự nghi ngại. Bên cạnh cô là chú ngựa mà Robert nói là “chiến hữu” của anh và đã đem tên mình đặt cho nó.
– Ro hiền lắm, em đừng sợ! Hơn nữa còn anh ngồi phía sau em mà.
– Ừ, em sẽ thứ.
Robert đỡ cô lên ngựa rồi cũng mau mắn leo lên ngồi phía sau cô (cảnh này cứ như trong phim cổ trang ấy)
– Thấy thế nào? – Khi chú ngựa tên Ro chạy được một vòng thì Robert hỏi Mita.
– Cảm giác rất tuyệt anh à – Mita reo lên thích thú.
– Vậy chạy nhanh hơn nữa nhé!

– Vâng.
Robert thúc nhẹ chân mình vào hai bên hông của Ro và chú ngựa bắt đầu tăng tốc.
*****************
– Mẹ Un Song vào nhà đi! – Raindy dừng xe khi còn cách nhà “mẹ Un Song” 100m.
– Ừ, có chuyện gì thì gọi ẹ nhé!
– Con biết rồi ạ.
Raindy ngồi trong xe nhìn theo bóng “mẹ Un Song” cho đến khi bà đi vào nhà. Đang định quay xe đi thì cô thấy một chiếc Fortuner đen từ phía ngược lại chạy đến và dừng trước của nhà “mẹ Un Song”. Từ trong xe, một người đàn ông bước ra. Đã 10 năm rồi Raindy mới thấy lại cái dáng người mà cô căm hận đến tận xương tủy này. Gần như ngay lập tức. Cô quay đầu xe một cách điêu luyện rồi lao vút đi.
Chiếc siêu xe Reventon trang bị động cơ V12 dung tích 6.5L, công suất 650 mã lực, mô-men xoắn tối đa đạt 660Nm và có khả năng tăng tốc từ 0 lên 100 km/h chỉ trong 3,4 giây đang chạy với tốc độ tối đa trên 340 km/h.
Gương mặt người ngồi trong xe bây giờ còn đáng sợ hơn tốc độ của chiếc xe lúc này. Đôi mắt tối sầm tuyệt vọng. Môi dưới đang bị cắn chặt.
– Kéttttt!!!!! – Chiếc xe thắng lại bên đường. Raindy gục đầu vào vô lăng. Đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Soo Bin vừa đi chơi về và đang nằm trong phòng thì điện thoại reo.
– Alô – Soo Bin bắt máy.
– Soo Bin à?
– Không tớ thì còn ai? – Soo Bin nghĩ thầm.
– Ừ – Soo Bin đáp.
– Tớ, Shin đây.
– Biết rồi, thấy trên màn hình điện thoại rồi.
– Cậu cho tớ số điện thoại của Raindy, em gái cậu đi.
– Có chuyện gì vậy?
– À, hôm qua cậu ấy nghỉ học không phép, thầy chủ nhiệm kêu tớ gọi điện hỏi thăm xem sao, mà tớ không có số cậu ấy (nói xạo 100%)
– Từ bao giờ cậu ra dáng lớp trưởng vậy? – Soo Bin trêu ghẹo.
– Tớ luôn là một lớp trưởng gương mẫu đấy. Thôi không dài dòng nữa. Mau cho tớ số điện thoại Raindy đi.
– Được rồi. Để tớ gửi tin nhắn cho cậu.
– Cám ơn cậu nha!
Tút tút tút…
Raindy đã lấy lại được bình tĩnh. Đang ngồi trong xe nhìn những người đi đường trầm trồ trước siêu xe của mình. Vì kính xe đen sẫm. Chỉ ở trong nhìn ra ngoài chứ ở ngoài không thể nhìn vô trong.
Điện thoại Raindy đổ chuông
– Alô? – Raindy bắt máy.
– Này! Cậu đang ở đâu vậy?
– Ai vậy?

– Tôi, Shin đây.
– Shin nào?
– Grừ!!! Shin học cùng lớp với cậu. Là bạn của anh chai cậu và là người bị cậu đụng trúng đây.
– Ờ, rồi sao? – Raindy hỏi một cách thờ ơ. Thật ra cô cũng đang cố lục tìm trí nhớ của mình xem Shin là thằng nào mà tìm không ra.
– Sao ư? Hôm đó cậu để lại số điện thoại cho tôi nói sẽ bồi thường toàn bộ chi phí sửa chữa mà.
– Làm gì mà hét lên vậy? Tôi có nói là không bồi thường đâu. Giờ cậu muốn sao?
– Cậu đến ngay gara X trên đường YY đi!
– Được! Đến thì đến.
Nói rồi Raindy cúp máy luôn. Trong đời Shin chưa bao giờ bị đứa con gái nào cúp máy trước. Đây là lần đầu tiên. Cảm giác vừa tức tối, vừa thú vị.
15 phút sau
– Tôi ở đây – Shin vẫy tay khi thấy Raindy bước ra từ trong xe (cũng may là Shin vẫy tay trước chứ không Raindy của chúng ta cũng chẳng biết Shin là ai và ai là Shin
– Hết bao nhêu? – Raindy hỏi cộc lốc.
– Vừa mới đưa đến, đang sửa.
– Vậy gọi tôi đến đây làm gì? Sửa xong thì hãy gọi chứ.
– Cậu đụng trúng xe tôi thì phải đi sửa với tôi chứ.
– Ở đâu ra vậy?
– Dù sao cũng đến rồi, cằn nhằn cái gì nữa – Shin cười xòa.
– Vậy thì đi mua cái khác đi! Đợi đến bao giờ? – Raindy cau có nói.
– Tôi không cần! Tôi chỉ cần chiếc xe của tôi thôi – Shin cãi.
– Thì mua một cái giống vậy là được chứ gì.
– Không! Dù có giống y hệt thì cũng không thay thế được chiếc xe ấy trong lòng tôi (cố tình bắt bẻ đây mà)

– Tùy cậu. Đợi thì đợi.
– Này, cậu có đói bụng không? – Shin xoa xoa đầu hỏi.
– Liên quan gì tới cậu – Câu trả lời của Raindy làm Shin té cái ầm trong lòng.
– Tôi mời cậu đi ăn.
– Không cần. Cậu đói thì đi ăn đi! Tôi ở đây đợi.
– Này… tôi… xe tôi hư rồi, tôi đi bằng cái gì? Cậu phải chở tôi đi chứ.
– Phiền thật!
************
– Ăn nhanh đi! – Raindy hối.
– Cậu không ăn thật à? – Shin hỏi.
– Cậu lo ăn đi! Hỏi nhiều.
Chuông điện thoại của Raindy vang lên. Trên màn hình hiện lên hai chữa: “Thằng khốn”.
– Alo – Raindy bắt máy.
– Cậu đang ở đâu vậy?
– Nhà hàng XX. Sao?
Tút tút tút….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.