Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Chương 24


Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 24


– Con về đây sống luôn ạ.
– Con về nhà ở luôn sao công chúa của mẹ? Ôi mẹ vui quá!
– Dạ không. Con sẽ không sống ở nhà. Con đang ở cùng Mita và Rain. Con về Hàn Quốc cũng hơn một tuần rồi nhưng vì bận rộn thu xếp công việc nên không về thăm nhà sớm được – Anna nói vẻ áy náy.
– Raindy về Hàn Quốc ở luôn sao? Con bé có thể vượt qua chuyện trước đây rồi à? – Ba Anna ngạc nhiên ra mặt.
(Gia đình Anna, Mita và Raindy là 3 đối tác làm ăn. Họ rất thân với nhau do đó chuyện gia đình Raindy, gia đình Anna và Mita đều biết. Vì ba gia đình thân nhau, Mita, Anna và Raindy lại cùng tuổi nên họ thân nhau từ bé)
– Con không biết nữa. Đột nhiên cậu ấy đòi về Hàn Quốc sống.
– Vậy thì càng tốt! Mẹ có thể gặp công chúa của mẹ thường xuyên rồi.
– Ba không biết con về nên không chuẩn bị trước. Để ba đi chợ mua đồ về nấu cho con gái ba một bữa thật ngon nha!
– Mẹ vẫn chưa biết nấu ăn sao? – Anna chau mày.

– Ba đã đầu hàng vô điều kiện với mẹ con rồi. Bà ấy mà vô bếp thì y như rằng cái bếp thành cái bãi rác – Ba Anna nói, ông đang nhìn vợ mình đầy âu yếm.
Nhà Mita
– Chào tiểu thư! – Đám gia nhân trong nhà xếp hàng nghênh đón cô chủ mình.
– Ba mẹ tôi đâu? – Mita hỏi quản gia.
– Ông chủ đi đánh golf, còn bà chủ thì đêm qua tới giờ không thấy về ạ.
– Thôi được rồi, nói với ba mẹ tôi là tôi có ghé qua, giờ thì tôi đi đây – Mita nói rồi bỏ ra khỏi nhà. Không quay đầu nhìn lại một lần. Cô thậm chí còn không thừa nhận đây là nhà. Đối với cô nó chỉ là cái sân khấu để diễn vở “gia đình hạnh phúc” cho người ngoài ngưỡng mộ thôi.
Cô leo lên chiếc đang đậu bên đường. Cô ngồi ở ghế phía sau. Dựa lưng vào thành ghế, đầu ngửa ra sau mệt mỏi.
Người đang ngồi sau vô lăng giật mình khi có người leo lên xe mình bất ngờ.
– Đến sông Hàn! – Cô nói, giọng nói buồn đến nỗi chàng trai kia thay vì lịch sự nói “nhầm rồi chị hai” lại nhìn cô chăm chăm.
Anh ta rất trẻ. Chỉ khoảng 20 tuổi. Anh có mái tóc bạch kim và đôi mắt màu hổ phách thật hiền. Làn da trắng hồng mịn màng đáng để các cô gái ghen tị. Đôi môi màu hồng nhạt, hai bên mép nhướn lên tự nhiên.
Điều anh nhìn thấy bây giờ không phải là một cô gái mà là một tuyệt tác nghệ thuật.
Trong khoảnh khắc ấy ánh mắt Mita và người con trai kia chạm nhau. Mita chợt nhận được một luồng khí ấm áp từ đôi mắt đang nhìn cô thật hiền.
– Anh ấy ấm áp như mùa xuân vậy! – Mita nghĩ thầm.
– Cô ấy đẹp như một thiên thần. Dù không có đôi cách trắng tinh khôi phía sau lưng nhưng vẫn rất hoàn hảo – Chàng trai kia nghĩ thầm.
– Hôm nay anh hãy đi chơi cùng em nhé! Em sẽ trả cho anh gấp 10 lần thu nhập một ngày của anh – Mita nói, nội dung câu nói đầy vẻ ngạo mạn nhưng không, Mita đang nói bằng giọng yếu ớt, có chút tủi thân. Cô bây giờ giống như một thiên thần vì mất đi đôi cánh nên không thể bay về thiên đàng, đang bơ vơ lạc lõng giữa trần gian lạnh lẽo.
Anh chàng khẽ gật đầu.
Thay vì nói với cô gái ngồi phía sau rằng đây không phải là taxi, cô lên nhầm xe rồi thì anh chàng lại nhận lời mời đi chơi của cô ngay lập tức.
– Em là Mita, còn anh?

– Anh là Robert. Gọi anh là Ro cho ngắn gọn.
– Anh là con lai phải không? – Mita nheo mắt nhìn.
– Em tinh thật đấy!
– Tinh gì đâu. Nhìn anh rõ rành rành là con lai mà. Em cũng vậy.
– Em muốn đi đâu?
– Em muốn đến sông Hàn ngắm hoàng hôn.
– Mới 2 rưỡi lấy đâu ra hoàng hôn cho em ngắm?
– Ngoài nơi đó ra em chẳng biết đi đâu cả.
– Đi cưỡi ngựa nhé!
– Cưỡi ngựa? Em chưa thử bao giờ.
– Không sao! Anh sẽ chỉ em.
– Một tài xế taxi lại có sở thích cưỡi ngựa sao? – Mita nghĩ thầm. Không biết đầu óc nhạy bén hàng ngày của cô biến đi đâu mà vẫn không nhận ra đây không phải là xe taxi. Rõ ràng nội thất của chiếc xe này sang trọng hơn taxi gấp trăm lần ấy chứ.

Robert đưa Mita đến một câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Mita bước xe và bây giờ mới tá hỏa lên khi nhận ra mọi chuyện.
– Đây không phải là xe taxi sao? – Mita tròn mắt ngơ ngác. Giọng cao chót vót thể hiện sự ngạc nhiên tột độ.
Robert vẫn im lặng không nói gì.
– Anh cũng không phải tài xế taxi sao? – Mita nhìn Robert. Bây giờ cô mới để ý bộ đồ anh đang mặc trên người. Một cây hàng hiệu.
– Trời ơi! Em nhầm! Em xin lỗi! – Mita áy náy.
Robert nhìn gương mặt đỏ bừng của Mita. Thích thú! Anh chàng phá lên cười.
– May cho em anh là người tốt đấy! – Giọng nói vẫn nghe như đang cười.
– Ôi trời! Em bị sao thế này? – Mita nói như không thể tin nổi.
– Vào thôi! Tuy anh không phải tai xế taxi nhưng hôm nay anh sẽ là tài xế cho em – Nói rồi Robert kéo Mita đi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.