Bạn đang đọc Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh: Chương 26
– Điên rồi à? – Raindy nghĩ thầm.
Chưa đầy 5 phút sau.
– Này, tôi nhớ cậu muốn chết! Min Won từ đâu chạy đến bàn Raindy ngồi phịc xuống bên cạnh cô (cô và Shin ngồi đối diện nhau)
Min Won giờ mới phát hiện ra sự hiện diện của Shin.
– Sao mày lại ở đây? – Shin và Min Won đồng thanh.
– Sao thằng này lại ở đây? – Min Won hỏi Raindy. Tay chỉ thẳng mặt Shin.
– Không thấy à? Ăn chứ làm gì? – Raindy trả lời nhát gừng.
– Sao cậu lại đi với nó? – Min Won tiếp tục hỏi.
– Liên quan gì tới cậu?
– Mày tới đây làm gì? – Shin hỏi, giọng nói có vẻ tức giận.
– Tao đến tìm Raindy của tao – Min Won cười tươi.
– Muốn chết à? – Raindy nghiến răng.
– Chết tiệt! Thằng Min Won cũng thích Raindy sao? Không lẽ… lịch sử lại lắp lại… một lần nữa… – Shin nghĩ thầm.
Hai năm trước, Shin và Min Won cùng thích một cô gái tên Bo Ra. Cô gái này đã chọn Shin và từ chối tình cảm của Min Won, nhưng sau ba tháng quen nhau, một buổi tối, cô gái ấy tìm đến nhà Shin.
– Có chuyện gì sao không gọi tớ tới nhà mà cậu đến tận đây vậy? – Shin vui ra mặt khi người yêu đến nhà tìm.
– Người nhà cậu đâu rồi? – Bo Ra hỏi.
– Đi dự tiệc hết rồi.
– Vậy thì tớ nói ở đây cũng được – Bo Ra nói, giọng nghiêm trọng.
– Có chuyện gì mà trông cậu lạ vậy?
– Chúng ta… chia tay đi!
Shin thấy như trời đất quay cuồng khi nghe câu nói của Bo Ra. Cố lấy lại bình tĩnh, Shin bước đến ôm Bo Ra thật chặt.
– Lần này tớ bỏ qua nhưng nếu còn đùa như vậy tớ giận thật đấy – Shin nói.
Bo Ra đẩy Shin ra.
– Tớ không đùa. Tớ muốn chia tay.
– Tại… tại sao? – Gương mắt Shin lúc này trắng bệch. Trái tim muốn ngừng đập.
– Tớ chán cậu rồi! Tớ muốn đến bên Min Won – Bo Ra nói rõ ràng từng chữ. Giọng nói không có vẻ gì do dự.
– Cậu… cậu nói dối – Shin lắp bắp.
– Việc gì tớ phải nói dối cậu? Tớ chán cậu rồi – Bo Ra nói rồi bỏ ra ngoài.
Shin chạy theo. Cậu ôm gì lấy Bo Ra từ phía sau.
– Cậu… cậu đừng đi! Đừng… đi mà! Tớ… xin cậu đấy… – Hai dòng nước mắt nóng hổi chảy từ đôi mắt cay xè của Shin.
– Cậu có biết cậu làm như vậy chỉ làm tớ coi thường hơn không? – Câu nói của Bo Ra như mũi dao đâm thẳng vào tim Shin, con tim đang hấp hối bây giờ ngừng đập hẳn.
Shin buông thõng hai tay. Như chỉ đợi có vậy, Bo Ra bỏ đi ngay lập tức. Shin quỵ xuống, hai tay ôm ngực. Quả thật rất đau! Mối tình đầu của Shin đã kết thúc như vậy đấy.
– Không lo ăn đi! Ngồi đó mà ngơ ngẩn gì vậy? – Min Won gọi Shin làm Shin giật mình.
– Liên quan gì đến mày – Shin cau có.
– Mày ăn nhanh rồi biến đi! Hôm nay tao có việc phải làm với Raindy – Min Won nói như ra lệnh.
– Mày đang mơ đấy à? Là tao hẹn Raindy trước. Hôm nay tao cũng có việc phải làm với cậu ấy – Shin gằn giọng.
Hai tên con trai đang nhìn xoáy vào nhau bằng ánh mắt giận dữ và thách thức.
Raindy đứng lên bỏ đi.
– Cậu đi đâu vậy? – Cả Shin và Min Won cùng đồng thanh hỏi.
– Hai người ngồi gây tiếp đi! Tôi về ngủ – Raindy đáp.
– Vậy thì đi chung đi! – Min Won nhượng bộ.
– Tôi nói là sẽ đi với hai cậu sao? – Raindy trừng mắt.
– Đi đi mà – Cả Shin và Min Won cùng làm giọng nũng nịu, mắt long lanh (hài ***)
Rạp phim
– Chúng ta coi Hừng Đông nhé! – Min Won hỏi Raindy.
– Coi Transfomer 3 – Shin nói.
– Tao nói là coi Hừng Đông mà – Min Won gắt gỏng.
– Việc gì tao phải nghe mày? – Shin cãi lại.
– Cậu đi coi Hừng Đông đi! – Raindy chỉ tay vào Min Won.
– Tao đã nói mà – Shin cười khoái trí.
– Còn cậu đi coi Transfomer 3 đi! – Raindy chỉ vào Shin làm nụ cười của cu cậu tắt ngấm.
– Còn cậu? – Shin và Min Won đồng thanh hỏi.
– Harry Potter and the deathly halows – Raindy trả lời lạnh tanh.
*************
– Hoàng hôn đẹp thật! – Mita trầm trồ.
– Em hay đến đây ngắm hoàng hôn lắm à? – Robert hỏi.
– Không. Em mới từ Mỹ về được hơn một tuần à – Mita cười. Nụ cười của cô cũng buồn như hoàng hôn lúc này.
– Anh thì hay đến đây lắm. Nhưng đến ngắm bình minh cơ. Anh không thích hoàng hôn. Nó buồn và làm cho người chiêm ngưỡng nó cũng buồn theo. Thành thật mà nói. Anh rất sợ thời khắc chạng vạng – Robert nói. Giọng nói chân thật, gần gũi.
– Vậy mà em lại kéo anh tới đây – Mita nói giọng áy náy.
– Không sao. Có em ngắm cùng anh thì sẽ không buồn. Cũng may anh đã đi với em. Nếu không một mình em ngồi đấy sẽ cô đơn lắm đấy.
– Có lẽ anh nói đúng.