Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 31: Dừng Lại


Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 31: Dừng Lại


Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 31: Dừng lại
Dì Kim suốt đêm bay trở về, ngày hôm sau đã có mặt trên trường, khuôn mặt lạnh lùng dẫn theo một nhóm phụ huynh còn muốn đông hơn cha của Linh Đan ngày hôm qua.
“Hừ, các người biết hội đồng, chẳng lẽ tôi không biết? Để xem mấy người làm sao ức hiếp bọn nhỏ của tôi! Ỷ tôi không có ở đây mà muốn làm gì thì làm à? Nằm mơ!!!” Dì Kim trong lòng lặng lẽ nghiến răng nghĩ.
Cửa phòng hiệu trưởng bị đạp mở không thương tiếc, hiệu trưởng đang ngồi ở sau bàn làm việc ngơ ngác không hiểu chuyện gì ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông có vẻ cao to bặm trợn vỗ mạnh lên bàn một phát, bắt đầu mắng đến nước miếng bay tứ tung.
Vẫn là một người đàn ông khác nhanh nhẹn ôm lấy eo người nọ kéo lại, người đã bị kéo đi còn không quên hô: “Tao đồng tính đấy, con trai tao cũng đồng tính đấy, làm sao? Dám đuổi học nó không?”
“Thôi, bình tĩnh nào.” Người đàn ông kia nhẹ giọng bảo.
“Đ*t mẹ mày, coi chừng tao đấm cho không trượt phát nào!” Người nọ vẫn một bộ tức giận không chỗ tiết.

(Đấy, đây mới là người Việt Nam nhá =)))
Những người phụ huynh khác đều có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ nhỏ nhẹ nói với hiệu trưởng: “Ngày hôm nay ông dám đuổi học ai, chúng tôi sẽ dám đưa đơn kiện trường ngay!”
Dì Kim cũng nở một nụ cười đúng chuẩn hoa hậu thân thiện, nói: “Những việc ông làm từ khi lên chức hiệu trưởng đến nay đều đã được trình lên bộ giáo giục, không cần cảm ơn đâu!”
Hiệu trưởng chỉ có thể run run núp dưới bàn, khóc không ra nước mắt.

Sự việc bên phía người lớn cứ thế giải quyết xong.

Hôm nay ngoài màu phượng đỏ, trường học còn sáng rực rỡ với lục sắc.

Chẳng biết là ai dẫn đầu, có rất nhiều người đến trường đem theo lá cờ sáu màu, lá cờ tượng trưng cho toàn thể cộng đồng LGBTQ+
Băng rôn cùng poster cũng được dán đầy ở khuôn viên trường.

“Mọi người đều bình đẳng, xin đừng kì thị chúng tôi!”

Không những vậy, rất nhiều người còn vô cùng dũng cảm dán một tờ giấy lên lưng mình với dòng chữ: “I am gay!”
Họ đều nở nụ cười rất tươi, tự tin bước vào phòng thi.

Hôm nay chẳng hiểu sao trường học trở nên to lớn và đẹp đẽ đến lạ, về sau và về sau nữa, dù bọn họ đều đã rời khỏi trường nhưng khoảng khắc này vẫn luôn là kí ức đẹp đẽ nhất trong thời thanh xuân của mỗi người, nó nhắc nhở rằng bọn họ đã từng có một thời điên cuồng đến như thế.

Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc lúc này đây, hết thảy đều thu vào tầm mắt, khắc vào trong tim.

Dù rằng Nghiêu Nhạc không rõ mình có phải hay không, nhưng những người bạn xa lạ không biết tên này vẫn đang ở giúp hắn…!mà, cũng có thể là không phải vậy, nói đúng hơn, bọn họ là đang tự giúp chính mình.

Giúp bản thân sau này có thể nhận được nhiều sự dịu dàng đến từ thế giới hơn.

Không bao lâu sau từ vụ ầm ĩ biểu tình này, bài viết trên trang fanpage trường nhanh chóng bị gỡ xuống.

Nghe tiếng cười khẽ phát ra từ kế bên, Nghiêu Nhạc khó hiểu quay sang nhìn Liễu Minh: “Có cái gì đáng cười à?”
“Vừa nhìn thấy cậu liền muốn cười.” Liễu Minh nắm hờ lấy tay hắn một cái rồi lập tức buông, lời nói ra miệng lại chẳng kiềm chế chút nào.

“Thần kinh.” Nghiêu Nhạc không thèm để ý đến Liễu Minh nữa, lại quay đầu nhìn xuống sân trường nhộn nhịp.

Liễu Minh lại cười khẽ một tiếng rồi mới xoay người nhìn đến cô gái mới đẩy cửa đi vào sân thượng.

Đối với đầu sỏ gây tội, thành thật mà nói thì Liễu Minh rất muốn nhào lên đấm cho mấy phát, nhưng mà nể tình cô ta là con gái, cậu chỉ đành nói chuyện.

“Liễu Minh…”
Cô ta vừa mới hô lên một tiếng đã bị Liễu Minh vội vàng cắt đứt: “Dừng…!Chúng tôi rốt cuộc đắc tội với cô khi nào vậy? Cô cần gì phải làm thế?”

“Nhưng mà em thích anh! Em chỉ muốn anh có thể nhìn em một chút…!Em chỉ muốn anh biết em tốt như thế nào mà thôi!” Cô ta bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt ngắn nước mắt dài.

Liễu Minh bị dọa hết hồn, Nghiêu Nhạc thì vẻ mặt hài hước nhìn hai người, vô cùng làm tròn trách nhiệm của người ngoài cuộc, hóng drama!
Nhìn ánh mắt đúng kiểu: “Đấy, xem đi, đều do cậu!” của Nghiêu Nhạc mà Liễu Minh vô cùng chột dạ, ho khụ một tiếng mới lại mở miệng: “Chị gái, chị đã bao lớn rồi mà còn không biết suy nghĩ? Thích người ta mà hại người ta thế này à? Chị có thấy vết thương trên má tôi không? Tôi còn suýt không được xét tốt nghiệp đấy! Đấy là thích? Ôi chị buồn cười vãi ra ấy!”
Nghiêu Nhạc thích ý dựa vào lan can, cười cười thay Liễu Minh phiên dịch: “Nói đơn giản chính là cô bị ngu à đó!”
“Tôi, tôi…” Linh Đan nghẹn họng không nói nổi một lời.

Cô nhìn má phải của Liễu Minh rồi lại nhìn sang Nghiêu Nhạc, lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi cúi gập người: “Thành thật xin lỗi.”
Đã từng nói cô vốn là một cô gái thông minh, nếu đã ngu xuẩn xong rồi thì cũng nên vì mình mà tìm đường lui, chẳng lẽ lúc này lại muốn ở trước mặt người mình thích tiếp tục bày ra bộ dạng xấu xa này hay sao.

Nhìn Linh Đan xoay người rời đi, Nghiêu Nhạc còn như chưa đã thèm mà tiếc nuối hỏi: “Như vậy là xong rồi? Không phải nên giống như trong phim một khóc hai nháo ba treo cổ sao?”
“Đã bảo cậu đừng có xem mấy cái phim ngôn lù ba xu đó của Trung Quốc nữa rồi mà!” Liễu Minh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, buồn bực ba giây lại lôi kéo người ta dụ dỗ: “Về nhà đi, hôm nay đều làm món cậu thích!”
Đến ngày thi cuối cùng mọi thứ xem như trở lại quỹ đạo lúc ban đầu, kì thi kết thúc liền cùng nhau bàn bạc ăn liên quan, lớp 12 thì bắt đầu chuẩn bị góp tiền chụp kỉ yếu.

Mà Liễu Minh bọn họ sau khi thi xong cũng hẹn nhau đi xả stress.

“Đi đâu?” Tiểu Nhã hỏi.

“Chúng ta đi quán net quẩy xuyên đêm đê, thế nào?” Mộc Gia Họa cùng Kiều Khả vô cùng hứng khởi.

Bọn họ đều không có ý kiến, sáu người ba chiếc xe liền hướng về phía quán net đi đến, ráng chiều hồng nhạt phủ lên người bọn họ, ánh lên từng khuôn mặt tươi cười của thiếu niên.


Quán net hôm nay không đông mấy, còn lại đều là những người quen, thường xuyên ở quán chơi qua ngày.

Mà bọn họ cũng là thuộc dạng khách quen, không có việc gì là cùng nhau đến đây chơi game, có khi cũng ở đến mấy ngày.

Thời học sinh mà, ai nấy đều muốn thử cái cảm giác ngày ngày đêm đêm ở quán nét, cùng bạn bè chơi đến không biết thời giờ.

Thấy bọn họ đến, anh chủ quán cười hỏi: “Muốn chơi bao lâu?”
Kiều Khả vốn muốn xuyên đêm thật nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đổi ý: “Cho tụi em tính tiền sau đi, cũng không chắc là chơi bao lâu nữa.”
Vì đã quá quen thuộc với nhau nên anh chủ quán cũng đồng ý, đem bọn họ dẫn tới chỗ ngồi: “Muốn ăn uống cái gì không?”
“Bia ạ, tụi em mới thi xong, giờ đang muốn xõa!” Bao Hỉ cười hì hì nói.

“Ok ok.” Anh chủ quán cười cười gật đầu.

Bọn họ bật game, bắt đầu đánh.

Liễu Minh lại quay sang cùng Nghiêu Nhạc trò chuyện: “Mấy ngày nghỉ sau, cậu định về Hà Nội à?”
Tiếp theo đó bọn họ sẽ có mấy ngày nghỉ để chờ tổng kết, tổng kết xong lại bắt đầu đến trường ôn thi đại học.

Khoảng thời gian đó sẽ không rảnh rỗi nữa, nên việc đầu tiên mà Nghiêu Nhạc muốn làm có lẽ là về Hà Nội thăm mẹ mình.

Liễu Minh cũng rất muốn theo nhưng kì nghỉ này là thời gian tốt nhất để mà cậu kiếm thêm tiền, chờ lên đại học chính là phải đóng học phí, cũng như là phải tiêu tiền rất nhiều.

Đang lúc miên man suy nghĩ, Nghiêu Nhạc đã trả lời cậu: “Có thể sẽ không về, tùy.”
“Sao thế?” Liễu Minh kinh ngạc hỏi.

“Tôi muốn đi thăm ông bà nội.”
Nhìn vẻ mặt không muốn nói chuyện của Nghiêu Nhạc, Liễu Minh không làm phiền hắn nữa, bắt đầu cùng mấy người kia chuyên tâm chơi game.


Thời gian trôi qua rất lâu, bọn họ đã có chút mệt mỏi, trên bàn bày dày đặc những lon bia rỗng tuếch.

Kiều Khả xoa xoa cổ nhìn sang Tiểu Nhã cùng Liễu Minh đã say đến bất tỉnh, cười nhạo: “Hai đứa này cũng dở ghê, uống chẳng được bao nhiều mà đã gục rồi!”
Nghiêu Nhạc nhìn Liễu Minh, rồi hướng bọn Kiều Khả nói: “Vậy tao đưa cậu ta về trước, xe đạp cứ để đó đi.”
Mộc Gia Họa làm cái thủ thế ok.

Kiều Khả lại nói: “Kí túc xá giờ này cũng không mở, tụi tao ở lại vậy.”
Nghiêu Nhạc gật gật đầu, đỡ lên say đến chẳng biết trời trăng gì Liễu Minh.

Bao Hỉ lớn tiếng nói với theo: “Cẩn thận đấy.”
Vì nhà cũng ở gần đây nên không tới hai mươi phút Nghiêu Nhạc cùng Liễu Minh đã về tới, cũng may Liễu Minh khi say rất bình thường, làm Nghiêu Nhạc cũng vô cùng thuận lợi đỡ Liễu Minh nằm xuống giường.

Xong xuôi Nghiêu Nhạc đang tính rời đi thì bất ngờ bị Liễu Minh câu lấy cổ kéo xuống: “Nghiêu Nhạc…”
Tiếng gọi vô cùng nhỏ nhẹ, nếu không phải gần trong gan tấc chắc Nghiêu Nhạc cũng không nghe thấy.

Nghiêu Nhạc buồn bực cau mày, chẳng hiểu Liễu Minh gọi tên mình làm cái gì.

Đang muốn thoát ra lại một trận trời xoay đất chuyển, mặt mày mờ mịt bị Liễu Minh đè lên người.

Sau đó chính là cánh môi bị người hôn lên, nụ hôn trúc trắc lại không kém phần mạnh bạo, rõ ràng là chưa từng hôn qua ai bao giờ.

Nghiêu Nhạc bị đau hơi hơi hé môi, lại làm Liễu Minh lợi dụng chen lưỡi đi vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi của hắn.

Nghiêu Nhạc bị hành động liên tiếp của Liễu Minh doạ đến phát ngốc, lúc sau mới bị tiếng điện thoại reo lên đánh thức, lập tức đẩy mạnh Liễu Minh ra nhảy xuống giường, trong lúc hoảng loạn còn nghe thấy Liễu Minh ý thức mơ hồ lẩm bẩm: “Nghiêu Nhạc…!tôi thích cậu…”
Lời tác giả: Hông biết xử lý vậy có được hông nữa, mọi người thông cảm cho tui nha, đầu óc không đủ huhu ToT
Tui cũng không nỡ ra tay (╥﹏╥).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.