Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 30: Rắc Rối Lớn
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 30: Rắc rối lớn
“Cha, cha xem cái này đi.” Linh Đan ôm lấy tay người đàn ông trung niên bên cạnh, một bên chìa điện thoại ra.
Người đàn ông nhíu mày hỏi: “Đây là chuyện gì?”
“Là trường con, ghê thật cha nhỉ? Hai người con trai đấy.”
“Trường con? Không được, cha phải đến tìm hiệu trưởng của con nói chuyện mới được.
Loại người này sao có thể cho học ở trong trường được cơ chứ!” Cha của Linh Đan vỗ mạnh lên bàn, giận giữ nói.
Linh Đan vội nắm lấy tay ông, vờ nói: “Cha, cha không được đâu! Chúng con đang thi mà.”
“Thi cái gì mà thi, cha phải đuổi bọn này ra khỏi trường!” Ông quát.
Nhìn thấy cha mình nổi giận đùng đùng đi vào phòng đóng sầm cửa lại, Linh Đan cười đến nghiêng ngã lảo đảo dựa vào sofa, cười đến mức khóe mắt vươn đầy nước mắt, bụng đau nhói.
Ngày nay cộng đồng LGBTQ+ đang dần dung nhập vào xã hội, vào tầm mắt của mọi người và đang được không ít giới trẻ tiếp thu cùng ủng hộ.
Thế nhưng để thay đổi hoàn toàn nhận thức của người đời đối với cộng đồng LGBTQ+ thì vẫn còn là một con đường rất dài, đặc biệt là đối với người già, người trung niên hay những bậc phụ huynh ít tiếp xúc với mạng xã hội, với những người trong cộng đồng LGBTQ+.
Vậy nên Linh Đan đã lợi dụng việc này, nhờ đến sự giúp đỡ từ cha mình, một người đàn ông vừa bảo thủ vừa gia trưởng, lại có địa vị trong xã hội.
Cô thật chờ mong, không biết rằng ngày mai sẽ có chuyện gì vui đây?
Ngày hôm sau, vùng trời không một áng mây, phượng đỏ rơi rải rác trên mặt đường, cái nắng gay gắt như muốn đem từng người một bức điên.
Linh Đan dựa lưng vào cửa, lắng nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng hiệu trưởng.
Cha của cô đúng thật là tài giỏi, cho cô một cái bất ngờ đến thế.
Chẳng biết ông làm sao mà có thể liên hệ được với các phụ huynh khác, rồi cùng kéo nhau đến phòng hiệu trưởng tạo áp lực.
Bên trong vang lên tiếng giận dữ của mấy phụ huynh, ai nấy đều muốn hiệu trưởng nhanh chóng đuổi học Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc.
Trước mặt nhiều phụ huynh như vậy hiệu trưởng cũng không làm được gì, mà huống chi ông còn chán ghét những loại người như thế, nếu không có ông bài viết kia cũng sẽ không được đăng.
Hiệu trưởng mềm giọng nói: “Hiện tại đang là kì thi, mọi người không nên kích động như thế.
Hai em ấy cũng sắp tốt nghiệp rồi, sẽ không xuất hiện trong trường nữa đâu.”
“Loại người này mà học đại học cái gì, đừng cho nó tốt nghiệp!” Một người phụ nữ cay nghiệt bảo.
“Cái này…” Hiệu trưởng chần chờ.
Đúng lúc này Mộc Gia Họa đi ngang qua phòng hiệu trưởng nghe thấy, sợ đến mức cứng cả người.
Linh Đan cùng cậu ta nhìn nhau, khẽ ngượng ngùng mà cười.
Mộc Gia Họa lúc này cũng chả quan tâm, chỉ muốn mau mau chạy về thông báo cho nhóm bạn.
Một lúc sau, cửa phòng hiệu trưởng mở ra, cha của Linh Đan dẫn đầu đi ra trước, mặt sau là những phụ huynh khác, hiệu trưởng thì đầy mặt tươi cười tiễn đưa.
Linh Đan nhanh chóng ôm lấy cánh tay cha mình, nũng nịu thì thầm với ông: “Cha ời, cha có thể nói với hiệu trưởng đừng tước bằng tốt nghiệp của họ không? Như vậy không tốt lắm đâu.”
Cô chỉ muốn Nghiêu Nhạc rời xa Liễu Minh mà thôi chứ cũng không muốn hại họ cái gì, cô vốn là một cô gái thông minh, chỉ là vì một chữ yêu nên mới không từ thủ đoạn, đau đầu lập mưu lập kế như thế, chung quy cũng chỉ là muốn từ người kia được đến một cái liếc mắt.
“Không được, cha và mọi người đã cùng hiệu trưởng bàn kĩ rồi!”
Tiếng chuông vào giờ thi vang lên, Linh Đan đau đầu day day cái trán, rồi tạm biệt cha mình trở về phòng thi.
Cô làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai đây?
Không.
Chắc chắn là đúng!
Lại một ngày thi đi qua, Nghiêu Nhạc vẫn như cũ trốn tránh cậu, mới sáng sớm đã rời nhà tới trường trước, cậu đến phòng thi tìm cũng không có.
Liễu Minh thở dài, chỉ có thể thông qua bọn Kiều Khả để biết tình hình hiện giờ của Nghiêu Nhạc.
Người ta đã muốn trốn tránh thì cậu cũng không thể làm gì được, chỉ hi vọng hắn không bị làm sao.
Nhưng có người nói thứ mà ta không hi vọng xảy ra nhất thường sẽ dễ xảy ra nhất.
Trước sân trường tụ tập một đống người, mồm năm miệng mười mắng chửi cái người đang ở trung tâm kia.
Mới đầu Liễu Minh không thấy rõ người bên trong là ai, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nên không định xen vào, nhưng đến khi một đôi mắt đen thăm thẳm đập vào tầm mặt cậu.
Liễu Minh kinh ngạc trợn tròn mắt, Nghiêu Nhạc!
Cậu hai ba bước chạy đến bên cạnh đám đông, ra sức tách ra đám người chen vào, người xung quanh đã bắt đầu ném đồ.
Viên giấy được vo tròn, phấn, thước, bút,…!liên tục bị ném vào trong người Nghiêu Nhạc, Liễu Minh đều gấp muốn chết, không nhịn được quát lên: “Mẹ nó! Tất cả cút cho tôi!!!”
Bị tiếng quát của Liễu Minh thu hút, đám người dừng lại trong chốc lát, cũng tạo điều kiện cho Liễu Minh thuận lợi chen vào.
Cậu đi đến bên cạnh Nghiêu Nhạc, đau lòng nhìn chiếc áo sơ mi trắng nhăn nheo vươn vết bẩn: “Không sao chứ?”
Nghiêu Nhạc lắc đầu, từ mặt đất đứng lên, là lúc nãy không chú ý bị người ta đẩy ngã.
Liễu Minh giữ chặt lấy tay hắn, thay hắn phủi đi bụi bậm trên người, sau đó mới lạnh lùng liếc nhìn người xung quanh.
Khuôn mặt bọn họ khinh thường, nhìn thấy là một vị nhân vật chính khác thì hưng phấn hết sức, bắt đầu tuôn ra những lời độc địa để thỏa mãn cái sự thượng đẳng của mình.
Nghe thấy Nghiêu Nhạc ở bên cạnh hô đau một tiếng, Liễu Minh quay sang, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bọn họ ném đá!” Nghiêu Nhạc nghiến răng nghiến lợi đáp.
Liễu Minh nhíu mày, mẹ nó những người này? Điên hết rồi sao!
Cậu nâng lên bàn tay bị ném trúng của Nghiêu Nhạc, nhẹ nhàng xoa xoa: “Không sao, trở về tôi thoa thuốc cho cậu.
Trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã được không?”
“Ừm.” Nghiêu Nhạc gật gật đầu, lúc này cũng không phải là lúc để nói chuyện.
Muốn trốn tránh, cũng phải để sau!
Mắt thấy một viên đá lại muốn hướng về phía Nghiêu Nhạc bay tới, Liễu Minh nhanh chóng kéo lấy Nghiêu Nhạc ôm vào lòng, dùng toàn bộ cơ thể của mình che cho hắn.
Nghiêu Nhạc muốn giãy giụa thoát ra nhưng Liễu Minh ôm thật sự quá chặt, hắn làm sao cũng không cựa quậy được.
“Đau…”
Nghe Liễu Minh kêu rên, hắn vừa vội vừa tức: “Buông tôi ra!”
Cậu cắn răng chịu đựng từng viên đá va chạm vào cơ thể, khẽ cười: “Tôi phải bảo vệ cậu mà!”
“Chắc cần!” Nghiêu Nhạc vẫn không từ bỏ mà giãy giụa.
“Cậu bị thương, tôi đau lòng.” Vòng tay của Liễu Minh lại càng siết chặt hơn, giọng nói vang lên bên tai Nghiêu Nhạc vô cùng dịu dàng.
Động tác của Nghiêu Nhạc không khỏi cứng đờ, một lúc sau mới nho nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra khỏi đây đi.”
“Được.”
Hai người còn chưa kịp chạy ra thì bọn Kiều Khả đã tới, bọn họ đẩy ra đám đông đi vào, bao lấy Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc ở bên trong.
Tiểu Nhã đỏ bừng hốc mắt, hướng xung quanh hỏi: “Đồng tính thì làm sao? Không phải đều là người à? Mọi người sao có thể vì xu hướng tình dục của người khác mà mắng chửi, đánh đập người ta chứ?”
Kiều Khả kéo kéo cánh tay cô nàng: “Nói nhiều với bọn họ làm cái gì!”
Xung quanh lại được một trận ồn ào, đa phần là cười nhạo lời nói của bọn họ.
Đấy, thế giới này chính là ác ý như thế, chưa bao giờ chê chuyện lớn, có chuyện là hóng bất chấp!
“Cẩn thận!” Đột nhiên Mộc Gia Họa hoảng hồn la lên.
Ban nãy vì bọn Kiều Khả tới nên Liễu Minh và Nghiêu Nhạc đã sớm tách ra, lúc này Liễu Minh lại một lần nữa ôm lấy Nghiêu Nhạc, có một thứ gì đó nhòn nhọn xẹt qua gò má cậu, đau nhói.
Nghiêu Nhạc trợn tròn mắt, hắn đưa tay chạm vào gò má của Liễu Minh: “Cậu, cậu…!chảy máu…”
Đồ vật bị ném tới là một cây compa nhọn hoắc, cũng may, người bị ném trúng không phải là Nghiêu Nhạc.
Liễu Minh nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng cười: “Không sao, đừng sợ.”
Đúng lúc này Bao Hỉ mang theo cô giám thị tới, cô Hồng Liên quát: “Thi xong rồi còn không về! Định ngày mai khỏi làm bài à?”
Đám người này nhìn thấy cô giám thị đến thì nháo nhào bỏ chạy, dù sao thì bọn họ cũng còn muốn tốt nghiệp.
Cô Hồng Liên nhìn chỉ còn lại sáu người bọn họ, không nhịn được thở dài: “Các em…!về ôn bài đi.”
Bọn họ cũng không muốn nói nhiều, cùng nhau chào cô Hồng Liên rồi đi về phòng nhỏ.
Sáu người ngồi xung quanh sofa, tâm trạng đều không tốt.
Qua một lúc lâu, Mộc Gia Họa mới lên tiếng nói: “Hôm nay tao đi ngang phòng hiệu trưởng nghe được một chuyện.”
“Chuyện gì?” Nghiêu Nhạc đang giúp Liễu Minh xử lý vết thương, tay hơi dừng.
“Có nhiều phụ huynh không chịu cho hai đứa mày xét tốt nghiệp, hiệu trưởng hình như đồng ý rồi.” Mộc Gia Họa dừng một chút, lại nói tiếp: “Sau đó tao đã nói chuyện này với mẹ, bà ấy bảo sẽ giải quyết.
Dặn chúng ta chuyên tâm thi cử, đừng lo lắng gì cả!”
Liễu Minh cười: “Cảm ơn.”
Mộc Gia Họa cau mày, trách: “Bạn bè mấy năm rồi!”
Nghiêu Nhạc cũng gật gật đầu nói: “Cảm ơn.”
“Hai đứa này…” Mộc Gia Họa vừa bực mình vừa buồn cười.
Kiều Khả thấy đã nói xong việc chính liền lôi kéo ba người còn lại rời đi, thức thời trả lại không gian riêng cho hai người.
Liễu Minh nắm lấy bàn tay đang bôi cồn cho mình của hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng trốn tôi nữa có được không?”
“Tôi không có trốn cậu.” Mặt Nghiêu Nhạc không hiện biểu tình đáp, đương nhiên là có chết cũng không nhận.
“Được, không trốn.
Vậy bây giờ cùng tôi về nhà, sáng mai không được đi trước, thế nào?” Liễu Minh vô cùng tốt tính không vạch trần.
Nghiêu Nhạc không đáp, đợi đến khi xử lí tốt vết thương cho Liễu Minh rồi mới mở miệng: “Ừm.”
Liễu Minh vui vẻ nở nụ cười, vô cùng thản nhiên mà nắm lấy tay Nghiêu Nhạc, đem người dẫn về nhà.
Nghiêu Nhạc hơi cựa quậy ngón tay, nhưng cuối cùng vẫn không có giãy ra.
Khóe môi Liễu Minh càng giương càng cao, thầm nghĩ chờ mọi chuyện kết thúc rồi tỏ tình với hắn.
Chỉ là Liễu Minh đã quên, tháng năm năm nay dường như không muốn đỗ mưa..