Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 32: Kết Thúc Hết Quyển 1
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 32: Kết thúc
Nghiêu Nhạc cảm xúc phức tạp nhìn Liễu Minh nằm ở trên giường, thật sự không biết làm sao cho phải, hắn chỉ hi vọng sự tình ngày hôm nay qua hôm sau Liễu Minh đừng nhớ gì cả, như vậy mới là tốt nhất cho cả hai.
Liễu Minh thích hắn, nhưng, hắn chỉ xem cậu là bạn bè.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ yêu đương, hắn đối với cảm tình luôn hờ hững, trái tim hắn chưa từng vì bất kì một ai mà động đậy qua.
Với hắn, tình cảm thật phiền phức, không thể lý giải, không thể hiểu nổi, quá điên cuồng, quá không an toàn.
Lại tựa như mẹ hắn, dùng cả thanh xuân để đánh đổi, dường như điên rồi mà yêu một người, thế nhưng, đổi lại được gì? Không phải cũng chỉ là phản bội thôi sao.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa kéo Nghiêu Nhạc ra khỏi những suy nghĩ miên man, hắn nhận điện thoại, rời đi phòng của Liễu Minh.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã gấp gáp nói: “Nhạc, là ông nội đây!”
“Ông nội…!Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng hắn cảm thấy mơ hồ bất an.
Quả nhiên: “Bà nội của con hôm qua đột ngột ngất xỉu, đưa tới bệnh viện thì bảo là tai biến.
Tình hình nguy kịch nên ba con đã cho người đưa bà ấy sang nước ngoài rồi.”
“Sao ạ? Thế sao bây giờ mới báo cho con?” Nghiêu Nhạc không nhịn được cao giọng, đến cả gương mặt bình tĩnh ngày thường cũng sắp không giữ được.
Hắn đã mất đi một người thân rồi.
Làm sao có thể mất thêm một người nữa!
“Chúng ta là sợ con thi không tốt.
Không nói việc này nữa, bây giờ con thu thập đồ đạc đi, ngày mai ông sẽ đến đón con.
Sau đó chúng ta có thể sẽ ở luôn bên Mỹ, ở đây còn có ba con, như vậy cũng tốt!” Người đàn ông bên kia thở dài, tựa như lại muốn già thêm vài tuổi.
Nghiêu Nhạc yên tĩnh nghe ông nói, lúc lâu sau mới đáp lại: “Dạ được.
Ông nghỉ ngơi đi ạ!”
Màn đêm đã buông xuống từ rất lâu, ánh sao thưa thớt nhấp nháy trên bầu trời, lại lẻ loi lại đơn độc.
Nghiêu Nhạc lẳng lặng đứng bên cửa sổ, đôi mắt một màu đen tối không rõ, bên trong ánh sáng lại tựa như sao trời trên bầu trời đêm kia.
Hắn, phải rời đi rồi.
Dù rằng không thích người đàn ông kia, dù rằng vô cùng không muốn gặp ông ta, nhưng, ông bà nội của hắn vẫn quan trọng hơn.
Hai người họ một tay nuôi lớn hắn, dạy dỗ hắn, chăm sóc hắn khi người cha người mẹ của hắn chẳng biết ở nơi phương trời nào.
Hai người là nhà của hắn.
Nghiêu Nhạc nhợt nhạt nở nụ cười, có lẽ không thể tạm biệt bọn người Liễu Minh rồi, một năm nay hắn thật sự rất vui, bọn họ đều rất đáng yêu.
Nghiêu Nhạc rời đi bên cửa sổ, đi đến cạnh bàn học, cầm lên một sấp tranh, đây là quà tốt nghiệp mà hắn vì bọn họ chuẩn bị, nhưng lúc này lại không thể trao tận tay rồi, ngày mai vẫn là tranh thủ đem nó đặt ở phòng nhỏ đi, hi vọng là bọn họ sẽ thấy được.
Cũng hi vọng…!Liễu Minh đừng thích hắn nữa.
Thanh xuân mà thôi, nó đẹp chỉ vì nó tiếc nuối.
Ngày hôm sau, dương quang sáng rọi, Liễu Minh từ trên giường ngồi dậy, mờ mịt nhìn căn phòng quen thuộc, trong nháy mắt còn không rõ đây là đâu, tôi là ai.
Đầu đau như búa bổ, đêm qua cậu mơ thấy một giấc mơ, cậu hôn Nghiêu Nhạc, tỏ tình với hắn, nhưng chuyện này rõ ràng là không thể nào.
Liễu Minh không nhịn được lắc lắc đầu bật cười, từ trên giường đi xuống, đi vào phòng vệ sinh.
Cậu vừa ngâm nga một điệu nhạc vừa chuẩn bị bữa sáng, lại lấy ra một hộp sữa dâu đặt lên bàn, sau đó mới vui vẻ đi lên gõ cửa phòng Nghiêu Nhạc gọi hắn.
Hôm nay là ngày nghỉ nên hắn thế nào cũng sẽ chui ở trong chăn say ngủ cho mà xem, thế nào cũng phải tốn một khoảng thời gian để dỗ dành người rời giường đây, ai, thiệt đáng yêu làm sao.
Chỉ là Liễu Minh đã gõ cửa rất lâu nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh nào, cũng đã cao giọng gọi hắn vài lần, thế nhưng bên trong vẫn là một mảnh êm ắng.
Liễu Minh cảm giác không ổn, nên lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa, cửa mở, trong phòng trống không, lạnh lẽo.
Chăn được gấp lại gọn gàng, màn cửa bị đóng chặt chẽ, trên bàn học đồ dùng không còn, kể cả đồ đạc trong tủ quần áo cũng không thấy đâu.
Liễu Minh nhíu chặt mày, tim rơi xuống đáy cốc.
Nghiêu Nhạc, hắn, đi đâu?
Có lẽ hắn trở về Hà Nội đi? Hay là hắn đi thăm ông bà nội rồi? Nhưng mà, hắn vì sao lại không nói với cậu? Vì sao không báo với cậu một tiếng? Trong đầu Liễu Minh loạn thành một cục, đủ thử câu hỏi được đặt ra làm cậu muốn phát điên.
Liễu Minh không rảnh suy nghĩ nữa, vội vàng đặt vé máy bay rồi bắt taxi, gấp gáp chạy đến Hà Nội.
Cậu không ngừng gọi cho Nghiêu Nhạc, cố gắng liên lạc với hắn, nhưng bên trong điện thoại truyền ra chỉ là lời nói lạnh băng của tổng đài.
Cảm giác bất an trong cậu lại càng ngày càng gia tăng, tựa như có một thứ gì đó quan trọng sắp bị đánh mất vậy.
Cho đến khi đặt chân xuống Hà Nội, thành phố này đã chìm trong ánh đèn đường, phố xá sầm uất, nhưng cũng cô độc đến tận cùng.
Liễu Minh không dám chần chờ mà chạy thẳng đến nhà của mẹ Nghiêu Nhạc, cửa nhà đóng chặt.
Cậu đập mạnh lên ván cửa, chỉ hi vọng có thể nghe được từ bên trong đó một tiếng gắt gỏng, chỉ hi vọng người kia như thường mà khó chịu mở cửa, bực bội mắng cậu một tiếng, rồi lại hơi bất đắc dĩ mà tránh ra để cậu đi vào, cậu chỉ đơn giản mong muốn như thế thôi.
Liễu Minh đập cửa liên tục hơn một tiếng đồng hồ, đập đến tay đau rát, cổ họng khô khốc.
Đêm Hà Nội lạnh giá, làm lòng người cũng không khỏi mà hiu hắt theo.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đêm đen yên tĩnh lại có vẻ đột ngột.
Liễu Minh mệt mỏi dựa vào ván cửa, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Kiều Khả: “Mày ở đâu?”
“Nghiêu Nhạc, cậu ấy…!không thấy…” Liễu Minh nhấp nhấp môi, giọng nói khản đặc.
“Không thấy? Rốt cuộc có chuyện gì? Có khi nào nó trở về Hà Nội không?” Kiều Khả vội vàng hỏi.
“Không có, tao đang ở Hà Nội.
Không có!”
“Mày từ từ, bình tĩnh, chắc nó về thăm ông bà nội thôi.
Để tao nhờ mẹ đi hỏi.” Bên kia lại truyền vào giọng của Mộc Gia Họa.
Liễu Minh im lặng không đáp, Kiều Khả lại lo lại gấp bảo: “Mày trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi đã, ngày mai hãy trở về biết không? Có tin tức tao sẽ báo ngay cho mày.”
Điện thoại cắt đứt, gió lớn thổi qua, Liễu Minh không nhịn được rùng mình.
Lòng lại là một mảnh hoảng loạng, lo lắng, sợ hãi.
Ngày hôm sau Liễu Minh lại trở về nhà, bọn Kiều Khả đều ở trước cửa chờ đợi.
Mộc Gia Họa nói: “Ông bà nội Nhạc đã chuyển nhà rồi, không biết là đi đâu.”
Cứ thế, Nghiêu Nhạc biến mất.
Nghiêu Nhạc đi rồi, không một lời từ biệt.
Cho đến tận ngày tốt nghiệp, Liễu Minh cùng bọn người Kiều Khả trở về phòng nhỏ, nơi chứa đựng tất cả hồi ức của bọn họ suốt một năm qua.
Bọn họ từng cùng nhau quậy phá, cùng nhau trốn học đi net, cùng nhau nằm trong top trường, cùng nhau đánh lộn.
Từng cười, từng khóc, từng bị thương, từng điên cuồng, nhưng cuối cùng lại thiếu mất một người.
Bọn họ thấy được quà tốt nghiệp của Nghiêu Nhạc, mỗi người là một bức chân dung, là khoảng khắc họ tươi cười đẹp nhất, chẳng biết từ lúc nào được Nghiêu Nhạc chăm chú ghi nhớ, họa vào trang giấy.
Bọn họ đứng dưới một cây phượng đỏ rực, lặng nhìn những người khác, có người khóc, có người cười, có người lại lặng im chẳng nói một lời.
Liễu Minh hơi hơi thở dài, thầm nghĩ: “Đến cuối cùng vẫn không kịp nói thích cậu!”
Cậu không hề trách hắn rời đi mà không nói, chỉ trách thế giới này quá tàn nhẫn, luôn để mỗi cuộc gặp gỡ đều ngắn ngủi như thế.
Một câu thích cậu này, tôi chỉ đành giữ cho sau này.
Kiều Khả ở bên cạnh đã bắt đầu gào khóc, một cô gái mạnh mẽ đến thế, dù bị thương chảy máu cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, thế mà bây giờ đây lại cứ thế ôm Tiểu Nhã khóc lên.
Bao Hỉ và Mộc Gia Họa cũng che lại khóe mắt hơi ướt.
Vùng trời xanh, màu nắng vàng, sắc phượng đỏ, tà áo trắng, đấy là thanh xuân, là khoảng thời gian đẹp nhất, và cũng để lại nhiều tiếc nuối nhất.
Vậy mà lại không có cậu.
Liễu Minh hơi cười, nụ cười nhạt nhòa đến mức chẳng thể thấy rõ.
Nghiêu Nhạc, hi vọng rằng tôi sẽ luôn thích cậu.
Hết Quyển 1
Lời tác giả:
Quyển 1 xong rồi, cảm xúc hơi phức tạp một chút, haha.
Lúc viết xong chương này tôi cũng nước mắt rưng rưng rồi, năm sau bản thân cũng 12, có chút xúc động ^^
Thật ra ban đầu viết câu chuyện này thì đã nghĩ đến cái chương này rồi, mặc dù có chút cẩu huyết nhưng nó bắt buộc phải xuất hiện.
Tất cả tụi nhỏ đều cần thời gian để trưởng thành, cần thời gian để hiểu rõ chính mình, thế nên phải rời xa nhau là nhất định!
Cám ơn mọi người đã theo dõi nó đến hôm nay, đi cùng Liễu Minh, Nghiêu Nhạc đến tận ngày tốt nghiệp.