Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 29: Lại Có Chuyện


Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 29: Lại Có Chuyện


Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 29: Lại có chuyện?
Liễu Minh một bên ôn bài một bên chán nản chờ đợi những người còn lại tới.

Hôm nay là ngày thi đầu tiên, ngoài sân trường đông nghìn nghịt người vì chờ thầy cô dán danh sách phòng thi.

Bầu trời thì gay gắt nắng, ve thì đua nhau kêu in ỏi, toàn bộ khung cảnh hoà vào nhau làm người ta không khỏi cảm thấy căng thẳng, đặc biệt là trong lúc chờ đợi như thế này.

Bên cạnh là Nghiêu Nhạc đang nhắm mắt ngủ bù vì đêm qua phải ôn bài đến tận khuya, 12 rồi cái gì cũng khác.

Những người bình thường thích chạy nhảy vui chơi cũng bận bịu ôn thi, đêm nào cũng phải đến 1-2 giờ mới chịu đi ngủ nói chi là người chăm chỉ học hành như Nghiêu Nhạc.

Mọi người chỉ thấy được vẻ hào nhoáng bên ngoài của họ chứ nào đâu thấy được họ đã phải cố gắng hơn biết bao người.

Liễu Minh đau lòng mà vuốt ve gò má hơi gầy đi của Nghiêu Nhạc, thấy hắn cố gắng đến như vậy cậu cũng không thể lùi bước được.

Đang lúc Liễu Minh chỉ chăm chú nhìn vào Nghiêu Nhạc thì bọn Kiều Khả chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng.

“Minh, Liễu Minh…!Có chuyện rồi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Mày sáng giờ có lên Fanpage của trường không?” Mộc Gia Họa hỏi.


“Không có…!Mà nhỏ nhỏ tiếng thôi đêm qua Nghiêu Nhạc thức khuya lắm, để cậu ấy ngủ xíu!” Liễu Minh không hiểu ra sao đáp.

“Mày tự xem đi.” Thấy Kiều Khả mấy lần muốn nói lại thôi, Tiểu Nhã liền trực tiếp đưa điện thoại cho Liễu Minh luôn.

Đứng đầu page trường là một tấm ảnh, mà nhân vật chính trong đó hiển nhiên chính là Liễu Minh cùng với Nghiêu Nhạc.

Ảnh chụp là ngày đó Liễu Minh ở thư viện hôn lén Nghiêu Nhạc, trong ảnh từ vị trí góc chụp hành động ấy lại càng lộ ra vẻ mờ ám.

Bên cạnh đó lời lẽ cũng mang đậm ác ý, xúc phạm đến cả cộng đồng LGBTQ+, Liễu Minh lại lướt xuống bình luận, có bênh có chửi không thiếu thứ gì, nói tóm lại chỉ một chữ loạn.

“Làm sao bây giờ?” Nhìn thấy Liễu Minh đã đọc xong, Bao Hỉ lo lắng hỏi.

Liễu Minh bình tĩnh vuốt ve chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trước tiên cứ nhờ nhà trường xóa bài đã.”
“Nhưng bài được đăng lên thì nhà trường cũng phải biết chứ, có thể là có người ngầm cho phép đấy!” Tiểu Nhã nói.

Kiều Khả cùng Mộc Gia Họa liếc nhìn nhau: “Có người muốn hại hai đứa mày!”
“Không cần nói cái điều mà ai cùng biết đâu.”
“Tụi mày đừng có đùa nữa!” Tiểu Nhã buồn bực không chịu nổi, giờ nào rồi mà tụi này còn giỡn được cơ chứ.

Nghiêu Nhạc dụi dụi mắt ngồi dậy, nhìn một đám người quay quanh mình, ai nấy cũng vẻ mặt trầm trọng mà không hiểu chuyện gì: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Minh có chút không muốn cho Nghiêu Nhạc biết chuyện này, nhưng làm một người trong cuộc hắn vẫn có quyền được biết, thế nên Liễu Minh chỉ đành đưa điện thoại cho Nghiêu Nhạc: “Cậu xem trước đi!”
“Ồ.” Nghiêu Nhạc nhận lấy, trầm mặc xem qua một lượt.


Vừa thấy ảnh, Nghiêu Nhạc không tránh khỏi nhìn về phía Liễu Minh một cái, sau đó mới lại tiếp tục xem điện thoại, Liễu Minh chột dạ không dám nhìn hắn, tự hỏi chút nữa phải giải thích với hắn thế nào đây.

Một lúc sau Nghiêu Nhạc mới đưa điện thoại lại cho Liễu Minh, vẫn im lặng không nói gì, bầu không khí bất chợt đông cứng.

Vẫn là Mộc Gia Họa không chịu nổi, ấp úng mở miệng: “Để, để tao nhờ mẹ tao liên hệ với nhà trường.”
Kiều Khả cũng vội nói: “Phải, phải chúng ta đi nhờ dì Kim đi.”
Nói rồi cả bốn người liền nhanh chóng chạy, không khí quá đáng sợ, bọn họ không dám chen chân vào, vẫn là để hai người trong cuộc giải quyết với nhau đi!
Liễu Minh chần chờ lên tiếng: “Nghiêu Nhạc…”
Hiện tại Nghiêu Nhạc cũng cảm thấy rất rối rắm, không biết phải đối mặt với Liễu Minh làm sao cho phải.

Cuối cùng hắn chỉ có thể chọn cách trước tiên trốn tránh: “Nếu cả hai đều hiểu thì đừng nên nói ra vẫn tốt hơn.”
“Nghiêu Nhạc!” Thấy hắn muốn đi Liễu Minh liền bật người đứng dậy đuổi theo.

Đúng lúc đó tiếng chuông vào giờ thi vang lên, Nghiêu Nhạc đi thẳng không quay đầu lại: “Được rồi, thi cho tốt.”
Thế là Liễu Minh chỉ đành dừng bước, ánh mặt chăm chú nhìn bóng lưng của Nghiêu Nhạc khuất dần sau cánh cửa phòng học.

Nghiêu Nhạc rõ ràng là muốn trốn tránh cậu, rõ ràng là không muốn nghe cậu giải thích, cũng không muốn trò chuyện về mối quan hệ của hai người.

Liễu Minh thật sự cũng không biết phải làm sao nữa, mà bây giờ đây quan trọng nhất vẫn là kì thi trước mắt này.

Phòng thi bắt đầu đông người lên, nhưng mà ai nấy đều nhìn Liễu Minh với vẻ mặt khác lạ, đã thế còn chỉ trỏ bàn tán.


“Là cậu ta đúng không?” Một cậu trai nhìn thấy Liễu Minh ngồi xuống phía sau mình thì quay sang hỏi cậu con trai bên cạnh.

“Là cậu ta đó chứ ai!”
“Ôi trời bây giờ mấy đứa bê đê cũng thoáng phết nhở? Ở trong trường mà cũng dám hun hít nữa, gớm chết đi được!”
“Mà người còn lại là Nghiêu Nhạc đấy, nghe đâu là học giỏi với gái theo dữ lắm, không ngờ…”
“Ui trời, ban đầu nhìn cái bản mặt như con gái của nó là tao biết rồi haha!”
Vốn là Liễu Minh không định để ý đâu, để người ta nói nói mấy câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng đó là khi không liên quan đến Nghiêu Nhạc, còn nếu nói đến hắn vậy thì đừng có mà trách cậu! Liễu Minh giơ chân lên, đạp mạnh vào ghế ngồi phía trên, lạnh lùng nhìn hai người vẻ mặt hoảng hốt quay xuống: “Nói gì thế? Nói lớn tao nghe xem nào!”
Hai người bị Liễu Minh nhìn đến sợ hãi, im ỉm chẳng dám hé răng, cuối cùng vẫn là được thầy giáo đi vào giải vây: “Các em mau đem hết cặp sách lên đây.

Nếu bắt được sử dụng tài liệu thì dứt khoát đánh dấu bài nhé!”
“May mắn cho hai người đấy.” Liễu Minh lạnh nhạt nói.

Bên kia Nghiêu Nhạc cũng nhận lấy không ít những lời vào ra, thế nhưng tính cách của hắn vốn đã hờ hững, những lời này với hắn cũng chỉ như là gió thoảng mây bay mà thôi.

Cho đến khi thi hết tất cả các môn của ngày hôm nay Liễu Minh và Nghiêu Nhạc cũng không có gặp lại.

Ngày hôm qua rõ ràng đã bàn trước là phòng ai ra sớm thì nhất định phải đợi những người còn lại, thế mà bây giờ Liễu Minh cùng bọn Kiều Khả chạy tới phòng thi của Nghiêu Nhạc lại chỉ thấy một mình Mộc Gia Hoa đứng đó.

Liễu Minh hỏi: “Nghiêu Nhạc đâu?”
Mộc Gia Họa vẻ mặt khó xử đáp: “Về trước rồi!”
Kiều Khả lo lắng nhìn Liễu Minh: “Hai đứa mày sao thế?”
“Cậu ấy đang trốn tao.” Liễu Minh buồn bực nói, sau đó nhìn về phía Mộc Gia Họa: “Mẹ mày nói sao?”
Nghe Liễu Minh hỏi, nét mặt Mộc Gia Hoa càng lộ ra vẻ khó xử: “Bà ấy đang đi công tác xa, không về ngay được.”
Liễu Minh bình tĩnh gật đầu: “Không sao, tao đi tìm cô Tuyết Nhai nói chuyện.”
Nói là làm, Liễu Minh kêu bọn người Kiều Khả trở về trước, còn mình thì đi đến phòng làm việc của cô Tuyết Nhai.


Liễu Minh đẩy cửa đi vào, cô Tuyết Nhai đang xem giáo án ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Liễu Minh, liền hỏi: “Có chuyện gì thế? Là chuyện trên trang trường sao?”
“Dạ, cô có thể giúp tụi em xoá bài được không ạ?”
“Cái này thì không được rồi, đây là chính tay hiệu trưởng duyệt.” Cô Tuyết Nhai bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tại sao? Cái này ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền riêng tư của tụi em đấy!” Giọng nói của Liễu Minh không tránh khỏi trầm đi.

Cô Tuyết Nhai: “Xin lỗi em nhưng việc này cô thật sự không giúp em được!”
Liễu Minh thật sự không thể tin được, cậu ngỡ ngàng nhìn người cô giáo dịu hiền ngày nào của mình.

Một người cô đã gắn bó với họ suốt một năm như thế lại nỡ lòng để học trò của mình bị xúc phạm, chỉ trích, mắng nhiếc mà lại chỉ cúi đầu nói xin lỗi, cùng một câu không thể giúp được, thật buồn cười làm sao.

Liễu Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, có chút thất vọng mà nhìn về phía cô chủ nhiệm của mình: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Chung quy vẫn là do cậu còn quá nhỏ yếu, một cậu bé chẳng thể gồng gánh được những ác ý đến từ xã hội, cũng chẳng đủ sức để bảo vệ người mà mình thích.

Liễu Minh cười khổ, nhưng nhớ đến khuôn mặt của Nghiêu Nhạc cậu lại không nhịn được mà cười lên.

Cậu nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ tới mức có thể nắm lấy tay Nghiêu Nhạc bình thản mà đối mặt với dư luận ngoài kia.

Lại ở cách đó không xa, Linh Đan bực tức mà nhìn Liễu Minh đi ra từ phòng cô Tuyết Nhai, bàn tay chậm rãi siết chặt lại, móng tay đều cắm sâu vào da thịt đến gớm máu rồi mà cũng không hay.

Vẫn chưa đủ, như thế vẫn chưa đủ, cô cần phải làm thêm chút gì đó nữa, nhất định phải để Nghiêu Nhạc rời xa Liễu Minh, có như thế thì cậu ấy mới nhìn đến cô, mới biết cô tốt đẹp đến cỡ nào.

Lời tác giả: Tạm biệt tháng bảy nhé! Một tháng không mấy may mắn.

Còn có dịch bệnh đang diễn biến phức tạp mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha, đi ra ngoài nhớ phải đeo khẩu trang, chú ý vệ sinh, uống nhiều nước nữa! Việt Nam cố lên!!!:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.