Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 30: Hoắc Dục Uyển! Lá Gan Cô Càng Ngày Càng Lớn..
“Là chỗ này?”
Nhìn xung quanh giống một quá bar hơn là một nơi tổ chức hội nghị, nhưng Hoắc Khiêm cũng không thể đặt ra yêu cầu cao hơn. Ở một nơi cái gì cũng độc quyền, một trạm xá, một khách sạn, một trường học, một vũ trường, một quán ăn. Thì lấy đâu ra một hội trường sang trọng thỏa yêu cầu.
“Chủ tịch! cả tuần này tôi đã đi khắp hòn đảo… chỉ có chỗ này là phù hợp để tổ chức sự kiện”
Buổi lể kí hợp đồng với Từ thị đúng lý đã diễn ra từ tuần trước, nhưng do đột nhiên có một trận bão lớn ảnh hưởng đến việc khởi thành, nên trì hoãn đến giờ. Lưu trợ lý đã lên đảo từ một tuần trước, nhưng cả ngày đều quanh quẩn bên vợ yêu trưởng y tá. Sáng tắm uyên ương, tối chui vào chăn đun nóng tình cảm, cuộc sống thần tiên kéo dài được năm ngày, thì sang ngày thứ sáu Lưu trợ lý nhận được điện thoại của Hoắc Khiêm thông báo, hắn đang ở trên đảo. Lưu trợ lý nhà ta mới vội vã chui ra khỏi chăn, đi tìm địa điểm.
Nơi mà hắn cho là thích hợp, chính là vũ trường Trụy Lạc, vừa có ánh sáng lại có âm thanh, còn có sẵn nhân viên phục vụ.
“Chủ tịch! cậu có muốn vào trong xem thử?”
Hoắc Khiêm còn chưa có phản ứng, thì từ xa có hai người phụ nữ đang đi tới, lọt ngay vào trong phạm vi tầm mắt của hắn, không muốn nhìn cũng không được.
“Mẹ! đi nhanh lên”
Hắn không phải kiểu thích quan tâm chuyện của người khác, nhưng thường cái gì hơi vượt giới hạn luôn gây được sự chú ý cho người ta, như giọng nói to rõ của cô bé kia và đôi chân thon mượt thanh mảnh của người mẹ phía sau.
Mặc định ban đầu của Hoắc Khiêm giành cho hai mẹ con nhà này là dạng phụ nữ không đứng đắn, đứa con gái thì không nói nhưng còn người được gọi là mẹ kia…tại sao cũng như vậy, có biết tự nhìn lại bản thân mình không, con gái cũng đã lớn như vậy, lại ăn mặc hớ hênh ra đường.
“Tiểu Đào! cái váy này có phải hơi ngắn?”
Người phụ nữ sau lưng Tiểu Đào cuối cùng cũng lộ mặt và đã thay đổi hoàn toàn nhận định ban đầu của Hoắc Khiêm về cái gọi là không đúng đắn.
Vốn là xem thường không đáng để nhìn đến, nhưng giờ đây Hoắc Khiêm lại không thể rời mắt khỏi người phụ nữ đó, hắn còn muốn chạy nhanh đến ôm chặt, giữ chặt là đằng khác.
Đương không phải vì đôi chân dài gợi cảm kia, mà là hắn đã tìm được cô.
Hoắc Dục Uyển….
Có lẽ do bận tâm quá nhiều vào độ dài của chiếc váy, nên Dục Uyển không nhìn ra, hiện đang có một đôi mắt chan chứa sự nhớ thương hướng đến mình và mong chờ cô nhìn thấy sự có mặt của hắn. Nhưng cô lại không nhìn đến, trong khi hắn lại đang dõi theo từng cử động của cô.
Dục Uyển vừa nói, vừa cúi người kéo chiếc váy xuống che lại cặp đùi, nhưng dù cô có nắm kéo thế nào cũng không thể khiến cho nó dài thêm nửa phân. Chiếc váy chỉ có giới hạn che vừa đủ cặp mông, nhưng chỉ cần cô khum xuống hay nhóm người lên thì không chỉ màu sắc mà hình dạng của quần lót đều lộ hết. Chỉ có chiếc áo sơ mi là kín đáo, không hở trước khoét sau, và số lượng cúc áo thì đầy đủ.
“Mẹ đừng để ý đến cái váy nữa…mau đi vào trong, ông chủ mà đổi ý… không chấp nhận thay người thì Hoắc Kiêu phải trả lại tiền cho họ”
Tiểu Đào cũng không rõ Hoắc Kiêu có âm mưu gì, tất cả điều cô làm, lời cô nói cũng chỉ làm theo kế hoạch của hắn. Cô vừa nói vừa đẩy Dục Uyển vào trong Trụy Lạc.
Hoắc Khiêm cũng không vội đuổi theo Dục Uyển, điều làm hắn bận tâm lúc này chính là ai là cha ruột của Tiểu Đào. Vì hắn không thể tìm thấy một chút đặc điểm quen thuộc, kiểu huyết mạch của Hoắc gia trên người của Tiểu Đào. Theo như thông tin mà hắn điều tra và tư liệu có được từ chỗ Bạch Ngạn Tổ thì đứa con gái đó nên gọi là Hoắc Phù, nhưng cái tên hắn vừa nghe được lại không phải.
Vậy đứa con thứ tư gọi Dục Uyển bằng mẹ, từ đâu chui ra…
Thật ra, từ lần gặp đầu tiên thì Tiểu Đào đã có ý định “ăn” con trai của Dục Uyển, nên đã bắt đầu gọi mẹ từ lúc đó. Nghe thì cũng thuận tai, hai nhà lại gần gũi nên Dục Uyển cũng không sửa lại cách xưng hô của Tiểu Đào.
Ngay sau khi Dục Uyển bước vào cánh cửa của Trụy Lạc, thì Tiểu Đào cũng đi theo sau,nhưng lúc này lại có một người đàn ông phía sau gọi tên cô.
Tiểu Đào xoay lưng lại nhìn ông ta, rồi hớn hở chạy vội đến.
Hoắc Khiêm cũng di chuyển tầm mắt sang người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt Tiểu Đào, quan sát từ trên xuống dưới, hận ý trong mắt của hắn dần dần lộ rõ. Mặc dù người ta vẫn chưa làm gì đắc tội đến hắn, ngoại trừ việc hắn nghe thấy Tiểu Đào gọi Dục Uyển bằng mẹ và người đàn ông kia bằng cha.
“Cha! hai ngày nay cha đi đâu, sao không về nhà?” Tiểu Đào nói.
“Mẹ con vẫn chưa hết giận, sao cha dám quay về…con đâu phải không biết tính khí của mẹ con.” anh Đầu to nói
Maria của hắn lúc bình thường là con mèo ngoan biết nũng nịu, gãi nhẹ trong lòng cũng hắn khiến cả người sướng tê. Nhưng khi giận lại lại biến hình thành cọp mẹ, bộ móng vuốt sắc nhọn chỉ gào cũng đã trầy da đổ máu. Mà hắn có phải đã phạm vào đại tội tày đình gì đâu chứ, hắn chỉ mắc một lỗi rất cỏn con là nói mớ lúc ngủ và gọi nhằm Maria thành Marry, vậy mà bị đạp xuống giường, đá ra khỏi cửa. Có phải quá nặng tay rồi không.
“Vậy hiện giờ cha ở đâu?”
“Tạm thời cha sẽ ở khách sạn, khi nào mẹ con hết giận thì gọi điện cho cha….cha đi trước ..à.. đừng nói với mẹ con là đã gặp cha”
Từng mãnh ghép rời rạc giờ đã được xếp thành một bức tranh hoàn chỉnh, Hoắc Khiêm cho rằng hắn đã có được đáp án mình cần.
Hoắc Dục Uyển…gan của cô ngày càng lớn.
Mười bảy năm qua, mặc dù hắn đã quên đi sự tồn tại của cô nhưng đó không phải là điều hắn thật sự muốn, sau khi hồi phục trí nhớ không có giây phút nghỉ ngơi, hắn đã lập tức đi tìm cô.
Và những năm qua hắn lúc nào cũng giữ tấm hình của họ bên cạnh, đó bằng chứng cho thấy tình cảm chân thành của hắn, dù hắn không nhớ nhưng sâu trong tìm thức cô đã nắm giữ một vị trí quan trọng trong lòng hắn. Vậy mà, người phụ nữ đó dù nhớ tất cả vẫn kết hôn, còn sinh con cho người khác.
“Giúp tôi liên lạc với ông chủ của vũ trường này”
“Chủ tịch! cậu muốn làm gì?”
Người khác cười thì hắn cảm thấy rất bình thường, nhưng chủ tịch thì…không phải không đẹp, mà là nguy hiểm. Hắn đã quá quen thuộc với kiểu cười bí hiểm nhếch nửa môi của Hoắc Khiêm, luôn tự hỏi chủ tịch có thật sự biết thế nào là cười hay không. Giờ thì hắn đã nhìn thấy rồi, cảm giác còn nguy hiểm hơn, mất hết phương hướng.
———————————————
Bên trong vũ trường.
Nghe nói có một tập đoàn cở A và một công ty cở B nào đó sẽ có một buổi kí kế hợp đồng tại đây, nên vũ trường Trụy Lạc đã dược bao trọng gói trong một tuần để tổ chức sự kiện.
Tiếp viên ở Trụy Lạc tuy nhiều, nhưng do người ta yêu cầu cao, nhiều khắc khe, Trụy Lạc lại không thể đáp ứng đủ điều kiện nên phần lớn nhân viên đã bị loại, vì vậy không còn đủ người để phục vụ, phải treo bảng tuyển thêm người ở bên ngoài vào.
Còn nguyên nhân khiến cho cô phải cưa đôi cặp sừng để làm nghé, ăn mặc không giống ai này là hậu quả của “cậu Hoắc”, đang yên lành lại chạy đi nộp đơn, xin làm thời vụ cho người ta, tiền cũng đã nhận đủ từ lúc đặt bút kí cam kết và tiêu sạch chỉ trong vài phút.
Thấy con trai chăm chỉ kiếm tiền, không lãng phí thanh xuân như vậy cô rất hài lòng. Nhưng điều làm cô không thể nào chấp nhận, máu xông lên đến não là khi nghe Hoắc Kiêu nói ra lý do, hắn tiêu sạch số tiền chỉ để mua lại những quyển sách cũ nát của toàn cư dân đảo, sau đó quyên góp cho nhà trường miễn phí.
Cái này là mua danh, chỉ vì danh tiếng con cỏn mà hại mẹ nó thành ra thế này. Sáng nay, Hoắc Kiêu chạy đến trước mặt cô nói hắn không thể đến Trụy Lạc làm việc, vì sẽ có một bài kiểm tra quan trọng không thể vắng mặt.
Và đưa cho cô hai lựa chọn…
Một là, cô phải đến nhờ vã hai ông chú giàu có của hắn, vì hắn sẽ không bao giờ làm cái thể loại mất mặt đó và hắn biết cô cũng không có tiền để trả cho người ta, mà hai ngươi kia chắc chắn không thiếu tiền.
Hai là, cô phải thay hắn đến Trụy Lạc làm phục vụ, bù lại số tiền hắn đã nhận của người ta.
Đương nhiên Dục Uyển sẽ lựa chọn phương án thứ hai, hiện tại cô còn muốn tránh anh em họ thật xa là đằng khác. Vì vậy, chỉ có thể thay thế Hoắc Kiêu đến Trụy lạc làm nhân viên phục vụ bán thời gian.
Nhưng người ta cần là một thanh niên có sức trẻ khỏe để lượt lờ tới lui, không cần một bà thím có vẻ ngoài lau công như cô. Cho nên theo như hiến sách của Tiểu Đào, cô cần phải “lộ” ra sức trẻ của mình, bằng cách khoe khoang cặp giò.
Gia nhập vào đoàn người phỏng vấn, Dục Uyển cũng được phát cho một tờ giấy điền thông tin. Đại loại như tên gì, ngày tháng năm sinh, đã kết hôn hay chưa, số lượng con cái thế nào….
Ở cái mục kết hôn hay chưa Dục Uyển rất đắn đo khi đặt bút, vì nó liên hệ không nhẹ đến câu hỏi tiếp theo, là số lượng con cái. Một người phụ nữ nếu chưa kết hôn, lại có đến ba đứa con. Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá nhân cách người phụ nữ đó không đứng đắn, nguy cơ bị loại sẽ cao và cô phải bồi lại tiền cho người ta là chắc chắn.
Cho nên, sau khi cân đo đông đếm để không thiệt về mình, Dục Uyển đã đánh dấu “x” vào ô đã lập gia đình. Nhưng cô không thể ngờ, chỉ vì một cái “x” nhỏ nhoi đó đã gây cho cô bao nhiêu khốn khổ trong tay của Hoắc Khiêm.
Hoắc Dục Uyển”
Sau khi nghe người ta gọi đến tên mình, Dục Uyển cũng hăng hái đứng dậy. Cho rằng mình cũng sẽ như bao nhiêu người khác, đi thẳng vào căn phòng phía trước. Nhưng không biết mình lại đặc biệt như vậy, được đưa hẳn sang một phòng riêng để phỏng vấn.
Mười mấy năm nay, số lần cô đi phỏng vấn xin việc đếm cũng không ít, nếu không nói là dày dặn kinh nghiệm. Nhưng cô chưa từng trải qua buổi phỏng vấn nào kì lạ như bây giờ. Ngay cả mặt mũi của người phỏng vấn cũng không thể nhìn thấy rõ, bởi vì cô và hắn ngồi cách nhau bởi một tấm màn che.
Gọi gọi bằng hắn vì tấm màn che không đủ dày, cô thể thể nhìn qua dáng hình và đoán biết đó là đàn ông. Và cũng có thể do quá ấn tượng với thông tin cá nhân mà cô ghi trên trang hồ sơ, nên hắn cầm đọc lâu như vậy vẫn không nghe thấy lên tiếng.
Nếu hắn cảm thấy ngại thì để cô lên tiếng trước vậy.
“Ông chủ! thật ra lúc đầu là con trai của tôi…”
“Hai người kết hôn từ khi nào?”
Dục Uyển muốn giải bày chuyện thay đổi người, nhưng cô vừa lên tiếng nói chưa hết câu thì giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó vang lên, ngắt ngang lời của cô.
Giọng nói của người đàn ông này gây ra cho cô sức ép vô cùng lớn, cô không hiệu tại sao mình lại có cảm giác bất an như vậy, ngữ điệu và thanh âm đó có gì đó quen thuộc. Cô thật rất muốn vén bay tấm màn này lên, xem diện mạo của hắn là ai.
“Xin lỗi! vừa nãy anh hỏi gì…có thể hỏi lại?”
“Theo thông tin ghi trên đây thì cô Hoắc là người đã có gia đình?”
Quay lại vấn đề Dục Uyển đắn đo khi nãy, thường thì câu hỏi “bạn đã lập gia đình chưa ” luôn là tiền đề cho câu hỏi sau “bạn có con chưa?”. Dục Uyển không muốn người khác nghĩ xấu Tam Bảo là con hoang, nên trong những trường hợp phỏng vấn như vậy, cô thường trả lời.
“Dạ phải”
Hoắc Khiêm thật sự rất muốn vén tung tấm màn lên, đập bàn đứng dậy và qua đó bóp chết người ngồi trước mặt hắn. Sao cô có thể không chút lương tâm và ngu ngốc đến như vậy. Trong số ba anh em họ, nếu lấy đại một người ra so sánh, thì cũng hơn hẳn cái tên đầu to chồng của cô bây giờ.
Tên đó có cái điểm gì tốt, đáng tự hào ngoại trừ cái đầu to hơn chuẩn quy định ra.
Nén đi cơn giận, vì hắn vẫn còn nhiều câu hỏi quan trọng hơn muốn Dục Uyển phải thành thật trả lời.
“Quan hệ hai người vẫn tốt?”
Dục Uyển cảm thấy nội dung cuộc phỏng vấn có dấu hiệu đi xa, nhưng bằng phép lịch sự và cả sự tôn trọng giành cho người tuyển mình, Dục Uyển vẫn mỉm cười và trả lời.
“Rất tốt”
Thật ra sự bình tĩnh của Hoắc Khiêm lúc này chỉ là vỏ bọc, bên trong từ lâu đã kéo giông bão. Hai bên mép của tờ giấy đã bị hắn vò đến nát bấy.
“Hai người có thường xuyên làm tình không?”
Cô không nghe nhầm đó chứ, hay là lâu rồi cô không đi phỏng vấn xin việc nên chưa có bản update mới. Từ khi nào vấn đề nhảy cảm này lại được liệt vào danh sách, một trong như câu hỏi của nhà tuyển dụng.
“Cô đừng hiểu nhầm…ý của tôi muốn biết tình trạng sức khỏe của cô Hoắc có thể đáp ứng những công việc nặng đòi hỏi sức khỏe cao hay không…vì những người thích hoạt động trên giường…sức khỏe của họ thường tương đối tốt”
Theo như suy luận của người này, cô nên trả lời thế nào đây.
Nếu trả lời cô không thường xuyên làm tình, có nghĩa là sức khỏe cô có vấn đề, và không có nhà tuyển dụng nào lại rãnh hơi đi thuê một người không thể làm được gì. Điều này đồng nghĩa với việc cô không được nhận, và phải bồi lại tiền.
Còn nếu như trả lời cô làm tình thường xuyên, thì hắn nhất định sẽ phỉ nhổ và đánh giá tiết hạnh của cô là loại phụ nữ lẳng lơ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ấy, rãnh rổi không có việc làm lại lôi chồng ra thượng.
Tiết hạnh quan trọng hay là bồi tiền quan trọng hơn. Khi đem cả hai lên bàn cân so sánh, Dục Uyển đã có được đáp án của mình.
“Chúng tôi.. làm tình..rất…rất…thường xuyên”
Đợi nói hết câu, Dục Uyển chỉ muốn úp mặt xuống bàn, lời lẽ xấu hổ như vậy cô cũng có thể nói ra, da mặt cô càng ngày càng dày.
“Rầm…!!!”
Dục Uyển giựt bắn cả người, đang yên đang lành tự dưng hắn lại đập bàn. Dù cô gián tiếp thừa nhận sức khỏe của mình tốt đi nữa, thì hắn cũng không cần phải phấn khích đến vậy.
“Hoắc…Dục..Uyển..!!!”
Và càng không cần phải nhấn mạnh tên của cô nghe đáng sợ đến như vậy. Nhưng cái sợ đúng nghĩa, chỉ thật sự xuất hiện trên mặt của Dục Uyển, khi tấm màn che kia được kéo lên. Và cô nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.
Và giờ thì Dục Uyển đã hiểu nguyên nhân gây ra sức ép cho cô, ngay từ giây phút đầu tiên đặt chân vào căn phòng này, chính là hắn.
“Hoắc Khiêm…”
———- hết chương 27——-
3h15 sáng, thứ tư, ngày 6 tháng 2, 19