Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 29: Happy New Year
“Cộp…cộp…cộp..!!!”
Âm thanh chậm rãi, nặng nề, từ tốn và đang tiến gần.
Dọc theo hai bên hành lang lớp học là hình ảnh một cụ già tóc bạc trắng, lưng khom, chống theo cây gậy đi kiểm tra từng lớp học sau năm giờ chiều, vốn đã trở thành thương hiệu quen thuộc của trường học Bóng Tối, mà trên dưới cư dân Đảo Nhỏ đều không còn xa lạ gì.
Một quy tắc bất thành văn tại trường học Bóng Tối, mà ai cũng tự hiểu đó là học sinh có thể không thuộc bài khi đến trường, giáo viên có thể quên mang giáo án khi đến lớp, như có một điều cho cả thầy lẫn trò không thể quên, và tuyệt đối phải tuân thủ .
Chính là phải tắt hết tất cả thiết bị điện sau khi rời khỏi lớp học. Cái tên trường học bóng tối cũng chính là bắt nguồn từ sự cần kiệm này của hiệu trưởng Bạch mà ra. Bởi vì dính tới điện là dính tới tiền, mà tiền là gắn liền với sinh mạng của hiệu trưởng Bạch.
“Lớp 5B, chưa tắt đèn….kiểm điểm thầy Trương.” Hiệu trưởng Bạch mở quyển sổ ra và tay run run cầm cây viết lên.
“Cộp…cộp..!”
Cây gậy chạm sàn vẫn tiếp tục vang lên theo những bước đi chậm rãi của hiệu trưởng Bạch sang lớp học tiếp theo.
“Lớp 8B, chưa tắt quạt…kiểm điểm cô Từ…” Hiệu trưởng Bạch lấy quyển sổ kẹp trên nách xuống, tay run run lại viết tiếp.
Tuổi trẻ bây giờ quá lãng phí, lại có sở thích bao che nhau. Cho nên ông không thể tin tưởng được ai, phải đích thân mình đi kiểm tra mới có thể yên tâm.
“Cộp…cộp..!!!”
Đôi chân nặng nề kéo theo cây gậy tiếp tục đi dọc hành lang….
“Lớp 11A…..
Bạch hiệu trưởng ngẩn đầu lên đọc bảng tên của lớp trước, sau đó mới nhìn đến những thiết bị điện bên trong phòng học đã là thói quen. Lớp 11A này trước giờ luôn là tấm gương tiêu biểu cho những lớp khác, bởi vì có một cán bộ lớp rất ưu tú, luôn đi đầu trong tất cả phong trào “Cần” và “Kiệm” của nhà trường. Chỉ cần nhà trường phát động, cần là có mặt, và không bao giờ yêu cầu bất kì khoảng ngân sách nào từ phía nhà trường.
Nói đến thằng nhóc này thì ông rất là vừa ý. Không chỉ học giỏi, từ tốn, nói năng nhã nhặn còn rất hiểu chuyện. Đặc biệt, còn một điểm nữa ông rất yêu thích thằng nhóc này, là luôn tắt hết thiết bị điện đúng giờ. Nếu có cháu gái, ông nhất định sẽ gả cho thằng nhóc họ Hoắc đó.
Dù rất tin tưởng vào cán bộ của lớp 11A, nhưng theo thói quen vẫn phải lướt nhìn vào bên trong kiểm tra. Lúc này hiệu trưởng Bạch mới nhận ra, bên trong vẫn còn người. Ông chỉnh lại cặp kính lão và nhìn kỹ một lần nữa.
“Trò vẫn chưa về?” hiệu trưởng Bạch mỉm cười nhìn cậu nhóc nhà họ Hoắc, mà ông luôn khen ngợi.
“Cháu chào hiệu trưởng.. ”
Hoắc Kiêu đang đứng sau một đống sách cũ, chất cao như quả núi, trên tay hắn đang cầm một quyển sổ và cây viết. Hắn đang phải đối chiếu giữa số lượng sách được quyên góp và con số trên danh sách. Dáng vẻ nghiêm túc lúc này của Hoắc Kiêu, làm cho hiệu trưởng Bạch thêm yêu mến.
Ông nhè nhẹ mỉm cười rồi gật đầu hài lòng. Nếu ông không nhầm, thì “quả núi” sách này sẽ được quyên góp cho trường vào sáng mai.
“Trò cứ tiếp tục làm, đừng quá sức…à..nếu thấy tối quá thì có thể bật đèn, hiệu trưởng cho phép”
Mọi người nên hiểu rằng, với một người tiết kiệm điện như là hiệu trưởng Bạch, mà cho phép Hoắc Kiêu mở đèn, là đủ hiểu hắn được yêu thích thế nào và có một chỗ đứng không nhỏ trong lòng của ông ta.
“Hiệu trưởng về cẩn thận”
Hoắc Kiêu nhếch miệng cười, rồi tiếp tục công việc kiểm tra trong tâm thế tập trung cao độ, như thể trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng hay gián đoạn việc hắn đang làm. Vẫn nhìn qua lại giữa những con số và các dãy sách cũ, vẫn ghi, vẫn chép.
Một thanh niên nghiêm túc đang chăm chỉ làm việc, chiếc mũi cao, đôi mi cong , làn da sáng trắng và mái tóc có hơi rũ xuống, soái đến mức có thể gây nguy hiểm đến sức khỏe người nhìn. Đó chính là hình ảnh mà mọi người sẽ nhìn thấy, nếu đứng đúng vị trí mà Bạch hiệu trưởng đứng khi nãy, không tiến thêm vài bước, không nhóm qua trái, hay nghiêng sang phải.
Bằng nhu với tuổi tác của mình, hiệu trưởng Bạch sẽ không thể nào chịu được đả kích mà suy sụp tinh thần, nếu vừa rồi ông ta bước vào và nhìn thấy sự thật đang diễn ra đằng sau dãy sách…
“Có thoải mái không?”
Hoắc Kiêu sẽ không đi tự nói chuyện với chính mình, và giọng nói vừa rồi đương nhiên cũng không thể là của hắn.
“Chuyện tôi nhờ chị làm thế nào ?”
Nửa thân trên Hoắc Kiêu hoàn mĩ thuộc về một thanh niên nghiêm túc đứng đắn, không điểm gì để phê phán. Nhưng nửa thân dưới thì áo quần xộc xệch, thắt lưng đã mở ra, khóa quần thì bị kéo xuống. Và dục vọng của thiếu niên đang được một đôi tay nhỏ nhắn vuốt ve lên xuống. Độ cứng nóng đủ để thiêu đốt bất cứ “vật nhỏ” mềm mại nào.
“Đã xong…tôi đã lấy danh nghĩa của cậu để đăng kí, nhưng… tại sao cậu không đích thân đi”
Tiểu Đào đang trần trụi quỳ ở giữa hai chân của Hoắc Kiêu. Cặp ngực căng tròn theo động tác của hai tay mà cũng lắc lư qua lại. Cô ngẩn đầu lên nhìn hắn, đôi mắt mơ màng đầy tình dục.
Hắn Kiêu lấy tay nâng mặt của Tiểu Đào lên, ngón tay di chuyển qua lại, chà sát hai cánh môi của cô.
“Không phải chuyện của chị”
Thằng nhóc chết tiệt…tên cũng như người, đúng là kiêu ngạo đáng ghét, nhưng cô lại thích cái vẻ mặt xấc láo này của hắn mới chết.
Tiểu Đào khiêu khích Hoắc Kiêu hơn nửa tiếng, quần áo đều cởi sạch, đến cả thân dưới cũng ẩm ướt, nhưng thằng nhóc kiêu ngạo này ngoại trừ phần thân dưới có phản ứng ra, thì vẻ mặt vẫn dửng dưng, một chút ham muốn cũng không có. Đó là điều làm cho Tiểu Đào rất ấm ức.
Nhưng không có khả năng bên dưới hắn có vấn đề, vì cô đã dùng thân thể mình để trải nghiệm năng lực đàn ông của Hoắc Kiêu, kết quả dọa người bộ cùng.
Kể lại, tối qua cô sang nhà tìm Hoắc Lôi thì nhìn thấy ông chú bác sĩ lôi mẹ chồng đến nhà kho. Lúc đó, cô đã nghĩ nếu mình chạy ra ngăn ông chú bác sĩ lại, có thể sẽ được điểm cộng từ chỗ mẹ chồng. Và cơ hội gần gũi Hoắc Lôi cũng nhiều hơn, nên quyết định liều một phen. Nhưng sự nghiệp làm nữ anh hùng của cô không được như ý muốn, vì cô vừa mới đâm đầu chạy ra đã bị tên nhóc Hoắc Kiêu nắm đầu kéo về.
Cô không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, tại sao không đi ngăn cản, lại đứng nhìn mẹ chồng bị ông chú đó hiếp đến thê thảm.
Cảnh tượng kích thích lúc đó không chỉ đã phần nhìn, mà còn sướng cả phần nghe…khiến cô không thể nào nhịn được mà trực tiếp đè Hoắc Kiêu xuống. Thằng nhóc đó nó không phản kháng…giống như lúc này, mặc cho cô vuốt lên vuốt xuống.
Sau khi lột hết đồ của Hoắc Kiêu, thì cô mới phát hiện ra trước đây mình đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng, là đã đánh giá thấp sự mê người của Hoắc Kiêu. Thằng nhóc này thật sự không tệ, từ phiên diện ngoại hình, đến năng lực đàn ông, rất phù hợp để làm bạn tình.
Hoắc Kiêu không động thì cô động vậy, lúc đầu là cô chủ động. Nhưng một lát sau thì quyền chủ động đã thuộc về hắn. Bị một thằng nhóc chơi đến khóc lóc van xin, đến phải ngất xỉu. Nhưng cảm giác đau đớn đó rất dể bị nghiện, nếm trải được một lần, lại muốn một lần nữa.
Cho nên sáng nay cô lại như con thiêu thân tự mò đến chỗ của Hoắc Kiêu, muốn nếm lại cái mùi vị đau đớn của đêm qua một lần nữa.
Tiểu Đào từ từ đứng dậy, chủ động cầm lấy tay của Hoắc Kiêu đưa xuống hạ thể của chính mình, chen vào giữa hai đùi của cô.
“Hoắc Kiêu! chỗ này muốn được đâm mạnh vào…”
Hoắc Kiêu nhếch miệng cười rồi nhích tới, hắn ép thân thể tiểu Đào lên mấy chồng sách. Sau đó hắn cúi sát người xuống.
“Ướt đến như vậy rồi ? chắc chị rất đang khó chịu”
Lòng ngực Tiểu Đào lúc này đã căng thẳng đến muốn nổ tung, bên dưới đã ngứa đến không thể chịu nổi, hai chân cũng tự động dang rộng ra, mắt nhắm lại, chờ đợi một sự chà đạp thô bạo của đêm qua. Trong đầu cô lại đang hiện lên hình ảnh của sự va chạm kịch liệt giữa hai thân thể, và vật nóng cứng rắn của Hoắc Kiêu liên tục đâm vào người mình .
Sâu…sâu…sâu hơn nữa..Áh…tôi sắp không chịu nổi…Áh..
Phải khen sự tưởng tượng của Tiểu Đào rất phong phú.
“Nhưng phải làm sao…bây giờ tôi không có hứng thú” Hắn nói
Cao trào tuột dốc không phanh vì câu nói vừa rồi của Hoắc Kiêu như đem nguyên cả một thau nước lạnh tạt vào mặt Tiểu Đào. Lúc cô mở mắt ra thì thân dưới của Hoắc Kiêu đã thật sự “nghiêm túc”. Hắn đang cúi người thu dọn lại đống sách cũ nát vô tri, mà không nhìn đến một người phụ nữ thân thể mềm mại chảy nước đang cần hắn “chăm sóc” hơn là đóng sách cũ kỹ kia.
Tiểu Đào hậm hực mặc lại quần áo, rồi xoay người bỏ đi, cũng không nói lời tạm biệt.
“Chuyện chị đã hứa giúp tôi, đừng quên” Hoắc Kiêu lớn tiếng vọng theo.
“Không làm nữa..”
Đáp lại chính là cậu hằn hộc của Tiểu Đào.
——— hết chương 26——————
1h30 Thứ ba, ngày 5 tháng 1, 19