Dục Uyển - Phần Ii Full

Chương 31: Điêu Phụ Và Giảo Hoạt Nam


Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 31: Điêu Phụ Và Giảo Hoạt Nam

Trong hoàn cảnh này, Dục Uyển chỉ có thể tự cứu mình bằng cách…

“Rầm..!!!”

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, người phụ nữ này cũng lắm chiêu trò. Hắn vẫn im lặng đứng nhìn, bóng cao lớn đổ xuống người đang giả vờ ngất xỉu, nằm gục mặt lên bàn.

Trôi qua vài phút, không khí trong phòng vẫn trầm mặt yên lặng. Người phụ nữ đáng chết này, còn muốn giả ngất tới khi nào, để xem cô nằm đó được bao lâu.

“Tôi đếm từ một đến ba….nếu cô  không tỉnh dậy, tôi đảm bảo một lát nữa… cô sẽ không còn sức để mà đứng” hắn gặng giọng nói.

“Ba…!”

M% kiếp, Dục Uyển đang chửi thầm trong bụng, Hoắc Khiêm không phải rất giỏi toán sao, hắn không có khái niệm đứng trước số ba, còn có một và hai.

Vì Hoắc Khiêm trực tiếp đếm đến ba, bỏ qua giai đoạn một và hai. Nên Dục Uyển đã bập tức bật dậy và chạy ngay ra cửa, tự tìm đường sống cho mình.

Hoắc Khiêm cũng không có hành động đuổi theo mà trái lại, hắn còn ngồi xuống ghế, bộ dạng thảnh thơ thưởng thức trò vui, vì hắn biết cô không có khả năng thoát khỏi căn phòng này.

Dục Uyển đã chạm tay lên chui cửa và kéo được cửa ra. Nhưng trước mắt cô là hai hàng vệ sĩ cao lớn vạm vỡ. Họ xếp dài từ cửa căn phòng này đến tận cổng ngoài của Trụy Lạc. Chỉ cần cô như con ngốc lao ra, sẽ có cả đám người bu lấy và ném cô ngược trở vào phòng.

Dục Uyển xoay người lại nhìn Hoắc Khiêm .

“Anh muốn sao?”

“Buổi phỏng vấn của chúng ta vẫn chưa kết thúc, tôi còn câu hỏi muốn hỏi cô”

Hoắc Khiêm đang chống hai khuỷu tay lên bàn, vẻ mặt thích thú khi nhìn bộ dạng đầy ấm ức này của cô, cửa ở ngay trước mặt mình nhưng không thể bước ra.

“Sau khi tôi trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ để tôi đi?”

“Có thể…” Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, cô còn sự lựa chọn khác sao.

Dục Uyển không còn sự lựa chọn, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời, đi vào trong, và tiếp tục hoàn thành bài phỏng vấn của hắn.

“Rầm!”

Không cần Hoắc Khiêm nhắc nhở, thì cánh cửa kia cũng được người bên ngoài đóng lại. Âm thanh khi cửa va vào tường khiến Dục Uyển giựt thót tim, cô ngoảnh đầu lại nhìn cánh cửa đó lần nữa.

Xung quanh đóng kín, vô vọng không lối ra. Cảm giác như cô vừa vĩnh biệt với thế giới bên ngoài, cơ hội thấy được bầu trời tự do bên ngoài là xa vời vợi.

“Ngồi xuống đi! buổi phỏng vấn có thể kéo dài lâu hơn…tôi sợ cô không chịu nổi, lại xỉu thật”

Khi phải đối diện với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn và sự vô lại của Hoắc Khiêm, làm cho Dục Uyển nhớ đến Khiêm ngốc của trước và những ngày tháng vui vẻ ở Đảo Chết.

Lúc đó, mỗi ngày Khiêm ngốc đều cùng Từ Tam và Hợi ca lên Thượng Đằng bón phân cho cây Anh Túc. Còn cô sẽ nấu cơm mang đi cho hắn.

Cho dù, thức ăn cô nấu vô ý cháy khét, người khác nuốt vào đều ói ra, nhưng Khiêm ngốc luôn khen ngon. Lúc chân cô sưng phù đau nhức, Khiêm ngốc sẽ giúp cô xoa bóp chân. Những lúc trời sắp chuyển mưa, Khiêm ngốc sẽ từ Thượng Đằng vội vả chạy về, giúp cô lấy quần áo phơi ngoài sân. Lúc trời lạnh Khiêm ngốc sẽ gắt ghao ôm lấy cô, khi trời nóng Khiêm ngốc sẽ thức để quạt cho cô cả đêm.

Khi đó ai chê hắn ngốc, cô sẽ mắng họ, hắn biết cách để chăm sóc cô như vậy, thì sao có thể ngốc được chứ.

Cô đã yêu một Khiêm ngốc như thế, một Khiêm ngốc chỉ biết đến Uyển mà thôi.

Cũng là người đó, cùng một khuôn mặt với Khiêm ngốc, nhưng tại sao lại xa đến không thể chạm tay tới. Cho dù cô và hắn chỉ ngồi cách nhau có chiếc bàn.


Hắn là kẻ khinh bỉ, căm ghét xem cô như là loài ruồi bọ. Hắn là Hoắc Khiêm, đại thiếu gia của nhà họ Hoắc. Không, bây giờ cô phải gọi hắn là Hoắc chủ tịch, người đứng đầu Hoắc thị.

Hắn sẽ không có những kí ức của Khiêm ngốc.

“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi?”

Gấp rút như vậy, là muốn trở về với cái tên chồng đầu to của cô sao…

“Phi và Luật có biết cô đã kết hôn? mà chắc là không biết rồi ..mười bảy năm nay cô trốn kĩ như vậy, không để ai tìm thấy…”

“Cô không muốn biết hai người đàn ông yêu cô giờ thế nào?”

Thật ra, hắn rất muốn hỏi cô có nhớ đến hắn không, nếu có, sao nhiều năm như vậy cô vẫn không xuất hiện.

“Không phải đó là điều anh muốn…tránh xa Hoắc Phi, không xuất hiện trước mặt Hoắc Luật…tôi không những làm theo lời anh, tôi còn kết hôn và sống rất hạnh phúc bên chồng mình”

Trước kia vì sợ cô sẽ phá hủy tình cảm anh em giữ Hoắc Luật và Hoắc Phi, nên Hoắc Khiêm mới tìm cách tống cô ra nước ngoài và ngụy tạo cái chết của cô thành tai nạn. Cô đã làm đúng ý hắn, không xuất hiện trước mặt Phi và Luật. Hoắc Khiêm còn muốn gì ở cô.

Lời lẽ của Dục Uyển như thứ gai nhọn đang đâm vào tim của Hoắc Khiêm. Sao cô dám kết hôn, còn có thể sống được hạnh phúc. Những ngày tháng hắn và cô trải qua ở Đảo chết, cô không còn nhớ một chút nào.

Nhưng hắn lại nhớ, từng khoảnh khắc, từng kí ức vụn vặt.

Một thằng ngốc, suốt ngày chỉ biết có “Uyển” mà thôi, tiếng cười của Uyển là hạnh phúc của hắn, Uyển có điều phiền muộn là cả ngày đó hắn bồn chồn mất ăn, một lời khen của Uyển có thể làm hắn vui cả ngày.

Một thằng ngốc không thể phân biệt được giữa kem đánh răng và dầu gội đầu, một thằng ngốc suốt ngày chỉ biết khóc, nhưng vì Uyển hắn phải học cách trở thành một người đàn ông .

Hắn học người ta cách giặc đồ, vì bụng uyển to hắn sợ Uyển ngồi lâu sẽ mệt. Hắn học người ta cách xoa bóp để bóp chân cho Uyển khi Uyển dau. Hắn học người ta cách thay bóng đèn, vì đèn nhà tắm thường bị hư, hắn sợ Uyển khi tắm sẽ bị ngã.

Hoắc Khiêm hắn nhớ tất cả những chuyện giữa Uyển và Khiêm ngốc, nhưng người phụ nữ vô tâm này lại không lưu giữ một chút kí ức nào, mà  đi lấy chồng, còn sinh ra thêm một đứa con gái.

“Anh yên tâm…lần gặp mặt này cứ xem như là sự bất cẩn của số mệnh, tôi cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ….và cũng không xen vào mối quan hệ giữa anh em các người”

Con người ta rất kì lạ sống yên ổn không thích, lại muốn làm con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa. Mặc dù biết ngọn lửa đó sẽ nóng, sẽ nguy hiểm, nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ rực rỡ của ánh lửa đỏ, mà vẫn muốn đâm đầu vào.

Mười bảy năm trốn chạy, cô đã sống mà không cần đến anh em họ. Nhưng số mệnh lại thử thách cô, để cô lần lượt gặp lại Hoắc Phi và Hoắc Luật. Những khoảnh khắc ngọt ngào kéo về những cảm xúc xưa. Khiến cho cô từ từ dao động mà quên đi mình từng bị đau thế nào, nguyên nhân vì sao mình lại bỏ đi.

Lần gặp lại này với Hoắc Khiêm, đã làm cô thức tỉnh. Cô không thể phá hủy tình cảm anh em giữa Phi và Luật. Cô đã sống mười bảy năm mà không có anh em họ, thì thêm một lần mười bảy năm nữa có là gì.

Dục Uyển nghĩ rằng Hoắc Khiêm giữ cô lại, là muốn nghe lời cam kết đó từ  cô. Và cô cũng hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ cắt đứt với Hoắc Luật và Hoắc Phi.

“Tôi nói cô có thể đi sao?”

Dục Uyển nói xong liền kéo ghế ra đứng dậy, nhưng cô vừa xoay lưng thì giọng nói giễu cợt trêu người của Hoắc Khiêm đã giữ chân cô.

Dục Uyển xoay người lại nhìn hắn.

“Không phải anh nói, sau khi tôi trả lời câu hỏi của anh… anh sẽ để tôi đi?”

“Cái đó là cô tự nói…tôi chưa từng nói sẽ để cô đi”

Dục Uyển, anh tìm kiếm em vất vả như vậy, sao có thể để em đi…

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, và cao ngạo đi đến trước mặt cô.


“Lưu manh..”

Dục Uyển giơ tay lên muốn tát vào mặt của Hoắc Khiêm, nhưng hắn lại nhanh tay hơn, đón lấy cánh tay của cô, rồi từng bước dồn ép cô đến bức tường phía sau.

“Buông ra!”

“Tôi chưa làm gì cô…mà cô đã mắng tôi lưu manh, vậy chuyện tôi sắp làm đây, cô sẽ mắng là gì?”

“Rầm.!!”

Hoắc Khiêm dùng sức ấn mạnh hai tay của Dục Uyển lên tường, rồi cúi người xuống cưỡng hôn cô.

“Ưm..m!!!”

Dục Uyển liên tục né tránh, những vẫn không thoát được, sức lực của Hoắc Khiêm mạnh hơn cô rất nhiều.

Cô không biết Hoắc Khiêm nổi điên gì lại muốn hôn cô. Trước đây không phải hắn khinh rẻ cô là thế nào, chạm vào còn sợ bẩn tay.

Dục Uyển ngậm chặt hai môi, không cho Hoắc Khiêm giở trò côn đồ ra với cô. Nhưng hắn lấy tay chế ngự dưới càm cô, xiết mạnh vào, ngang ngược đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong miệng và mút lấy lưỡi cô một cách thô bạo.

“Đồ điên!”

Sau khi hai cánh môi của Dục Uyển được Hoắc Khiêm cắn nát. Hắn mới từ từ tách môi ra. Lấy được quyền tự chủ, cô lập tức phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn.

Nhưng Hoắc Khiêm không tức giận, hắn chỉ lấy khăn tay vắt trong túi áo ra, chậm rãi lau nước bọt của Dục Uyển. Và hắn không hề di chuyển tầm mắt khỏi người cô, nụ cươi vô lại kia cũng chưa từng biến mất trên gương mặt hắn.

“Chỉ có vậy? bị người đàn ông không phải chồng mình hôn…cô chỉ có phản ứng như vậy, hay là…khả năng hôn của tôi tốt hơn nhiều so với thằng chồng cô”

“Cái đó gọi là hôn? tôi còn tưởng mình vừa bị chó điên cắn…không có người vợ yêu chồng nào lại đem một con chó so sánh với chồng mình, chồng tôi… lịch sự và tử tế hơn anh gấp trăm ngàn lần”

Nếu nói miệng lưỡi Hoắc Khiêm vô lại lưu manh thì Dục Uyển cũng cay nghiệt chọc người điên.

“Cô…”

Dục Uyển mơ màng, nhìn thấy Hoắc Khiêm đang muốn giơ tay tát cô, sau đó hắn lại hạ tay xuống. Nhưng cô không thể cảm nhận được những gì tiếp theo, trước mắt quay cuồng, hai chân đuối sức, toàn thân bủn rủn như không thuộc về mình, hai mắt cô mỏi mệt, không thể nhìn thấy gì, ngoại trừ việc cô muốn ngủ ra.

Ra là vậy….

Lúc cô ngồi ở bên ngoài chờ phỏng vấn, có một tiếp viên đến phát nước cho mọi người. Cô nhìn thấy tất cả họ đều cầm ly nước uống không kiên kị, nên cũng đã uống ly nước đó. Trong ly nước của cô chắc chắn đã cho thứ gì vào, nhưng tại sao lâu như vậy thuốc mới có tác dụng.

“Tại…tại sao lại… làm vậy…”

Nói chưa xong thì Dục Uyển ngã xuống đất, điều mà cô không thể hiểu là tại sao Hoắc Khiêm lại cho người đánh thuốc mê vào ly nước của cô.

Dục Uyển vừa ngã xuống thì Hoắc Khiêm liền chạy tới đỡ lấy thân thể cô. Hắn ôm lấy cô, vuốt gọn lại những sợi  tóc vươn trên mặt, và trêu đùa hai cánh môi trầy xước của cô.

Chỉ có những lúc Uyển nằm yên như vậy, thì cái miệng nhỏ nhắn này mới có thể ngậm lại, và không thể nói ra những lời chọc điên người.

“Em trốn giỏi như vậy…nếu không dùng cách này, làm sao có thể giữ em bên cạnh.”

Dục Uyển không thể nghe không rõ những lời Hoắc Khiêm vừa nói, và chắc chắn người đang ôn nhu vuốt ve, cùng sự dịu dàng bao bọc lấy cô, không thể nào là tên ngụy quân tử Hoắc Khiêm đó.


———————————–

Hoắc Khiêm ngồi kí xong cả một đống văn kiện cao, nhưng Dục Uyển vẫn mê mang. Thuốc mê chẳng tốt gì cho sức khỏe, nên hắn dặn đám người ở Trụy Lạc đừng cho quá nhiều thuốc vào ly nước của Dục Uyển… không biết loại thuốc quái quỷ đó là gì, mà đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.

Trong lúc ngồi chờ Dục Uyển, Hoắc Khiêm đã nghĩ rất nhiều về câu hỏi của Bạch Ngạn Tổ trước đây…

Nếu như gặp lại mà Dục Uyển đã có một người đàn ông khác, thì anh em họ sẽ làm gì.

Hắn không có khả năng làm tình thánh như Hoắc Luật tác hợp cho cô cùng người đàn ông khác, cũng không thể ngang nhiên bất chấp luật pháp như Hoắc Phi cướp người về. Hắn sẽ khiến cho tên gọi là chồng đó biết điều rút lui, tự mình  kí vào đơn ly hôn. Nếu cô không thể bỏ chồng thì hắn sẽ làm cô bị chồng bỏ. Và sau đó, hắn sẽ quang minh cưới cô về.

Tránh cho Uyển không phải khó xử, hắn sẽ không bắt ép cô phải lựa chọn giữa ba anh em họ. Cả ba anh em họ sẽ cùng nhau san sẻ yêu thương cô, hắn tin Luật và Phi sẽ không phản đối.

Vì vậy, hắn vừa gọi điện cho cả Luật và Phi, thông báo cho hai đứa em trai của hắn biết là hắn đã tìm thấy Dục Uyển, và hắn sẽ mang cô trở về. Gia đình của họ sẽ đoàn tụ. Nhưng chẳng có ai bắt máy.

Hoắc Khiêm làm sao nghĩ đến, nguyên nhân khiến Hoắc Phi và Hoắc Luật không rãnh nghe điện thoại của hắn, là vì họ đang bận lật tung Đảo Nhỏ lên để tìm Dục Uyển.

Còn Hoắc Phi và Hoắc Luật có ngàn nghĩ, trăm nghĩ cũng không thể nghĩ đến kẻ bắt Dục Uyển đi lại là Nhất ca của gia đình.

“Tỉnh rồi sao? có muốn uống nước?”

Vừa nhìn thấy Dục Uyển cử động thân mình, Hoắc Khiêm lập tức bỏ văn kiện trên tay xuống. Hắn đứng dậy, rót nước đầy vào cốc thủy tinh mang đến cho cô.

Hoắc Khiêm ngồi xuống giường và đỡ lấy nửa người trên của Dục Uyển ngồi dậy, sau đó đưa cốc nước lên miệng cô. Hắn thấy cô ngoan ngoan uống hết cốc nước, lòng cảm thấy nhẹ nhàng kì lạ.

Dục Uyển uống vội nước, khiến nước tràn ra ngoài miệng, chảy xuống cổ. Hoắc Khiêm quan tâm muốn giúp cô lau hết nước dư còn trên miệng. Nhưng cô lại bất ngờ xoay người lại,  và phun hết nước vào mặt hắn, với những lời chửi khó nghe.

“Đồ bệnh hoạn…đồ thần kinh…sao lại trói tôi, anh có bị điên không?”

Dục Uyển giận giữ muốn quơ tay tát vào mặt hắn, nhưng khả năng đó còn xa hơn điểm vô cực âm.

Sẽ không có ai bình tĩnh được, khi vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ở…Dục Uyển nhìn ngó xung quanh, thật sự cô không biết mình đang ở đâu, nhưng hai tay cô bị trói lên cột giường là điều chắc chắn.

“Đồ ngụy quân tử chết tiệt! trước kia tôi có làm gì đắc tội anh, đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước…anh có cần ghi hận tới giờ”

Hắn là Hoắc chủ tịch, người đứng đầu Hoắc thị, một cái hấng giọng của hắn, cũng khiến cho hàng ngàn nhân viên run sợ. Chứ đâu phải là cái thùng rác, mới chỉ có nửa ngày, lại hai lần bị cùng một người nhổ nước bọt vào mặt. Hắn lần này đã nổi giận thật sự.

Xem ra dự án gia đình hạnh phúc của hắn vẫn còn điểm chưa khả thi, tạm thời không thể tiến hành. Điểm chưa khả thi ở đây, chính là hắn phải giáo huấn người phụ nữ cứng đầu cứng họng này, để cho cái cổ của cô mềm dẻo hơn, biết lúc nào nên cúi đầu, ngoan ngoãn phục tùng đàn ông.

Cho tới khi hắn huấn luyện cô từ cọp mẹ, trở thành con mèo nhỏ thì hắn sẽ không thể thả cô ra.

Đều là do Luật và Phi quá nuông chìu, Hoắc Khiêm hiểu rõ hai thằng em của mình không có khả năng quản giáo người phụ nữ này. Công việc khó khăn và nặng nhọc như vậy hãy để người  làm anh này làm thay.

Hôm nay hắn nhất định sẽ giúp cô khai sáng cái đầu óc ngang bướng, để cô biết làm phụ nữ là phải như thế nào.

“Nếu cô không khơi lại chuyện cũ thì tôi cũng quên mất…trước đây tôi ghét cô nhiều thế nào, giờ nhìn lại cô…”

Hoắc Khiêm không nói hết câu mà chậm rãi di chuyển ánh dọc lên xuống người cô.

“Cảm thấy cô vẫn chướng mắt như trước…hiện tại, cô đang ở trong tay tôi, tôi nên hành hạ cô thế nào?”

“Anh đừng có có làm bậy” Dục Uyển hận mình nói lỡ lời, khi không lại khơi lại chuyện xưa, tạo thêm cho hắn cái cớ chính đáng để mình bị xử.

“Vậy để tôi suy nghĩ xem phải làm gì cho đúng đắn…cô vừa chạy nhanh, lại còn giỏi trốn… nếu không canh giữ cẩn thận để cô dể dàng thoát ra, thì chẳng còn gì thú vị…hay tôi nên thiết  kế một cái lồng chim giành cho cô, và làm một cái chìa khóa độc nhất vô nhị để nhốt cô vào trong, rồi từ từ hành hạ cô… thấy được không?”

Trên đời này có kẻ nào làm chuyện xấu, mà vẻ mặt bình thản, và tỉnh bơ như vậy không. Cô ghét hắn.

“Đồ điên! anh không thả tôi ra, tôi sẽ la cứu mạng… rồi nhiều người sẽ đến, kí giả cũng sẽ đến…anh là Hoắc chủ tịch, lại giam giữ người trái phép…sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoắc thị, nhà đầu tư sẽ nghi ngờ phẩm hạnh của anh, rồi cổ phiếu cũng sẽ rớt giá…”

Hoắc Khiêm thật không thể nhịn được cười, trong hoàn cảnh này rồi, mà cô còn có thể nghĩ đến tương lai của Hoắc thị, cả cổ phiếu sẽ rớt giá cô cũng không bỏ qua…Vợ à, em yên tâm, chồng có khả năng nuôi em cả đời.

Còn cả vẻ mặt khi sợ hãi của cô nữa, rất là đáng yêu, bắt đầu có nét giống phụ nữ.


Hoắc Khiêm cố gắng không để mình bị chọc cười, hắn quay mặt đi chỗ khác tránh cho cô nhìn thấy. Sau khi xoay người lại, là vẻ mặt vẫn vô lại đáng ghét.

“Cô có nhiều lý lẽ hay để nói như vậy, nếu tôi nhốt cô trong cái lồng chim…mà lại không thể cả ngày ở bên cạnh cô, thì ai sẽ nghe cô nói đây…hay tôi mua thêm một con két,  đặt vào trong lồng chim làm bạn cùng cô”

“Đồ chết tiệt nhà anh! cái gì tôi cũng không cần…tôi chỉ cần anh thả tôi ra”

“Tôi nói cho anh biết…trước khi tôi đến đây có nói cho chồng tôi biết, nếu tôi không về chồng tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bầu không khí liền trở nên nguy hiểm hơn, khi Dục Uyển lại liên tục nhắc đến người chồng vô hình không tồn tại của mình trước mặt Hoắc Khiêm, gợi lại nổi đau nhói trong lòng hắn.

Người phụ nữ chết tiệt này đã có chồng. Trong suốt mười bảy năm, ba anh em họ thủ thân như ngọc, nếu có cũng tự mình an ủi bản thân mình, trong khi đó cô đã kết hôn.

Bọn họ còn thường xuyên làm tình như lời cô nói, trong suốt mười bảy năm. Một người giỏi toán như hắn, cũng không thể tính ra được con số chính xác là bao nhiêu. Bây giờ mà nghĩ đến, số lần cô rên rĩ dưới thân một thằng đàn ông khác hàng đêm, mà đó không phải là bất kì ai trong số anh em họ. Hắn thật muốn bóp chết cô.

“Đảo Nhỏ từ khi nào có cảnh sát? hôm qua….sáng nay? hay là từ khi cô nằm trên giường trước mặt tôi, với chiếc váy khiêu gợi này?”

Hắn nói đúng Đảo Nhỏ chưa từng có cảnh sát…nếu có thể thoát khỏi đây, cô sẽ viết đơn kiến nghị lên trưởng thôn về sự sai sót này, tại sao lại không có cảnh sát, khi tội ác vẫn đang rình rập xung quanh.

Hoắc Khiêm vừa nói vừa hất mạnh chiếc váy của Dục Uyển lên, chỉ một động tác, thì nó đã yên vị trên bụng cô, lộ hoàn toàn chiếc quần lót màu trắng với họa tiết đơn điệu, đang bao lấy nơi mềm mại nhạy cảm.

Và hắn bắt đầu làm bậy trên bụng cô.

“Anh không được chạm tay vào người tôi.”

“Cô không muốn tôi dùng tay, vậy tôi sẽ dùng cái khác để chạm vào cô.”

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi đứng dậy trước mặt cô, hắn giơ tay tháo cặp mắt kính xuống, đặt lên đầu giường…sau đó từ từ, từ tốn cởi hai nút áo sơ mi ở cổ tay, trước ngực và đến thắt lưng cũng đang được hắn kéo ra.

“Anh muốn làm gì?” Dục Uyển run rẩy, ra sức chống đẩy hai chân và lùi về phía sau.

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ngang ngược kéo tuột hai chân cô về vị trí cũ.

“Muốn chạm vào cô”

—————— hết chương 27————–

Thứ sáu, ngày 8, tháng 2,19
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Xin lỗi, chị xen ngang cảm xúc của mọi người….

Mấy ngày tết, vì không có đi làm nên sơ hở lúc nào là chị bay vào ngồi trước máy tính để viết truyện, mấy ngày nay có khi viết tới hai ba giờ sáng mới xong. (vì chị ỷ lại sáng mai mình không đi làm nên có thể ngủ bù. ^^ mong mau đến tuổi nghỉ hưu để có lý do ở nhà ăn bám gia đình, và có nhiều thời gian để viết truyện, đùa thôi).

Chị không phải than vãn mình gì ở đây, vì chị biết các em vẫn đang nóng lòng chờ chap mới mỗi ngày cũng mòn mỏi lắm.

Chị sẽ cố gắng viết nhiều chương nhất có thể trong mấy ngày tết, nhưng qua tết thì phải đi làm lại, sẽ không có thời gian viết truyện. Nên các em hãy nhớ những giây phút chị cày đêm ngủ bù vào mấy ngày tết, mà vui lòng nhắm mắt cho qua, khi chị đăng chương mới trễ nha.

Hóng nhiều yêu nhiều thì cho chị nhiều cái view và nhiều vote vào để tạo động lực viết tiếp nào.!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.