Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 4: Trốn tiết
– Này Ánh!
đến lớp tôi vẫn còn ngáp ngủ lấy vài cái thì bóng dáng Linh xuất hiện từ phía cửa lớp chạy một mạch tới ngồi cạnh bàn tôi với nụ cười tươi tắn và đôi mắt tròn xoe.
– Nhìn gì tớ mà khiếp thế?
– Nghe nói cậu đang cặp bồ với Tùng hả? nhanh thế! – Ai nói thế? – Hì, đùa tí thôi. Hai cậu giờ thân với nhau à? – Đâu có, cái đó… – Đừng chối, thân chứ gì nói dối sao được lại tớ.
– Ừ, mà sao cậu biết vậy?
– Thì sau cái lúc chuyển chỗ.Mấy lần tớ thấy cậu đi với Tùng, còn nắm tay nữa cơ chứ, từ trước đến giờ thấy Tùng chỉ biết mỗi gây rối.
– Ai bảo nắm, cậu ta kéo tay tớ mới đúng, đau chết đi được.
– Thế mà cậu không nói gì, tự nguyện còn gì nữa? Linh càng nói tôi càng không biết phải trả lời ra sao vì tôi biết rõ được Linh hơn ai khác, và biết sức mình chả bao giờ nói lại được cả. Từ khi quen Linh đã vậy, tôi luôn là người bị bắt bẻ từng câu một.
– Này, về chỗ đi tôi còn ngồi, làm gì mà ngồi lì thế giáo viên vào rồi.
– Giọng Tùng vang lên ngay đằng sau với vẻ mặt khó chịu làm tôi với Linh giật cả mình nhìn Tùng. – Hai người nhìn cái quái gì?
– Mày như hồn ma ấy à.
– Mày nói cái gì? chỗ tao thì tao ngồi, không thì ngồi đất chắc?
– Vâng vâng, Linh về chỗ đi, hôm nào rảnh thì hai đứa đi ăn chè nhé.
– Ừ.
Linh cười rồi quay về chỗ, giáo viên cũng bước vào và giọng nói Linh lại vang vảng trong veo làm mấy đứa trong lớp cũng đỡ ồn hơn hẳn mà đứng lên chào. Tùng ngồi vào chỗ, lấy cái sạc điện thoại từ trong cặp ra ném sang cho tôi, rồi gục mặt xuống ngủ.
– Mày hôm qua lại thức đêm à? vừa đến đã ngủ rồi.
– Ừ. tao chơi game.
– Game game cái gì, bảo tao ngủ sớm sao mày không tự làm điều đó trước đi.
– Kệ tao, phiền quá đấy.
– Chán mày, tiết này lại kiểm tra đấy. Dậy đi tao không rảnh làm hộ mày nữa đâu.
– Thì sao? – Bộ mày không tính làm à?
– Thế làm hộ tao lần nữa đi.
– Dậy không thì bảo, mày lì quá vậy?
– Tôi cầm lấy quyển sách lên bàn đánh thẳng không thương tiếc vào đầu Tùng cho hết ngủ hẳn luôn.
– Tao có học quái đâu mà biết làm, đánh gì đau thế.
– Tùng ngồi dậy cau có mặt ôm đầu nhìn tôi.
– Vậy để tao chỉ cho mày.
– Ừ, đừng đánh vào đầu tao nữa.
– Vậy chú ý cho tốt vào. tao kèm mày. Giáo viên bước xuống với một tập giấy đề trên tay, phát bài đến bàn tôi thì Tùng cũng thôi than vãn và làm bài nghiêm túc với tôi.
– Mày làm cũng được phết đấy chứ bộ!
– Tôi ngó sang đề kiểm tra thì thấy Tùng cũng cặm cụi vào làm
– Vâng, không cần mày mỉa mai tao, làm hộ tao vài câu cái.
– Mày chuyển lên đây là để tao kèm mày học chứ đâu phải làm hộ mày.
– Kệ chứ làm hộ tí thì có chết ai đâu? mà mày này.
– Gì nữa? – Tí bỏ tiết với tao đi.
– Mày điên à? tao còn chả dám đi muộn bao giờ còn nói gì đến bỏ tiết đi cùng mày?
– Kệ, cứ đi cùng tao. Đúng như Tùng nói, sau tiếng trống hai đứa lao lên nộp bài kiểm tra xong. Tùng chả nói gì mà cứ thế kéo tay tôi chạy một mạch ra ngoài lớp, lao sầm sập xuống những bậc cầu thang với bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn lên hai đứa nhưng với Tùng, dường như chả quan tâm đến, mọi thứ đều như để ngoài tai mặc cho tôi thì đang chết vì xấu hổ khi Tùng cứ nắm chặt lấy tay tôi lôi đi, băng qua những dòng người, những ánh mắt ngưỡng mộ pha chút ghen tị.