Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 5: Điểm tựa
Hai đứa tôi năm tay nhau, Tùng dẫn tôi ra đằng sau trường, Leo qua tường trốn ra ngoài một cách an toàn mà không bị ông bảo vệ phát hiện, Leo qua tường nhảy ra ngoài, và thế là tôi cũng đã trốn tiết, lần đầu tiên trong đời cấp ba của mình.
– Sao mày cứ làm thế vậy?
– Làm sao?
– Đừng có tự ý kéo tay tao như thế chứ, biết không?
– Ờ.
– Mà tao đã nói là không muốn rồi mà mày cứ lôi tao đi cho bằng được.
– Thì có sao đâu, tiết sau thì lại vào.
– Mày bỏ thì khác, tao khác mày.
– Làm gì mà to tát thế? chết ai đâu có tội gì tao gánh.
– Mà dạo này tao cũng thấy mày ít bỏ hẳn.
– Kệ tao, tiết sau thì quay lại sau, giờ thì đi với tao.
Tùng chả cho tôi nói thêm được lời nào nữa thì đã kéo tay tôi chạy thật nhanh qua phía bên kia đường và quán mà Tùng làm khá gần cổng trường chỉ cách nhau một làn đường.
– Mày rảnh nhỉ? bắt tao bỏ tiết mà chỉ chạy vào đây với mày.
– Uống gì không?
– Mày, mày quá đáng vừa thôi được không? tao ức rồi đấy nhé.
– Mày giận à?
– Sao lại không được chứ? lôi tao chỉ để ra đây.
– Thì tao quý mày thì mới rủ mày bỏ tiết cùng tao.
– Mày… – Giọng tôi ngập ngừng khi Tùng nói với ánh mắt có chút nỗi buồn bị che giấu.
– Vậy tao xin lỗi, được chưa!
Nói xong Tùng đi ra quầy làm lấy hai ly nước cam rồi mang ra cạnh bàn đưa cho tôi một ly và ngồi xuống. Tôi đón lấy ly nước cam, nhìn Tùng với vẻ tò mò.
– Sao mày trốn tiết toàn ra đây ngồi vậy?
– Tao thích thôi,.
– Sao mày chả lo nghĩ gì vậy?
– Lo nghĩ nhiều để làm gì cơ chứ, dù sao lên đại học thì tao cũng phải chuyển vào một quốc tế danh giá nào có tiếng do bố mẹ tao gửi gắm.
– Vậy mày sẽ đi à?
– Cũng chả biết nữa. nhưng tao ghét phải đi.- Tùng cầm ly nước lên, nhìn ra ngoài phố sau tấm cửa kính dày đặc nói với giọng khó chịu.
– Mà này, cho tao tựa vào vai mày chút được không?
– À ừ.
Tùng uống thật nhanh hết ly nước ở trên tay rồi tựa đầu vào vai tôi.
– Này, đừng ngủ đấy. Tí còn quay lại lớp nữa, mày ngủ tao không gọi dậy được đâu.
– Biết rồi.
Tùng nói nhưng một lát sau thì cũng chìm vào giấc ngủ nhẹ trên vai tô, có lẽ bản thân Tùng cũng tốt không phải là một đứa chỉ biết phá hoại để che đậy cảm xúc. Tôi có thể nhìn ra được những điều đó khi thân với Tùng, có lẽ là vậy. Nhưng trong ánh mắt của mọi người, Tùng vẫn chỉ là một đứa học sinh chơi bời, quậy phá mà chả lo nghĩ đến tương lai.
Nhưng chỉ một lát sau thì tôi cũng phải gọi Tùng dậy để còn quay lại lớp không thì lại bỏ thêm tiết nữa.
– Dậy đi mày, quay lại lớp thôi.
– Nhanh thế? tao mới ngủ được lúc thôi mà. – Tùng ngồi dậy ngáp ngủ lấy vài cái.
– Thế mày muốn bỏ thêm tiết nữa à? tin tao đánh cho mày một trận không?
– Thôi thôi biết rồi.
Tùng cũng đứng dậy, hai đứa tôi đi ra khỏi tiệm quay lại trường, trên đường, bỗng có một đứa trẻ đi vụt qua rất nhanh va phải tôi làm tôi suýt ngã nhưng cũng may vì Tùng đứng đằng sau đỡ người tôi.
– Mày không sao chứ?
– Ổn, mà chắc tao bị quậy chân rồi. Mà cũng không đau mấy đâu mày không cần lo.
– Thế mày vẫn đi được chứ?
– Có phải gãy chân đâu mà không đi được, mày hỏi ngu thế? mà sắp ra chơi rồi đi nhanh lên còn vào lớp.
– Chân mày bị thế? đi cũng nhanh phết nhỉ? – Tùng cười nhẹ, lấy bàn tay xoa lên đầu tôi.
– Kệ tao.
– Thôi được rồi! – Tùng dừng bước chân lại, thở dài đi ra đứng trước mặt tôi.
– Lại gì nữa?
– Lên lưng tao, để tao cõng mày.
– Thôi, tao tự đi được.
– Cứng đầu thế, tao bảo thì mày cứ lên, lo cái gì?
– Thì…
– Vậy thì đừng cãi lời tao, leo lên đi.
– Ừ.
Và tôi leo lên lưng để Tùng cõng, tôi biết với tính cách của Tùng thì chả bao giờ tôi có thể nói được huống chi đang trong lúc này. Tùng cõng tôi đi qua đường quay lại trường, bước qua cánh cửa cổng sau tiếng trống vừa vang lên từng hồi. Trong tôi, khoảng khắc ấy tôi có thể cảm nhận được hơi ấm nơi Tùng.