Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 24: Chuẩn bị trước bữa tiệc sinh nhật
– Thôi cũng không có gì đâu!
– Ừ!
Tùng nói, quay mặt đi nhìn ra một hướng khác tránh ánh mắt tôi, lẩm bẩm điều gì đó nghe cũng chả rõ cho lắm. Tôi cũng kệ mà quay lại cắm đầu vào viết lại đống công thức trên bảng mà thầy đang viết.
Nhưng tôi biết rõ cái ý định ban đầu của Tùng, bằng chứng rõ ràng là sau lúc đó Tùng chỉ có ngồi nghịch tóc tôi không ngừng với cái gì đó mà không muốn nói ra.
– Chuyện gì thì nói luôn ra hộ tao cái!
– Đã nói không có rồi.
– Thế cái hành động kì cục nãy giờ của mày là thế quái nào?
– Rồi, tối nay là sinh nhật tao, mày sẽ đến chứ?
– Có mỗi thế, cứ ấp a ấp úng!
– Vậy mày tới nhé. – “Tùng dừng nghịch tóc tôi lại, nói nhẹ”.
– Tao mua quà cho mày là được, không tới đâu mệt người.
– Mày phải đến, tao chỉ cần mày thôi!
Tùng hét lên với giọng phát cáu nhìn tôi, nhưng rồi chỉ tầm một phút sau chấn tĩnh lại, im im không giận nữa. Ánh mắt dịu dàng hẳn đi, như chỉ chờ lời đồng ý chả ai khác ngoài tôi.
– Này Ánh, tới đi! – “Giọng Ngọc vang lên ngay sau làm hai đứa tôi giật cả mình”.
– Khi chui vào đây từ khi nào thế? mà tưởng cậu chuyển lớp rồi?
– Bỏ tiết qua đây chơi vui thôi, mà tối nay đến đi.
– Ừ, vậy tớ sẽ đến.
Tôi lật đật đật gật đầu, thực sự thì cũng chả muốn đi chút nào. Chỉ là tiêc sinh nhật thôi thì cũng đâu có gì quá to tát lắm nhưng ngay cả Ngọc nói vậy thì cũng chả lỡ lòng nào từ chối được lời mời vào tối nay rồi.
– Vậy tí tan học đi cùng tớ chút!
– Hả? đi đâu?
– Rồi cậu sẽ biết ngay thôi.
Ngọc nhìn tôi lát rồi quay sang cười với Tùng, mặt Tùng cũng dưng dửng cười lại.
Ngọc luôn vậy, chỉ nhìn và cười một cách rất đáng yêu, nhưng nhìn vào đôi mắt Ngọc thì chứa đựng đầy điều khiến tôi tò mò.
Tan học Tùng có nói gì đó với Ngọc rồi lấy xe phóng về trước, Ngọc gửi lại xe đạp của tôi ở quán nước gần trường của Tùng rồi kéo tay tôi đi khắp các quán trên phố. Có vẻ như Ngọc đang muốn làm một điều gì đó dành cho tôi.
– Cậu tính lôi tớ đi đâu vậy?
– Cứ đi đi.
Ngọc không nói rõ, chỉ biết kéo tay tôi mà đi một mạch, nhìn Ngọc như vậy càng lúc tôi lại càng cảm thấy tò mò hơn bao giờ hết nhưng kiểu gì tôi vẫn biết được rằng sẽ có gì đó liên quan đến sinh nhật Tùng.
– Đến rồi! Nghe Tùng nói thì chọn cho cậu mấy đồ mắc quá thì cậu nhất quyết không chịu.
Ngọc đưa tôi dừng lại tại một cửa hành bán quần áo rồi hay đứa cùng đi vào trong.
– Sao lôi tớ vào đây?
– Yên nào, tớ mà chọn thì sẽ hợp với cậu thôi, mà dáng cậu cũng vừa chuẩn không cần lo!
– À thì tớ…
– Cứ ngoan ngồi đợi nào.
– Thế rốt cuộc là gì vậy? – “Nhìn Ngọc cười, tôi nghiêng đầu tỏ rõ vẻ thắc mắc”.
– Tí chọn đồ xong tớ nói cho, mà kiểu gì đến tối cậu cũng biết cả thôi, nói ngay thì mất vui lắm!!
– Hả?
– Đến lúc cậu trở thành cô gái của Tùng rồi đấy, cô nàng ngốc nghếch ạ, hi hi!
– Cô gái của Tùng? nói gì tớ chả hiểu luôn?
– Rồi rồi, thôi tớ đi chọn bộ nào hợp hợp với cậu.
Ngọc trả nói thêm lời nào mà đi thằng vô dãy treo quần áo. Càng lúc tôi càng chả hiểu lời Ngọc nói có nghĩa gì, tôi cứ có linh cảm gì đó rất kì cục về cái chuyện sinh nhật xảy ra tối nay. Mà thôi tốt nhất là cứ mong cho bây giờ thời gian trôi qua nhanh, thật nhanh vào để nghe Ngọc nói rõ hơn về mọi chuyện.