Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 23: Lớp học thêm


Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 23: Lớp học thêm

– Ừ được rồi, vậy mày ra phòng khách trước đi, tí tao mang mì ra!

– Vậy để tao đi lấy bát.

Tùng gật đầu rồi đi ra trước, lát sau làm xong thì tôi cũng bưng mì ra. Tùng lấy sẵn thêm cả bát đũa cho tôi dù đã bảo là chả thấy đói mà Tùng vẫn bắt phải ngồi ăn cùng.

– Ngồi ăn cùng mày lúc nào cũng thích!

– Gớm, ăn cho xong đi!

– Tao nói thật mà?

– Vậy ăn cho cố vào rồi còn về trường!

Tôi ngồi thở dài nhìn Tùng rồi cố ăn cho xong bát mì . Tùng đưa tôi quay lại về trường thì cũng chỉ còn lại hai tiết là về, Tùng nắm lấy tay tôi, hai đứa cứ thế cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Rồi bằng một cách nào đó hai đứa lẻn vào trường một cách rất an toàn mà không bị ông bảo vệ tóm cổ được.

Bước vào lớp về chỗ ngồi tôi ngồi lì vào bàn, thực sự chả muốn di chuyển thêm tí nào nữa vì thực sự bây giờ cũng đã đủ mệt lắm rồi.

– Ánh, lại bị thằng Tùng rủ rê bỏ tiết à? – “Giojng Linh kháu khỉnh, tiếng lại gần đến chỗ tôi”.


– Tùng nó lôi tớ đi cho bằng được ấy, tớ đâu định bỏ!

– Mà tí đến bàn hai cậu trực nhật đấy, bảo nó phụ cho nhanh, đừng làm hết luôn đấy Ánh!

– Ừ ừ!

– Tớ về chỗ, thầy giáo vào rồi.

Linh chạy về chỗ ngồi, ngay sau đó thì thầy cũng bước vào lớp. Tùng chết ở đâu nãy giờ cũng chui vào lớp từ cửa sau chạy lên chỗ ngồi vào bàn.

– Các em, sắp thi học kì rồi. Cố gắng ôn cho tốt nhé!

– Rõ thưa thầy…!!! – “Cả lớp cùng đồng thanh nói khá to sau lời thầy”.

– Này Tùng, dậy đi sắp thi đến mông rồi còn ngủ!

– Có làm sao đâu, ngủ cái đã.

Nói xong y như rằng lại gục mặt xuống ngủ cho đến tận khi về, gọi mãi thì Tùng mới chịu ngồi dậy.

– Mày lười thế, phụ tao lúc cái đi!

– Hả? – “Tùng ngồi trên bàn nhìn tôi với vẻ ngơ ngác như không biết gì”.

– Xuống làm cùng tao không thì bảo?

– Từ bé đến giờ tao không làm mấy việc này, mày làm đi!

– Rồi rồi.

Ngồi giằng co mất một lúc thì Tùng mới chịu nhảy xuống bàn trực nhật cùng với tôi.

– Này Ánh, cái lớp học thêm vào khóa chiều mày có đi không?

– Hả? – “Nghe Tùng nói vậy, tôi dừng quét lớp lại mất một lúc”.

– Ánh, mày bị đơ à?


– Đâu, tự nhiên mày nói vậy, liên quan đến học làm tao thấy lạ!

– Mày đi đúng không, nếu có mày tao sẽ đi!

– Thôi, làm nhanh đi.

Hai người cùng trực nhật lên dọn xong lớp khá là nhanh, tắt hết đèn trong lớp tôi cũng xuống lấy xe cùng Tùng đi về.

Tùng chả bao giờ có mặt trong buổi học thêm bao giờ cả, hầu như dành cả thời gian vào chơi và ngủ, cũng chả bao giờ thấy nghiêm túc cho đến khi Tùng hỏi tôi như vậy cả.

Ăn xong bữa trưa, tôi đeo cặp lên rồi đi, được một đoạn thì cũng thấy Tùng đứng từ xa đứng đợi.

– Mày đi thật á, mà mày cũng có đi được buổi nào đâu!

– Thì từ bây giờ tao đi, tao nói rồi mà. – “Tùng cười, rồi đạp xe đi trước gọi tôi theo sau”.

Hai đứa đến trường gửi xe rồi đi lên lớp, tôi cứ nghĩ Tùng sẽ chịu khó hẳn hoi học lấy một buổi nhưng đúng thật là chả có tí gì tiến triển cả. Chỉ nằm gục đầu xuống bàn và nhìn tôi, thực sự phiền chết đi được.

– Mày ngủ thì ngủ luôn đi, nhìn tao đủ chưa hả?

– Tao nhìn đứa khác, ai nhìn mày? – “Tùng cười, nhìn bộ mặt nhăn nhó của tôi không chớp mắt”.

– Mày muốn làm tao phát ức mới chịu được hả?

Tôi vớ lấy quyển vở đánh thẳng cái vào đầu Tùng, Tùng cũng thôi nằm mà ngồi dậy.

– Rồi rồi, mày xinh lên tao thích ngắm được chưa? Hì hì!


– Tao có xinh mấy đâu. – “Nghe Tùng nói vậy, tôi cũng thôi lấy vở đánh nữa”.

– Ai bảo mày thế?

– Nịnh gì, tao cũng chả xinh được bằng mấy đứa con gái vây quanh mày đâu.

– Ừ ừ, biết rồi thưa cô nàng . Lúc nào cũng tỉnh bơ ra!

– Tao vốn như vậy mà.

Tùng thôi đùa giỡn, dựa đầu vào vai tôi vờ như ngủ gật, chả buồn ghi chép dù lấy một chút.

– Mày như vậy thì ngủ đi cho tao nhờ.

– Không buồn ngủ, tao thích như này. Cảm giác bên mày thực sự rất thích.

– Thôi thôi cho tao nhờ!

– Mà Ánh này.

– Gì nữa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.