Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 15: Đạo diễn
– Đau, đau tao!
– Đau á? hơ hơ, tao tưởng lần trước mày đánh nhau suốt ngày ? có chút xút vậy cũng kêu hi hi.
– Xì, tao giả vờ thì ít cũng phải quan tâm chứ, người yêu thế đấy – Tùng cau có quay mặt đi.
– Thích người yêu không – Tôi lấy tay đánh thêm cái nữa vào đầu Tùng.
– Thôi không đánh nữa!
Tùng gục mặt xuống bàn, lấy tay ôm đầu chỗ tôi vừa đánh dù cho nó chả đau tẹo nào. Kệ Tùng, tôi đưa mắt ra hướng cửa sổ, Ngọc ngồi thơ thẩn nhìn những chiếc lá bên ngoài khung cửa sổ, cứ từ từ rơi, thỉnh thoảng lại có vài chiếc đậu lại cạnh cửa sổ. Nhìn nó, Ngọc cười rồi ngủ giống hệt Tùng. Có lẽ lây thói quen của Tùng chăng? tôi cũng chả rõ nữa.
Sau giờ ra chơi, cả lớp chạy ầm ầm xuống sân trường tập chung lại thành hai hàng cho giờ thể dục, tuy tôi không phải một cô nàng quậy phá sống năng động cho lắm nhưng mỗi khi đến buổi học thể dục tôi đều rất thích. Ngọc cũng giỏi về môn này, à nếu nói đúng thì cái gì cũng đều giỏi hết, vượt xa hẳn mấy đứa như tôi.
– Mày không ra học hả? – Thấy Tùng ngồi ở chỗ ghế đá, lấp sau cái cây phượng rất to cho Thầy không chú ý được, tôi cũng chạy ra ngồi khép lép bên cạnh.
– Tao ghét môn thể dục
– Sao vậy?
– Không thích thôi. mày hỏi làm gì
– Vậy kệ mày, tao quay lại hàng đây không thầy phạt thì lại khổ! – Tôi quay người đi, nhưng bàn tay tôi lại được Tùng nắm chặt lại.
– Ngồi đây với tao đi!
– Làm gì? tao không muốn bị ghi danh trong sổ đâu.
– Mày bị đình chỉ lần rồi mà còn lo mấy cái chuyện ý hả?
– vậy ngồi cùng mày ở đây thì cũng có được cái gì cơ chứ?
– Có mày ngồi cùng thì chả vui hơn?
– Chịu mày! – Thở dài láy một cái, tuy nói vậy nhưng tôi cũng tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Tùng. Nếu thì có bắt được thì giả vờ đau chân đi là xong.
– Ê mày, sao Ngọc môn gì cũng giỏi thế? – Ngồi từ xa nhìn ra hướng lớp đang học, Ngọc luôn là tâm điểm mà hầu như ai cũng vây quanh cô ấy.
– Thì sao? nó giỏi từ bé mà?
– Gía mà tao cũng được như vậy!
– Được gì?
– Thì như Ngọc đấy, làm gì cũng sẽ tốt hơn mà ai chả thích vậy.
– Tao ghét mày như vậy! – Tùng cau có mặt, nói gắt với tôi.
– Vậy sao?
– Ánh à, tao nói từ lúc trước rồi mà mày không cần phải giống một ai hết cả đâu, mày bây giờ cũng giỏi lắm rồi, cứ là Ngọc Ánh mà tao biết đi!
– Ừm. – Có lẽ, đâu là lần đầu tiên Tùng gọi hẳn tên tôi như vậy nhưng lời nói ý đúng, tốt nhất mình vẫn lên là mình.
– Này Ánh!
– Hả?
– Bỏ tiết đi ra ngoài chơi cùng tao không mày? ngồi đây sớm muộn gì cũng bị thầy tóm được thôi.
– Ừ, tiết sau phải vào đấy! – Chả cần suy nghĩ thêm gì tôi gật đầu đồng ý luôn mà chả chút do dự.
Hai đứa chạy tót ra đằng sau trường một cách khá an toàn. Tùng trèo lên tường trước, có thể đã quen lên làm một cách rất nhanh còn tôi thì trèo như một đứa khờ, mãi chả lên nổi do tường cũng khá cao. Tùng đưa tay xuống nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo lên.
Hai đứa nhảy ra khỏi trường, có lẽ bản thân cũng thấy mình sắp thành một đứa giống Tùng rồi nhưng thôi tôi mặc kệ điều đó.
– Này, vừa nãy nhảy xuống có sao không?
– Không, tao ổn.
– Ổn? tay mày chảy máu kìa!
– Hả? – Đến khi để ý tôi mới thấy rằng nó chảy máu đúng như lời Tùng thật nhưng cũng chả to đến lỗi nghiêm trọng mấy.
– Hả hả cái gì? đưa tay mày ra đây.
– Không sao, chảy có tẹo thôi ổn mà.
– Ổn con khỉ ấy, để tao dẫn mày đi mua miếng băng dán vào chỗ chảy máu cho mày! – Nói xong, chưa kịp chờ câu trả lời Tùng đã nắm lấy tay tôi chạy đi khắp nơi mua miếng dán vết thương lại cho tay tôi