Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 14: Học sinh chuyển trường
– Này Ánh, dậy đi!
– Hả? – tôi ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn ngáp ngủ lấy vài cái do hôm qua phải thức khuya để cố làm xong bài. Nhìn Linh đứng đối diện tôi nở nụ cười tươi tắn rất đáng yêu vốn có của nó.
– Mới trống đã gục mặt xuống bàn rồi? mệt à?
– À không, mà có chuyện gì vậy?
– Giáo viên vào rồi chứ còn gì nữa, thôi tớ về chỗ.
– Cả lớp… đứng lên, bớt nói chuyện hộ đi! – Tiếng Linh vang vảng lên khi vừa về chỗ ngồi, cả lớp cũng im ắn hẳn.
Sau tiếng Linh thì Thầy Huy, chủ nhiệm lớp tôi cũng bước vào như mọi ngày nhưng hôm nay lại không như thường lệ, sau thầy lại có thêm một người nữa bước vào ngay sau đó, nở nhẹ một nụ cười đứng bên bục giảng cạnh thầy trước lốp.
– Các em, bạn này là học sinh chuyển trường xin vào lớp mình học kể từ bây giờ, giúp đỡ bạn ấy nhiều nhé! – Thầy đã có tuổi nhưng vẫn cố nói với giọng to rất rõ khiến cho mấy đứa bàn cuối cũng thôi nói chuyện đi mà quay mặt nhìn lên.
– Mình tên Ngọc, mong được các bạn giúp nhiều! – Ngọc nở nụ cười tươi tắn nên, làm cả lớp không ai là không chú ý đến nụ cười xinh rất duyên ấy trước vẻ đẹp của Ngọc.
– Xinh thật đấy.
– Bạn ấy là con lai à?
– Chắc vậy rồi, thấy đâu giống người việt hẳn… – Tiếng nói chuyện ngày càng to hơn, dù cho đến ngay cái đứa nói bé nhất tôi cũng có thể nghe rõ được.
– Lớp trật tự nào… Ngọc, em tìm chỗ ngồi đi rồi cả lớp quay lại học tiếp!
– Vâng.
Đi qua chỗ tôi, Ngọc chợt dừng lại chút lấy tay xoa lên đầu Tùng làm mái tóc ấy rối hết cả lên, Tùng nhếch mép đưa tay ra gạt cánh tay ấy đi rồi tựa vào vai tôi ngủ chả nói thêm gì nữa. Tôi cứ nghĩ Ngọc sẽ không nhận ra được sự hiện diện của tôi cho tới khi Tùng làm vậy, Ngọc đưa mắt sang nhìn tôi và cười.
– À, cậu hôm qua mới gặp đúng không?
– À.. ừ!
– Trùng hợp thật đấy, giúp đỡ mình nhiều nhé, hì !
– Ừ.
Ngọc thôi bắt chuyện với tôi và đi ra chiếc bàn trống cạnh cửa sổ ngồi. Đến giờ tôi mới để ý và thắc mắc sao chỗ đấy lại trống được vì vốn từ trước tới giờ nó luôn có người ngồi đấy mỗi ngày mà?
– Không phải trùng hợp đâu, Ngọc biết tao học lớp này nên cố tình xin vào đấy, sức nó thì phải học khóa A hay trường chuyên cơ.
– hả?
– Mày ngu thế còn hả hả cái gì nữa?
– Thế chỗ ngồi đấy?
– Nó thích ngồi mình nên trước khi xin nó bảo với thầy rồi, tao biết tính nó mà. Nó chả muốn ngồi cạnh ai nếu không phải tao đâu!
– à, ra vậy.
– Nhưng hai đứa mày lại có hôn ước hay nhỉ?
– Thì tao nói rồi mà?
– Ngọc cũng đẹp vậy, thế sao mày không để ý được nhỉ?
– Tao đã nói rồi, tao chơi với nó từ bé lẽ nào không biết tính nó?
– Ừ ừ, biết rồi!
– Nêu mày muốn tao nói về Ngọc, nó cũng có rất nhiều điểm tốt và giỏi về mọi mặt hay giỏi về nhiều thứ, nhưng nếu mày thân được với nó thì mày sẽ hiểu tính nó, còn đối với tao, tao chỉ coi nó như em gái thôi. Tao có mày là đủ rồi.
– Thôi thôi, thế mày thôi tựa đầu vào vai tao được không?
– Hả? vấn đề gì không?
– Vấn đề? mày quay đầu lại nhìn lớp xem bao nhiêu người đang nhìn, tao mày bàn gần đầu tổ đấy.
– À, thì kệ bọn nó chứ nhỉ?
– Kệ con khỉ ấy! – Tôi cầm lấy quyển với đánh thẳng một cái không thương tiếc vào đầu Tùng, Như có phản xạ, Tùng ngồi dậy ôm đầu kêu oái oái như đỉa phải vôi dù tôi biết phát đánh đấy rất bình thường vì đánh khá nhẹ.