Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 16: Dây chuyền mặt trăng
Tùng kéo tôi đến trước một hiệu bán thuốc, bước vào tiệm mua lấy miếng dán rồi đi ra, đứng trước tôi cười kháu khỉnh.
– Đưa tay mày ra đây!
– Thôi, tao tự làm được
– Đã nói là đưa tay ra! – Tùng thôi cười cau có nhìn tôi.
– Ừ, được rồi.
Tôi đưa cánh tay bị chảy máu ra, cũng chả nghiêm trọng cho lắm. Tùng lấy miếng dán dán lấy vào tay cho tôi một cách rất tỉ mỉ. Như có một điều gì đó khiến Tùng cảm thấy thích thú, cứ nhìn cánh tay tôi chằm chằm.
– Mày là con gái mà sao tay chả mềm mại tẹo nào thế?
– Mềm hay không thì là tay tao, mày sống no đủ nó quen rồi thì như tao chắc?
– Mày là con gái, thì lo nghĩ cho mình tí đi chứ?
– Thế nói chung mày định cầm tay tao đến bao giờ?
– Ờ nhỉ! – Tùng buông tay ra, cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ném qua cho tôi.
– Lấy áo tao mà mặc vào.
– Tự nhiên đưa tao làm gì?
– Mày đang lạnh đúng không? không cần giả vờ đâu. Nắm tay mày là tao biết rồi!
– Ừm, vậy tao cảm ơn.
– Giờ thì đi thôi nào!
– Hả?
– Thì giờ đi chơi với tao, bộ đứng ở đây làm cảnh à? tí thì quay lại trường, giờ tao dẫn mày đi ăn.
– Sao mày toàn thích khao tao thế?
– Biết vậy thì khi nào vào nhà tao chơi mày nấu cho tao cái gì ăn là được.
– Ừm, nhưng tao nấu ăn không ngon đâu nha!
Rồi hai đứa tôi đi lung tung vòng quanh khắp phố, Tùng dẫn tôi đi ăn phở, ăn cho đến lo cả bụng thì lại mua thể cả đống bim bim vừa ăn tôi vừa phát cho trẻ con, cảm giác vui thật ý.
– Này, mày đinh vỗ béo tao à?
– Đâu, ăn gì ít thế, tao còn định ăn chè nữa.
– Thôi, ăn gì mày toàn trưng mắt ngồi nhìn tao. Mà tao cũng lo rồi
– Bảo sao mày gầy!
– Thì sao, vẫn hơn là béo. Mà tao béo thì xấu chết đi được.
– Mày béo thì đáng yêu chứ sao! Mà chỉ tốn tiền tao hơn.
– Thôi, quay lại trường đi mày. – Tôi đáp lời Tùng, quay bước chân về trường nhưng Tùng vẫn đứng đần mặt ra một chỗ nhìn tôi cười nhẹ.
– Thật ra, mày béo hay không cũng chả sao cả.
Nói xong, Tùng gật gù chả nói thêm câu gì nữa và lại kéo tay tôi đi tiếp, hai đứa chạy vào mấy quầy bán đồ lưu niệm mà chỉ ngắm ngía cho chán mắt rồi lại đi vào quán khác, hình như là Tùng đang kiếm tìm một thứ gì đó.
– A, tao thấy rồi này!
– Hả? thấy cái gì?
Tôi thắc mắc ngó sang, chưa biết vật đó là gì hình thù ra sao thì Tùng đã hơn hở lấy nó ra từ sau tấm kính. Thanh toán tiền rồi đặt vào tay tôi.
– Này đẹp không mày, cái này rẻ nha không đắt chút nào đâu, phải nhận đấy!
– Ừ, vậy cảm ơn. – Thứ mà Tùng đưa cho là một chiếc dây chuyền có hình mặt trăng, tôi lấy đeo nó vào cổ mình. Trong khá đơn giản nhưng với tôi nó rất đẹp còn Tùng thì giữ chiếc còn lại hình ngôi sao. Nhưng tôi vốn thích sao hơn là mặt trăng.
– Này, tao thích cái mày cầm hơn. Đưa tao! – Tôi nhìn chiếc Tùng đang cầm, chìa tay ra lấy.
– Không, mày lấy cái ý rồi nhá!
– Tao có lấy đâu? mày tự đưa cho tao chứ bộ?
– Không, mày giữ cái đó đi.
– Nhưng tao thích cái mày cầm hơn?
– Mày ngu thế, có ý nghĩa cả thì tao mới bảo mày giữ chiếc đấy.
– Bảo ai ngu hả thằng đần? – Tôi lấy tay đánh cái vào người Tùng rồi hai đứa bước ra khỏi quán.
– Thì nếu mày là một ngôi sao nhỏ thì tìm khó lắm, mày là mặt trăng thì tao sẽ luôn luôn thấy được mày.
– Uầy, mày biết dỗ ngọt từ khi nào vậy, ra dáng người yêu ghê? nhưng tao rất vui hi hi.
– Hả? mày nói gì cơ?
– Không, về trường thôi! – Tôi cười, nắm lấy tay Tùng khi Tùng vẫn còn đang đứng đần mặt ra suy nghĩ về cái gì đó.
– Mày nói lại xem Ánh.
– Hả? nói gì?
– Câu trước mày nói, tao nghe chưa rõ ý!
– Vậy thôi kệ mày, quay lại trường thôi. – Tôi cười nhẹ, Tùng vẫn như kiểu không cam chịu nhưng tôi mặc kệ. Hai đứa tôi đi qua làn đường, chạy nhanh dưới những tán lá rụng đầy dưới làn đường và những cơn gió cuối thu thổi qua hai đứa.