Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu

Chương 43


Bạn đang đọc Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu – Chương 43


Tôi nghĩ vụ việc này không đơn giản như thế, mà cũng không thể sơ sài đoán bốc được.

Nhưng…không hiểu sao lòng tôi lại có linh cảm không được tốt cho lắm nhỉ…?
Cứ hễ ai biết tôi là đều như rằng có thù oán hay chuyện cần giải quyết gì đó.

Vậy nên…phải đề phòng cũng có khi.
Cả ông bà Lưu? Tôi có ông bà nội sao? Điều này mẹ tôi chưa nhắc cả, và tôi cũng không muốn để tâm nhiều nếu khi họ mất.

Nhưng…người đàn ông kia vừa nói đến từ “gặp”…vậy sắp có nhiều vấn đề lắm nữa đây.
Tại một căn phòng xa hoa, cô gái ngâm mình trong chậu bồn tắm rải đẩy hoa hồng.
Một mùi hương ê ê, ngào ngạt như một nhịp điệu quấn lượn mình trên không, nó bay xung quanh người con gái mĩ miều.

Làn hơi nước nóng bốc lên, che đi khuôn mặt nữ nhân đó, chỉ biết rằng, cô ấy rất xinh đẹp.
Đôi môi chín mọng nước thở hơi dài, làn mờ ảo của cô ấy như một tấm chăn mỏng quấn quanh người cô gái, bất chợt để lộ cái cằm nhọn gợi cảm và sống mũi cao.
“Lưu Hà Trang…? Hah chúng ta sắp gặp nhau rồi, đến lúc đó tôi sẽ lấy lại những gì của em đang có” Cô ấy cất giọng ngọt ngào nhưng lại khiến ai nghe đều bất an vô cùng.
Rào rào!
Cô ta đứng phắt dậy, nước cũng theo đó rào xuống như thác nước.


Cô bước đôi chân thon dài chạm xuống nền sứ sang trọng, tiện tay lấy chiếc khăn tắm.
Cô ta đi đến chiếc bàn làm việc gỗ, trên mặt bàn là một chiếc điện thoại bấm số vàng nhẹ.

Nữ nhân yêu kiều đưa mắt nhìn xuống, giọt nước trên mái tóc chảy dài theo xuống khoé môi đã nhếch từ bao giờ.
Cô ta dứt khoát đưa ngón tay thon dài ra chạm lên đầu số.

Bên kia sau hai giây dài đổ chông cũng bắt máy, giọng nói bên kia trầm thấp, mở màn cuộc hội thoại trước:
“Gọi làm gì!”
Cô ta thấy thái độ lạnh nhạt của người đó rồi bĩu môi, tỏ thái độ chán chường
“Ây Lửa! Tôi về từ nước T từ mấy tuần nào rồi mà cậu không thèm cho tôi cuộc, hỏi han thế?”
Đầu dây bên kia hừ lạnh tiếng, nói cứ như giục giã
“Đừng gọi tôi như thế, mà cả cô nữa cũng đừng làm phiền tôi lúc này”
“Ái chà, nóng tính thế, thực sự cậu không về đây à”
“Không!” Một câu nói ngủn tũn không thể dài hơn được bay ra từ cổ họng người đàn ông đó
Cô ta nhún vai, ánh mắt như đang suy tư một việc gì đó chứ không bận tâm mình đang trò chuyện với ai.
“Thôi được rồi, mấy ngày hôm nay tôi bận quá nên hôm nay mới gọi điện được, à mà nói trước…” Đến đây, cô ta nhếch lên nụ cười bí hiểm “Cậu cứ ngồi đấy đi, rồi người con gái của cậu cũng chỉ khổ mà thôi”
Dứt câu, cô ta đập máy phập xuống, cười quỷ dị, người ta không thể biết rằng bộ mặt thứ hai của cô gái đó là gì.
Thật sự cô ta chỉ gọi để nói mấy cái câu mang hàm ý trêu chọc đấy mà thôi.
***
Cả người tôi cứng đờ, không hiểu sao mấy ngày hôm nay nữa lại có cảm giác bất an vô cùng.
Không biết tôi có thế mà giảm tuổi thọ không nữa.
Sột soạt!
Tôi đưa cây bút uốn cong thành những con chữ trên trang giấy trắng tinh.

Không biết đưa như thế nào lại thành cả đống dấu chấm hỏi.
Haizz!!
Này” Tôn Trương Xuyễn đứng trước mặt tôi, mặt mày nhăn nhó nhưng có chút thất thỏm như lo lắng điều gì đó
Tôi cụp mắt xuống, gập quyển vở lại, rồi chuyển ánh mắt sang nhìn cậu ta.
“Sao?”
Cậu ta hơi có chút hoảng, rất nhanh chóng hỏi không vòng vo
“Cô…và hắn…sao lại”
Hắn! Ồ tôi biết cậu ta nhắc đến ai rồi, nhưng cũng gan thật.


Không dùng kính ngữ luôn, xem ra hơi vô lễ thật.

Và cái câu hỏi của Tôn Trương Xuyễn nữa, tôi biết sẽ có ngày không thể trốn tránh được nữa.
Mắt tôi đảo đi chỗ khác, tay hơi ngõ nhịp xuống bàn, cố ý lảng tránh câu hỏi đó.

Nhưng cậu ta dường như không nghĩ cho tôi như vậy, cậu ta hỏi một cách dồn dập như sóng thần.
“Cô là bạn gái hắn à?”
“Cô quen nhau được bao lâu rồi”
“Lưu Hà Trang!”
Tôi khó chịu ra mặt, tôi rất ghét kiểu người như thế này, thật ồn ào.
“Anh có thể im được không?”
“Cô…” Cậu ta vênh mặt lên, nét tính bất cần đời.
Song, tất cả sinh viên trong căn phòng lập tức đều để dồn ánh mắt vào căn bàn hai chúng tôi đang đứng, ánh mắt trở nên kì dị, ái ngại.

Mấy đứa con gái lắm chuyện rỉ tai nhau thì thầm to nhỏ, bàn chuyện rôm rả.
“Ơ, chẳng phải là Lưu Hà Trang sao! Cô ấy với Nam Vương nói chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết, mà cô ấy sướng thật.

Trường có bao nhiêu nam thần là y như rằng đều quen biết Lưu Hà Trang cả”
Thì có tin đồn rằng, kiếp trước cô ấy cứu cả thế giới đấy”
“Haizz, biết sao giờ, cô ấy là tiểu thư danh giá vừa học giỏi vừa thông minh.

Đến tôi nhìn còn mê muội cong luôn cái giới tính”

Những lời bàn thổi một ngày to, đầu tôi như cái núi lửa sắp phun trào đến nơi, bốc ra mùi khét của lửa
Bực bội thật, tôi muốn yên phận học tập mà cái thằng cha nội đáng ghét này lại muốn gây phiền nhiễu cho tôi là sao.
“Nếu không có việc gì thì thôi, hỏi cũng hỏi rồi đấy.

Còn việc tham gia kì thi tổ chức trường gì thì tôi từ chối, chuyển lời hộ, cảm ơn”
Nói xong tôi chiếc cặp trong tay rời đi, tôi muốn nơi nào đó thoáng hơn chỗ này.
“Khoan…” Tôn Trương Xuyễn giơ tay ra phía trước, nhưng rồi đột ngột dừng lại vì nguyên do nào đó.
Càng đi xa, tiếng lời thì xào không còn nữa.

Ngày hôm nay thảm hoạ quá đi mà…
Trên nền gạch sứ, tôi chậm rãi bước đi không mảy may ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn mình sau đó.
Reng reng~
Tiếng chuông của điện thoại tôi đổ chuông inh ỏi, nó báo hiệu một điều gì đó biến hoạ khôn lường.
Tôi từ từ rút điện thoại trong túi ra thì khẽ cau mày, một dòng số lạ!! Tôi bán nghi, chần chừ mãi không thể đưa ra quyết định nên nghe hay không, bình thường mấy cuộc này không có ý hay ho gì hết, có khi lại lừa đảo nữa.
Thôi thì bấm cho rồi, còn có cái gì đâu mà lừa với chả đảo.
Tôi giơ ngón tay lên bấm vào dãy số lạ đó, dây sau bên tai tôi chuyền tới một giọng đay nghiến:
“Xin chào Lưu Hà Trang! Còn nhớ tôi chứ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.