Bạn đang đọc Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu – Chương 44
Hả!? nhớ? Ai nhớ ai?
Giọng nói này là của một cô gái…Đầu tôi nảy số liên tục, một cục chấm hỏi to đùng trên đầy mà chưa có lời giải đáp
“Xin chào cô là…”
“Hừ, Không nhớ sao?” Cô ta hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ thái độ của bản thân mình đối với tôi.
Thật là vô lễ quá đi mà! Tôi từ từ đưa điện thoại xuống, mặt mày nhăn nhó.
Định bấm nút kết thúc cuộc gọi, thì ngón tay tôi khựng lại trong chốc lát.
Giọng nói này rất quen tai…À há là Liên Hoa…!Không ngờ sau khi lên đại học cũng không thể quên được cái chuyện tôi giựt “người yêu” cơ mà.
Miệng tôi khẽ hếch lên như một cô gái chậm rãi bước trên con đường cong cong.
Giọng điệu của tôi nhẹ đi rất nhiều, từ tốn nói
“À, tôi nhớ rồi, là cô Liên chứ gì! Lâu rồi không gặp” Đến đây, tôi đảo mắt đi một lượt, bổ sung thêm câu “Chắc mấy khi ta gặp nhau, nào tôi hẹn cô uống nước nhé”
“Cô…” Giọng của Liên Hoa giận giữ hơn bao giờ hết à mà cũng không thể biết được vì đây mới chỉ là lần thứ hai tôi tiếp xúc với cô ta.
Lộ tẩy nhanh thật, cứ ngỡ chỉ có trong phim.
Đột nhiên, không hiểu sao tôi thấy có cái gì đó cực kì không đúng.
Mục đích của cô ta gọi cho tôi làm gì? Chẳng lẽ chỉ nói là quên với chả nhớ.
Hừ, mấy năm cô ta không có ý nghĩ buông bỏ mối tình này được chắc? Bộ cô ta thiếu nam nhân sao, người xinh đẹp như cô ta khối anh xếp hàng đừng dài đằng đẵng kia kìa.
Nhiều người thì cứ thích làm khổ mình thật.
Đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi nếu được thôi ủng hộ việc hắn cô ta đến với nhau.
tôi đã chán ngấy cái việc Tống Vương Nhật bám tôi như sam rồi.
Nhưng tôi lại không muốn cô Hạnh với chú Long có người con dâu mưu mô này.
Hơn thế nữa, tôi cũng không cá chắc giữa tôi và hắn liệu có thể thật là có liên hôn với nhau không?
Tôi không muốn tiếp xúc với cô ta nhiều nữa, bèn vội nói thẳng:
“Cô Liên, tôi biết tâm địa của cô không đơn giản, mà tôi cũng không có thời gian để đấu đá đâu, tôi còn bận rất nhiều thứ vậy nên thích hắn thì cứ việc” dứt lời tôi tắt luôn điện thoại, để lại cho cô ta còn chưa kịp định ứng.
Phải rồi, tôi cư sử như thế ai không tức cho nổi, mà thôi đi ta không đáp thì không liên quan, việc người ta chứ có phải của tôi đâu mà phải bận tâm để làm gì.
Nào! Lưu Hà Trang, mày hãy cố gắng lên thời gian bà dành cho mày cũng sắp không còn nhiều nữa.
Nghĩ đến đây, cả người tôi như nạp thêm điện vậy, phấn chấn vô cùng
Im lặng…
Như có một tia sét nào đó xoẹt qua người, tôi có thể cảm nhận được ai đó đang theo dõi mình.
Tôi không quay lại và cũng không phản ứng gì, chỉ thốt ra đúng 1 câu:
“Ra đi!”
“Ôi, xin lỗi nhưng tôi không có cố ý nghe lén cuộc trò chuyện của cô đâu Dương Hàn Cơ từ đằng sau bức tường đó cũng chịu nó đầu ra, anh ta cười xoà, cứ cho mình vô tội.
truyện tiên hiệp hay
Tôi chỉ nhẹ liếc xéo cái rồi không có cố chấp gì, nhiều người thật không có cái duyên mà.
Tôi chậm rãi đi qua chỗ anh ta, không nói một lời nào, khi mép chân tôi song song với chỗ của Dương Hàn Cơ thì có một mùi gì đó rất quen thuộc xộc thẳng vào mũi tôi, là mùi gì đó thật khó tả.
Thật lạ!
Giờ tôi mới nhớ ra, anh ta với Tống Vương Nhật có ân oán gì đó với nhau thì phải, chết thật! Xuýt thì quên-
“Ưm! Chưa có cơ hội để tôi kịp hỏi gì thì đột nhiên anh ta dùng một khăn giấy trắng bịt thẳng vào miệng tôi, động tác của anh ta uyển chuyển vô cùng nhanh nhẹn khiến người tập trung cao độ cũng chưa nghĩ tới.
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, chết ti*t! Tôi không thể cử động.
Chân tay tôi mềm nhũn, cả đầu óc mơ hồ dần dần mất đi ý thức, đôi mắt của tôi cũng nặng trĩu cụp xuống.
Trang! Đây không phải là lúc mày ngủ lúc này, tỉnh đi! Dù bản thân tôi có cố gắng như thế nào thì vẫn hoàn toàn bất lực.
Xung quanh tôi lúc này chỉ là một mảng tối đen như mực, vừa trống rỗng lại hư vô
Lách cách!
Gì vậy? Là tiếng gõ của bàn phím sao.
Khoan, sao ở đây tối vậy…mình bị bắt cóc sao? Hình như bị bịt mắt rồi.
Suy nghĩ đấy là vậy thôi chứ tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, bình tĩnh! hãy bình tĩnh, điều quan trọng nhất là phải giữ cho mình một tâm trạng thật ổn rồi đã.
Lúc này, tôi muốn dãy dụa, kêu la điên cuồng lắm nhưng tôi phải biết rằng bản thân mình ở trong tình thế thất thủ.
Tôi không biết lí do mình bị mắt là gì nhưng thứ tôi cần bây giờ là im lặng.
Có khi tôi gào rú lên bọn chúng thấy thế có mà làm gì thì tôi đời luôn ấy chứ.
Hãy hít thở thật đều nào…sợ thì sợ thật nhưng nếu bị gì thì toi cả lò rồi.
Tôi chưa thể biết tình hình như thế nào nên không được động thủ.
“Khỏi cần phải giả nai, tôi biết cô tỉnh rồi” Dương Hàn Cơ quay chiếc ghế mình đang ngồi lại, nhìn thẳng về phía tôi, dù không thể nhìn nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo âm độ
Anh ta đứng dậy, từ từ tiến về phía tôi…
“Này! Đừng qua đây!”.