Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 4545


Đọc truyện Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh – Chương 4545:

Diệp Mạc nhìn theo định vị đã gắn từ trước vào điện thoại của Sở Hạ, phóng xe như bay trên đường.
Sắc mặt của anh lạnh lẽo khiến cho người ta không dám lại gần.

Vốn dĩ mấy ngày hôm nay đều cẩn thận không để cho hắn gặp chuyện, thế nhưng chỉ một phút sơ sẩy mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Diệp Mạc liếc qua gương ô tô, nhìn thấy đằng sau đang có xe bám theo, chân anh dẫm tăng tốc.
Chiếc xe lao nhanh khiến người khác hoảng hốt vội nép sang một bên nhường đường.

Quẹo vào một ngõ nhỏ vắng người, Diệp Mạc rút lấy khẩu súng trên người ra, sau đó mặt không đổi sắc quay lại nhắm chuẩn vào lốp xe đối phương mà bắn.
Không chệch một li, chiếc xe xoay một vòng sau đó lập tức dừng lại, thoáng nghe thấy âm thanh chửi tục đằng sau.
“Con mẹ nó!”
“Shit, bánh xe hỏng rồi!”
Bởi vì hiện tại đang gấp, thế nên Diệp Mạc không tiện giải quyết bọn chúng, liền giao lại cho Mặc Dịch.

Nhìn định vị màu đỏ đang nhấp nháy, vẫn đang cố định ở chỗ cũ, Diệp Mạc nhanh chóng lái nhanh.
Rẽ vào một ngõ hẻm nhỏ, anh xuống xe đóng mạnh cửa, bước chậm rãi dưới trời mưa lớn.
Hơi cau mày nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Mạc nhạy bén phát hiện được khẩu súng đang nằm lăn bên góc tường.
Trong lòng có dự cảm không ổn, anh nhanh chóng tìm được xe mà Sở Hạ đã lái đi, mở cửa xe ra.
Bên trong không có một bóng người, mùi máu tươi xộc vào khoang mũi.
Diệp Mạc nhìn thấy trên ghế trước còn thấm một vũng máu lớn, điện thoại của Sở Hạ đang nằm lăn lóc ở dưới gầm.
Có xúc động muốn chửi thề, Diệp Mạc đấm mạnh lên cửa kính xe, lấy máy ra kết nối với Mộc Thụy.
“Tra xem ở khu vực đường Mặc Đinh có người nào đáng ngờ không.
Gửi hình ảnh mà camera quay được sang đây.”
Giọng điều của anh đã lạnh đến cực điểm, tựa hồ như sắp giết người.
Mộc Thụy cũng biết là đã có chuyện không lành, tăng hiệu suất của bản thân lên nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ mà Diệp Mạc giao.
Diệp Mạc lại bấm số, đầu dây bên kia phải đợi một lúc rồi mới bắt máy.

“Lão đại?”
“Ừ, ông của tôi mấy ngày này có động tĩnh gì hay không?” Diệp Mạc xoa bóp mi tâm.
“Dạ không thấy.” Người phụ nữ bên kia vội vàng báo cáo tình hình.
“Được rồi, theo dõi tiếp đi.” Nói rồi, Diệp Mạc cúp máy.
Anh nhìn đến chiếc xe trống không này, cơn giận lại bắt đầu nổi lên.
Không biết tên nào lại có gan đối địch với Diệp Mạc, năm lần bảy lượt đều muốn đẩy anh vào đường cùng.
Nếu đã vậy, anh sẽ nghiêm túc mà đối phó để không phụ sự kỳ vọng của bọn họ.
Gọi một người đến lái chiếc xe còn lại đi, Diệp Mạc ngồi trong khoang xe còn dính máu mà trầm ngâm.
Ban nãy khi chạm vào ghế, anh vẫn cảm nhận được một chút ấm.
Có lẽ Sở Hạ vừa đi không lâu, nếu thế thì chắc chắn chưa ra khỏi khu vực này.

Hiệu suất của Mộc Thụy thật sự rất cao, chỉ một lát đã gửi hình ảnh của camera quay được sang cho Diệp Mạc.
Bởi vì mưa nên hình ảnh hơi mờ, chỉ thấy được hai người mặc áo đen mở cửa xe ô tô, sau đó vác Sở Hạ đang hôn mê đi.

Vết đỏ thấm trên áo của hắn thật chói mắt, càng khiến cho Diệp Mạc phẫn nộ hơn.
Hình ảnh lại chuyển thêm một lần nữa, xe của hai người kia rẽ vào một khu khác, chỗ này là nơi ở của mấy nhân vật có địa vị.
Diệp Mạc nhíu mày, “Tra xem trong khu đó có những ai đang ở.”
Biết trước anh sẽ nói cái này, vậy nên Mộc Thụy liền nhanh chóng gửi qua một danh sách.
Tầm mắt Diệp Mạc liếc qua danh sách một lát, sau đó dừng lại ở một người.
Hiện tại anh rất bình tĩnh, thế nhưng nếu bây giờ người nào đó mà nhìn được sắc mặt của anh, trong đầu chỉ có thể thốt ra một câu “yên bình trước bão tố.”
“Gọi thêm người đến đây, đi đến khu này cho tôi.” Âm điệu khiến cho người khác phải lập tức phục tùng, Diệp Mạc nhìn sâu vào người ở trên danh sách, đáy mắt không còn chút ánh sáng.
Chưa tới mười phút, người của Diệp Mạc đã tới, Mộc Thụy đi vào trong đưa cho Diệp Mạc một tập tài liệu.
Anh lật lên xem, trong khu đó có một người tên là Dịch Bắc, là người của ông Diệp.

Diệp Mạc suy nghĩ trong đầu, nếu là Diệp Chính Viên làm điều này thì khẳng định sẽ kín hơn nhiều không lộ ra dấu vết.
Còn hai người kia, tựa như không hề sợ sẽ bị phát hiện vậy, có lẽ đang nắm chắc thứ gì đó.
Nhìn một lượt người ở khu đó, Diệp Mạc liền trông thấy người quen.
Người này từng cùng anh hợp tác trong làm ăn, thái độ làm việc rất tốt.
Có lẽ bắt đầu từ đây sẽ dễ dàng hơn.
Lái xe đến thẳng khu đó, Diệp Mạc liếc nhìn những dãy nhà cao sát nhau, đáy mắt không giấu nổi lạnh lùng.
Thấy người vừa đến, Dịch Bắc liền đi ra tiếp đón.
Ông có vài phần kính nể người đàn ông này, còn trẻ tuổi thế nhưng thành tựu lẫn khí chất đều không thể chê được.


“Có việc gì mà cậu phải đến tận đây vậy?” Dịch Bắc ngồi xuống, vào thẳng luôn vấn đề.

Diệp Mạc cũng là người thẳng thắn, thế nên không chút vòng vo mà nói luôn, “Dạo gần đây có người nào chuyển tới chỗ này không?”
Ông ta hơi cau mày suy nghĩ, sau đó chợt nhớ ra, “Có, vừa đến đây từ tháng trước, rất ít khi lộ mặt.”
“Cảm ơn Dịch Tổng.” Diệp Mạc gật đầu cảm ơn, sau đó liền đi ra.
Dịch Bắc không tiện tò mò chuyện riêng tư của anh, tiễn Diệp Mạc đi rồi mới tiếp tục quay lại công việc của mình.
Mộc Thụy cũng là lần đầu thấy anh như thế này, Diệp Mạc còn biết quan tâm đến một người.
Hơn nữa người này lại là nam, Mộc Thụy có cảm giác quan hệ giữa hai người này có gì đó kỳ lạ.
Thế nhưng không có cách gì nói rõ cảm giác trong lòng.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.