Đọc truyện Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh – Chương 4646:
Trên người của Sở Hạ như bị một thứ gì đó đè nặng, hắn thử cựa quậy mình, thế nhưng vết thương trên bụng lại nhói lên khiến hắn không còn một chút sức lực nào.
Cơ thể cảm nhận được trọng lực của trái đất rõ hơn bao giờ hết, hắn cau mày, âm thầm chửi thề một câu.
Nếu như không phải vô ý trúng đạn của cái tên điên Lưu Diệc kia thì hiện tại đã có thể lái xe về được rồi.
“Đừng cử động.” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai của Sở Hạ, hắn nhíu mày, có cảm giác giọng nói này rất quen.
Mi mắt rất khó để mở ra, bởi vì mới hôn mê tỉnh lại nên đầu óc của Sở Hạ bây giờ đang ong ong choáng váng.
Hắn giật giật đôi chân tưởng chừng như đã mất hết tri giác, cắn chặt răng cố gắng tỉnh táo lại.
Khi hắn vừa mở được mắt ra, liền bị ánh sáng chiếu cho phải nheo lại.
Sở Hạ chậm rãi thích ứng, đảo mắt nhìn cảnh tượng xung quanh.
“Tỉnh táo rồi chứ?” Giọng nói dịu dàng kia lại tiếp tục vang lên, Sở Hạ có cảm giác đầu mình vừa được nâng lên một chút.
Hương thơm kỳ lạ lan vào khoang mũi, cái này không phải là của Diệp Mạc.
Nếu thế thì đây là ai?
Sở Hạ nhắm mắt khoảng mười giây sau đó mới mở ra, có cảm giác dễ chịu hơn chút.
Hắn chầm chậm nhìn tới hướng phát ra âm thanh, sau đó liền giật mình.
“Tống Hàn?!” Giọng nói phát ra khàn đục khó tin nổi, Sở Hạ thở dốc ho khan vài tiếng, lập tức động phải vết thương ở trên bụng khiến hắn thở hổn hển.
Cảm giác được người ta vuốt nhẹ trên lưng kèm theo tiếng thở dài, “Cẩn thận một chút.”
Sở Hạ bị động để mặc cho anh ta giúp mình, trong đầu đầy thắc mắc lẫn lạnh lùng đan xen.
Tên này muốn mang hắn đến đây để làm gì cơ chứ?
Thấy sắc mặt của Sở Hạ đã dịu đi, Tống Hàn mới cười cười ngồi xuống, sau đó lấy bình giữ nhiệt ở trên bàn xuống.
“Muốn uống một chút không, đây là nước ấm.” Anh ta đưa lên, gương mặt thanh thuần vô hại.
Sở Hạ rất muốn từ chối, thế nhưng cổ họng đau nhức khô khốc khiến hắn không thể chịu nổi, thế nên đành phải gật đầu.
Nếu không uống có lẽ hắn không thể nói chuyện mất.
Tống Hàn nhẹ nhàng đỡ lên gáy của hắn, sau đó từ từ đổ vào, khiến cho bàn tay đang đưa lên lưng chừng của Sở Hạ khựng lại.
Dòng nước ấm áp chảy vào khiến cho Sở Hạ dễ chịu hơn một chút, đáy mắt liền hiện lên tia nghi hoặc.
Liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi đây là một căn phòng rộng lớn, Sở Hạ đang nằm trên giường, trên tay cắm thêm vài mũi tiêm để chuyền nước.
Căn phòng không sáng lắm, toàn bộ ánh sáng đều tập trung ở cái đèn ngủ trên bàn.
Hắn không rõ bản thân đã hôn mê đươc bao lâu rồi, hiện tại là ngày hay đêm.
Còn Diệp Mạc, không biết anh bây giờ thế nào, có đang đi tìm hắn hay không.
Đây đã là lần thứ hai phải tách khỏi, Sở Hạ lập tức nhớ đến cây roi trong đặt trong phòng Diệp Mạc mà rùng mình.
Lần này có lẽ không phải do bản thân sơ suất đâu nhỉ, việc bị bắn hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Sở Hạ hồi tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhìn tới Tống Hàn đang cầm dao gọt hoa quả, chẳng có dáng vẻ gì là muốn làm hại hắn cả.
“Rốt cuộc anh là ai? Có âm mưu gì?” Sở Hạ cất giọng lạnh lùng, đuôi mắt sắc bén chiếu thẳng lên khuôn mặt vô hại kia.
Hắn biết rõ người này không hề đơn giản như bề ngoài.
Tống Hàn dừng tay, lấy khăn lau sạch chút nước đang dính lên ngón tay, cười một cách từ tốn.
Trên đĩa là mấy miếng táo đã được cắt gọn đẹp mắt.
“Hiện tại chưa thể nói với cậu được, thế nhưng tôi sẽ không làm hại cậu.” Anh ta nở nụ cười như gió xuân, cứ như không đặt thắc mắc của Sở Hạ vào trong lòng.
“Ai biết được anh sẽ không có ý định làm gì chứ?” Sở Hạ có chút khó chịu, hắn đã không thích người này ngay từ đầu rồi.
Bây giờ lại tỏ ra thần thần bí bí như vậy càng khiến hắn chán ghét thêm.
Anh ta đưa mặt lại gần khiến Sở Hạ vô thức lùi ra, cau mày.
Chưa để cho hắn cất tiếng, Tống Hàn lại nói tiếp, “Cậu chỉ cần tin vậy là được.”
Nói rồi anh ta lại trở lại dáng vẻ thường ngày, “Ăn không?”
Sở Hạ cau mày không đáp, nhìn cái bụng yếu ớt của mình, âm thầm thở dài.
Nếu muốn trốn cũng phải có đủ sức khoẻ, mà hắn giờ chả khác gì còn diều hâu bị gãy cánh.
Từ trên xuống dưới không có chỗ nào là lành lặn cả.
Bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, sau đó cánh cửa liền được đẩy ra.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đi vào, trước khi tới giường, hắn ta liền dập tắt điếu thuốc đang cầm trên tay đi.
“Có vấn đề nào không?” Giọng hắn ta lành lạnh, khi Sở Hạ chạm mắt với hắn liền có cảm giác khó chịu.
Hiển nhiên câu hỏi này là hỏi Tống Hàn, anh ta lắc đầu, “Bị mất máu quá nhiều, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
“Ừ.” Hắn ta quan sát Sở Hạ thêm một lát nữa rồi mới dời mắt đi, quay sang với Tống Hàn, “Người kia vừa gọi bảo chúng ta cùng tới gặp mặt.”
Tống Hàn hình như vừa sửng sốt, anh ta do dự một hai giây rồi mới đứng dậy đi theo người áo đen kia.
Trước khi đi còn không quên kéo chăn lên cho Sở Hạ, “Cố nghỉ ngơi tốt.”
Sở Hạ trầm mặc nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, chợt cảm thấy bản thân đúng là vô dụng.
Hắn thử cựa quậy, lập tức động phải vết thương khiến sắc mặt tái nhợt, trắng bệch không còn chút sức sống.
Sở Hạ không thấy điện thoại của mình ở đâu, có lẽ đã lỡ làm rơi ở trên xe.
.