Đọc truyện Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh – Chương 44: Gặp Nguy
“Là tao.”
Nghe thấy thế Sở Hạ như trút bớt gánh nặng, nếu là kẻ thù của Diệp Mạc thì sẽ có vài phần phiền phức hơn, còn tên béo Lưu Diệc này không khiến hắn quá lo lắng.
(Ai quên hãy xem lại chương 2)
“Mày thù cũng dai đấy.” Sở Hạ nhếch môi, cười khinh bỉ.
Chỉ vì không trả thù được hắn mà khó chịu đến giờ.
“Hừ, không cần mày quản.” Nói rồi một đám người lập tức xông tới, trên tay trang bị sẵn vũ khí.
Đối chọi với một người tay không như Sở Hạ thì quả thật chiếm ưu thế.
Hắn tránh một chùy ngay trong gang tấc, chân nhanh như chớp đạp mạnh lên bụng của kẻ địch.
Tên đó ho khan ôm bụng, tức giận vung cây chùy sắt trên tay nhắm thẳng Sở Hạ.
Đã lâu rồi Sở Hạ chưa có dịp động tay động chân như thế này, hôm nay xem như giãn gân cốt.
Sở Hạ kéo tên bên cạnh mình ra đỡ cây chuỳ vừa tới, cây chùy đập lên đầu gã khiến máu chảy không ngừng.
Hắn ném tên đó xuống đất, rồi tiếp tục đánh với mấy tên còn lại.
Nghiến răng, Sở Hạ kéo đầu gã đang cầm khúc gỗ trên tay xuống dưới, đầu gối lên một đường cong rất đẹp nhắm thẳng mặt gã mà thụi.
Máu mũi của gã trào ra, mắt nổ đom đóm.
Đánh nhau dưới cơn mưa khiến cho Sở Hạ có chút chật vật, có điều mấy tên muốn tiếp cận hắn đều bị đánh ngất.
Hắn cười lạnh lùi ra đằng sau vài bước, mở bung hai cúc áo trên sau đó ném áo khoác qua một bên.
“Đúng là thích chết.” Hắn trầm giọng, sau đó dùng mũi chân hất chùy sắt dưới đất lên, cầm chặt lấy.
Thân thủ của Sở Hạ rất nhanh, cơ hồ không biết hắn tính làm gì tiếp theo.
Trong hẻm nhỏ vang lên tiếng rên la đáng sợ, Sở Hạ như nổi điên ra tay đập đối phương rất tàn nhẫn.
Đột nhiên trên tay nhói đau, Sở Hạ nhíu mày nhìn xuống, lập tức thấy máu đang chảy ròng ròng.
Hắn cau mày không hề rên la, đá bay con dao kia sau đó nắm đầu tên đó đập mạnh xuống đất.
“Tha..
cho…” Tên đó không kịp nói hết lời đã bị nắm đập cho tới tấp, hàm trên gãy bốn cái răng, mũi bị đánh lệch.
Nhìn khung cảnh đáng sợ này, đám người vừa bị đánh lập tức ớn lạnh.
Lưu Diệc nuốt một ngụm nước bọt, tay rung rung thò vào trong túi quần sau đó lấy ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào người Sở Hạ.
“Đi…ĐI CHẾT ĐI!” Gã ta hét lớn rồi dùng sức bóp cò.
Sở Hạ không ngờ tên béo kia lại có thứ vũ khí này, bởi vì từng bị súng bắn, thế nên bây giờ hắn rất mẫn cảm với tiếng súng.
Có điều tốc độ của súng đâu phải thứ mà con người có thể sánh được, Sở Hạ chậm một bước, viên đạn sượt vào vùng bụng của hắn sau đó cắm trúng bức tường đằng sau.
Máu trên bụng lập tức loang ra áo, mưa lớn xối vào ướt một mảng lớn.
Gương mặt Sở Hạ lạnh lẽo đến cực điểm, hắn chầm chậm đứng thẳng dậy, bước tới gần Lưu Diệc.
Mặt gã ta trắng bệch như tờ giấy, tựa như nhìn thấy quỷ dưới địa ngục.
Lưu Diệc run rẩy cố gắng nắm vững súng trên tay.
“Mày…
Mày đừng tới đây, nếu không đừng trách!!!”
Tay cầm súng đột nhiên bị giẫm mạnh xuống, gã ta hét lên một tiếng vì đau, xương trên bàn tay như bị nghiền nát.
Sở Hạ âm u nhìn gã, đá phăng cây súng đi, từ trên cao nhìn xuống.
“Đã mấy lần tao không định đánh đến cùng, thế nhưng lần này là do mày tự tìm lấy.”
Mỗi lời nói thốt ra, Sở Hạ càng dẫm mạnh hơn.
“Đừng…
Đừng.” Lưu Diệc không thể lùi được, tái mét mặt mày.
Tay gã như bị mất đi, kinh hãi, “Có người sai tao, CÓ NGƯỜI BẢO TAO LÀM VẬY!!!”
Bỏ qua mấy lời mà tên đó nói, Sở Hạ dùng chân nghiền đến bàn tay còn lại.
Máu trên người hắn vẫn tiếp tục chảy, cứ như hắn đã mất đi cảm giác vậy, dùng ý chí cực đại mà chống đỡ.
“THẬT ĐÓ, LÀ CÓ NGƯỜI BẢO TAO.
THA CHO TAO, LÀM ƠN THA CHO TAO!!!” Gã ta hét trong vô vọng, bởi vì Sở Hạ không thèm bỏ vào tai.
Đột nhiên tóc bị nắm lấy, Lưu Diệc cảm nhận có điều không ổn, kinh hoảng muốn vùng vẫy.
Thế nhưng phản kháng đã quá muộn, chưa kịp phân rõ ngày đêm đã lập tức úp hẳn lên tường.
Sở Hạ đứng thẳng lưng, tay không ngơi nghỉ mà đập mặt của Lưu Diệc liên tục vào bức tường cứng rắn lạnh lẽo.
Trền tường, máu đã hoà lẫn vào mưa chảy xuống, gã ta không thể nói nổi nữa, hôn mê từ lâu rồi.
Gương mặt bị đánh đến mức không nhìn ra hình dạng, mũi gãy, răng cũng bị đánh đến rụng gần hết.
Quả thật rất đáng sợ.
Sở Hạ chầm chậm lê lết vào trong xe, cố hết sức đóng sầm cửa lại sau đó nằm gục.
Hắn thở dốc, bởi vì mất máu quá nhiều nên bây giờ cảm thấy rất choáng váng, tầm mắt cũng dần mơ hồ.
Hắn vươn tay cố gắng lấy chiếc điện thoại, sau đó run rẩy bấm số.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh một lúc, sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Sao vậy?”
Sở Hạ cố gắng mở miệng, cổ họng khô khốc ngăn cản hắn phát ra âm thanh.
Hắn chỉ biết thở dốc, âm thanh nặng nề truyền qua điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”
Có thể tưởng tượng được gương mặt của Diệp Mạc bên kia đang nhíu mày, Sở Hạ hơi nhếch môi, sau đó ngất lịm đi.
Diệp Mạc không nghe thấy âm thanh đáp lại, đoán rằng đã có chuyện không ổn xảy ra.
Anh lạnh lùng tìm định vị, sau đó vào chỗ để xe lấy thêm một chiếc xe nữa rồi phóng đi.
Chỉ vừa mới rời mắt một chút mà đã xảy ra chuyện, quả thật rất biết cách chọc cho người khác tức giận.
Gương mặt anh trở nên đáng sợ, tay bóp mạnh khiến màn hình điện thoại “rắc” một tiếng vỡ nát.
.