Đọc truyện Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh – Chương 43: Xuống Núi
Cuộc sống ở trên núi thật sự rất yên bình, yên bình đến mức tưởng như đang đi ở ẩn vậy.
Sở Hạ nhìn Diệp Mạc bận rộn như vậy, liền cảm thấy nhàm chán.
Mấy ngày này tự dưng hắn đã học được cách nấu ăn, tuy rằng chỉ dừng lại ở mỗi món mà Diệp Mạc chỉ dạy, thậm chí thức ăn còn bị biến thành một cái gì đó khó nói, thế nhưng vẫn xem như biết nấu.
Sở Hạ ôm chiếc điện thoại mà Diệp Mạc đưa cách đây không lâu, lướt trong sự nhàm chán.
Thứ đồ này, chơi nhiều sẽ không cảm thấy có gì thú vị nữa.
Chống tay lên cằm, Sở Hạ nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn Diệp Mạc đang bận bịu ở phía đằng kia.
Hắn đứng dậy, buông điện thoại ra, sau đó đi lại chỗ của Diệp Mạc.
Anh đang đánh cái gì đó ở trên máy tính, mắt cũng không thèm liếc qua đây.
“Có thể cho tôi xuống núi một lát không?” Sở Hạ tỏ vẻ rầu rĩ, thử dò hỏi.
“Chán?” Diệp Mạc không buồn nhếch mắt, chỉ hỏi lại một câu.
Sở Hạ gật đầu, thế nhưng ý thức được anh không nhìn thấy nên mở miệng nói, “Đúng vậy.”
Lát sau, Diệp Mạc lục trong tủ rồi lấy ra một chiếc chìa khoá sau đó ném cho Sở Hạ.
“Biết lái xe không?”
“Biết.” Dù gì cũng từng lăn lộn, Sở Hạ đã từng lái mấy chiếc xe tồi tàn hơn rất nhiều so với cái của Diệp Mạc.
“Biết đường đi không?”
Lần này Sở Hạ không trả lời, hình như hắn không biết thật.
Hắn chỉ nhớ đường xuống chân núi, còn lại thì quên mất.
Diệp Mạc không nghe thấy âm thanh đáp lại thì khẽ quay đầu, sau đó mới buông một câu, “Xuống núi rẽ phải khoảng bảy km thì sẽ thấy mấy cửa hàng, đừng đi quá lâu.”
“Được.” Sở Hạ đáp rất nhanh, mỉm cười đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bây giờ chỉ cần cho hắn chỗ để đi là tốt lắm rồi, không cần biết là ở đâu.
Khởi động xe, Sở Hạ nhìn Diệp Mạc một lần nữa rồi mới lái xuống núi.
Anh từ trong nhà nhìn ra, chờ cho chiếc xe khuất tầm mắt mới quay đầu lại làm việc tiếp.
Sở Hạ lái một đường xuống dưới, nơi đây hoang vắng, thế nên đi một lúc lâu chỉ toàn cây với rừng núi.
Lái đến chân núi, Sở Hạ mới có thể cảm thán, thật sự quá rộng!
Sở hữu được một vùng đất như thế này, quả thực rất có tiền.
Theo lời của Diệp Mạc, Sở Hạ đánh tay lái sang bên phải.
Thời tiết hôm nay không quá tốt, chưa đi được bao lâu mà mây đen đã kéo ùn ùn tới.
Có lẽ lát nữa trời sẽ mưa.
Hắn tắt điều hoà trên xe, mở cửa sổ ra, gió lập tức tràn vào buồng lái.
Đi khoảng hai mươi phút nữa, liền bắt đầu nhìn thấy người.
Đúng như lời Diệp Mạc đã nói, ở đây có vài cửa hàng lớn nhỏ khác nhau.
Sở Hạ liếc mắt, liền phát hiện có cả chi nhánh của anh cũng ở đây.
Đỗ xe bên lề đường, Sở Hạ bước xuống vào một tiệp tạp hoá nhỏ.
Hắn chỉ mua vài viên kẹo bạc hà để ngậm, sau đó liền đi ra.
Ban nãy, qua gương xe, đột nhiên Sở Hạ nhìn thấy một chiếc xe đen ở đằng sau mình.
Thế nên mới thử dừng xe lại vào mua linh tinh, chiếc xe kia cũng dừng lại theo.
Hắn không nghĩ cái này là trùng hợp, bởi vì khi chiếc xe kia dừng lại, không có người xuống xe mà chỉ im lặng ngồi yên trên đó.
Sở Hạ nheo mắt, thầm nghĩ bản thân thật xui xẻo, tùy tiện ra ngoài cũng bị bám đuôi.
Khởi động xe, hắn vừa lái chầm chậm vừa phỏng đoán, kẻ bám theo là kẻ nào.
Rõ ràng vừa bước chân đến khu có người này mới bị bám đuôi.
Nếu là như thế thì mấy tên này đã biết rõ Sở Hạ là ai, vấn đề bây giờ nên cắt đuôi như thế nào.
Trời đã bắt đầu mưa, ban đầu còn mưa lất phất rồi dần dần nặng hạt hơn.
Mua cản trở tầm nhìn, Sở Hạ đi loanh quanh không chủ đích, chiếc xe đằng sau vẫn bám theo dai dẳng.
Hiện tại hắn không có cách nào trở về, bản thân lại không rõ đường ở đây, thế nên rất khó để cắt đuôi.
Hắn không dám lái quá nhanh, bởi vì khi mưa đường trơn trượt, dễ xảy ra nguy hiểm.
Sắc mặt của Sở Hạ lạnh tanh, khi bắt đầu suy nghĩ, khí chất trên người hắn sẽ biến đổi, trở nên sắc bén lạ thường.
Hắn lái một vòng, sau đó lái đến một hẻm nhỏ rồi dừng xe lại.
Nếu đã không thể cắt đuôi, vậy thì cứ đối đầu trực diện.
Ngay khi Sở Hạ dừng xe, chiếc xe đằng sau cũng chầm chậm di chuyển tới rồi dừng lại.
Bọn họ đã đoán ra Sở Hạ phát hiện rồi, thế nên cũng không giấu giếm nữa.
Hắn mở cửa bước ra bên ngoài, hạt mưa rơi lên da thịt mỏng manh tạo cảm giác nóng rát.
Sở Hạ nhíu mày, lạnh lẽo nhìn đối phương.
Bên kia có khoảng bảy người, ai nấy đều trông không khác gì côn đồ.
“Bọn mày là…?” Hắn không thể nhìn rõ, lớn tiếng hỏi thẳng.
“Mới đó mà đã quên rồi sao, trí nhớ của này kém quá đó.” Một tên trong đó hét lớn, giọng điệu đầy sự châm chọc.
Nghe thấy giọng nói này, Sở Hạ cảm thấy quen quen.
Hắn cố tìm trong ký ức của mình về sự tồn tại của tên mập này.
Cất giọng không mấy chắc chắn, “Lưu Diệc?”
“Là tao.”
.