Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 28: “Nếu phải chọn thì có, tớ có thích.”
Minh Hà nằm một mình trong phòng riêng. Đã hơn một tuần lễ kể từ khi anh Hoàng về nước, cô mới được yên tĩnh thế này. Nhưng thật sự trong người Hà lại đang có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều tâm sự để mà có nhu cầu yên tĩnh. Đáng tiếc là cả Minh Hoàng lẫn Mai Chi đều đang đi chơi chưa về… Mẹ vẫn gọt hoa quả, xem ti vi. Bố vẫn nằm khểnh đọc báo. Hai đứa em đuổi nhau chạy quanh nhà. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Không ai biết là con gái lớn trong nhà, kể từ buổi tối hôm nay, lần đầu tiên đã có bạn trai.
Hà hoàn toàn không nhớ rằng mình đã từng khinh bỉ bộ dáng ban chiều của Mai Chi đến thế nào, liền vô thức ôm mặt, lăn ba vòng trên giường đúng y như thế.
Dù ngày mai ra sao… , cũng đáng tính là sự kiện trong đời.
…
“Jimmy please say youll wait for me. Ill grow up someday youll see. Saving all my kisses just for you. Signed with love forever true…”
Minh Hà vừa phấn khởi hát, vừa giơ lên viên chocolate ăn dở, nhưng chưa kịp nhét vào miệng… Minh Hoàng, đã bị một bàn tay trắng nõn nà thô bạo chém xuống đau điếng.
“Cậu điên hả?!” Hà bức xúc hết nhìn nửa viên kẹo rơi lăn lóc tội nghiệp trên bàn, lại nhìn sang Mai Chi đang khinh khỉnh quay trở về ngồi vắt chân sơn móng tay.
“Phản xạ thôi.” Mai Chi nhún vai.
Phản xạ? Đây gọi là loại phản xạ gì chứ? Đừng nói là cô ta ghen với em- gái của bạn- trai đấy nhé. Đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Lại được ông anh bảo bối, không bênh em thì chớ còn cười cười nhìn bạn gái.
“Em thông cảm đi, con khỉ con này mấy hôm nay hình như yêu đương có tiến triển hay sao ấy. Tâm thần có vẻ bất định lắm…”
“Bất định cái đầu anh!” Hà đỏ mặt, thò chân đạp thật lực vào lưng Hoàng.
“Này, cậu làm gì thế hả?” Cô nàng Mai Chi nhác thấy xót xa, liền lao tới ôm lấy, chắn cho bạn trai.
“Ôi trời! Sơn móng tay dây hết ra áo anh rồi! Mùi kinh quá!” Nạn nhân không những không cảm kích, còn kêu la rầm trời.
“A… Ghét ghê, người ta bảo vệ anh mà…” Ôm chặt hơn.
“Lau tay đi rồi nói chuyện tiếp!” Lạnh lùng (?!)
“Aaanh…” Nũng nịu.
“Thôi được rồi, được rồi!” Chưa gì đã đầu hàng (?!)
Một giây sau, đã thấy hai “anh chị” ngồi ôm nhau, đung đưa như lật đật trước sự chán ghét của em gái. Nhưng ba giây sau, chính cô em gái lại ngẩn ngơ chìm vào suy nghĩ.
Yêu đương, chính là như thế này ư? Liệu cô có làm được không? Tưởng tượng chính bản thân mình lại đi õng ẹo, dài giọng làm nũng… Cơ mà vẫn chưa khó tin bằng, một con người băng giá, ngạo mạn như Vũ Trọng Khanh lại có thể… Mà thôi, càng nghĩ càng lạnh sống lưng. Mỗi người mỗi cảnh, không nên liên tưởng.
…
“Mai Tuấn Anh! Cậu LẠI bị làm sao đấy hả? Có muốn ra khỏi đội không?!” Tân đội trưởng Minh Trường toét còi, trợn mắt trước sự chệch choạc đến thảm hại của Tuấn Anh trong một buổi tập.
“Ra thì ra! Đây cóc cần!” Lầm lì đáp trả.
“Được chức vô địch quốc gia rồi, nên anh ấy bắt đầu mất động lực đấy… Tầm cỡ anh ấy ở ao làng này không có hợp, hí hí… ” Tiền vệ Văn Sơn giở giọng nhạo báng.
“Trật tự!” Minh Trường đập bàn. Nhưng mắt vẫn nghiêm khắc nhìn Tuấn Anh.
Cần phải nói là gần đây, trong đội bóng, số người mất kiên nhẫn với sự trồi sụt phong độ của anh chàng đeo kính ngày càng gia tăng. Đặc biệt là kể từ ra Tết.
“Cậu nhắc lại xem nào?” Đội trưởng nghiến răng.
“Tôi nói ra thì ra, cóc cần.” Chẳng còn gì để mất. Mắt cau lại, hằn học qua đôi gọng kính.
“Thế thì biến!”
Chưa đầy một tuần đảm nhận băng đội trưởng từ Bảo Long, Cao Minh Trường nhận ra mình không phải con người trầm tĩnh. Trước đây làm thành viên, đơn giản nhìn các bậc chỉ huy hô phong hoán vũ còn mình ngồi cười ha ha, đâu nghĩ vị trí này thật nhức đầu. Chưa kể trách nhiệm đặt ra bên trường luôn luôn chỉ có một. Chức vô địch quốc gia.
Các thành viên nhìn bóng lưng gầy nhẳng của chàng tiền vệ đang tiến về phòng để đồ, đa số phản ứng bằng cách lắc đầu, bật cười. Có đến ba phần tư đội bóng thừa hiểu, đâu là lý do “đào ngũ” của Tuấn Anh. Nó cực kỳ đơn giản, đáng tiếc là tân đội trưởng của họ lại có đầu óc thật ngây thơ, nên mới phải đau đầu…
Chính là câu chuyện tình cảm đã hoàn toàn nằm dưới ánh sáng của cô nàng quản lý.
Ngay sau hôm Valentine, những tấm ảnh hẹn hò thân mật bao gồm cả ôm nhau, đưa về tận nhà… của ai đó và Minh Hà được phát tán với tốc độ sinh sản của virus. Và khác với cái lần Hà bị bôi nhọ trên forum trường, lần này thì không ai buồn ngăn chặn, dập tắt hay truy tìm “thủ phạm”.
Ngay đến cả giám đốc Vũ Trường Thịnh ở trên cao vời vợi, khi những tấm ảnh của con trai bằng cách nào đó nằm trên bàn làm việc. Ông cũng chỉ làm có một việc duy nhất là hững hờ gạt bỏ hết vào thùng rác.
Quay trở lại chuyện chàng tiền vệ đào ngũ.
Mai Tuấn Anh thích Trần Minh Hà là việc mà hơn hai tháng nay, đa số mọi người đều “biết nhưng không bình luận”. Chắc hẳn vì họ cùng nhau động lòng thương cho anh chàng tiền vệ đeo kính, nóng nảy vụng về, chết đi sống lại cũng không phải đối thủ của, ừm, cái người mà hôm nay lại không thèm đến tập.
Bản thân Tuấn Anh cũng biết thế. Cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi bình- thường. Cậu ta không phải quá thông minh nhưng ít nhất phân biệt được. Giở trò tiểu nhân bắt nạt với Hải Nam hay bất cứ thành viên mèng mèng nào trong đội, chưa chắc đã làm sao. Nhưng thử động vào Trọng Khanh xem, cầm chắc là tự sát.
Tuấn Anh chịu đựng, làm ra vẻ bình thường. Nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng vì trước đó, chuyện giữa Hà và Khanh chỉ là tin đồn.
“Tiền đạo và quản lý, giống truyện tranh thế còn gì?” Đôi lần, cậu cạnh khóe để thăm dò phản ứng của cô.
“Này, đừng có tin là thật. Nhảm nhí đấy.” Cô thậm chí còn cau mày.
Nào thì lắc đầu. Nào thì làm ra vẻ không thích. Kết quả ra sao? Thế đấy. Đồ con gái chỉ biết se sua theo vẻ ngoài. Cậu cay đắng nghĩ. Mười bảy tuổi. Bạn Mai Tuấn Anh lại- một- lần- nữa thất tình.
…
“Tớ đã nói với cậu từ đầu năm rồi. Hắn chỉ là một thằng ngốc!” Việt Hương bĩu môi. “Hồi còn học cấp hai mới gọi là cười ra nước mắt. Toàn chạy theo các em xinh đẹp nhất trường, ỷ nhà mình có điều kiện mà. Rốt cuộc bị đá hàng loạt. Đến bây giờ thì ngay cả…”
“Ngay cả cái gì? Nói tiếp xem nào?” Minh Hà liếc xéo cô bạn tóc ngắn.
“… ngay cả Minh Hà mặt bánh bao cũng không thèm.” Hương vừa né cú đánh của Hà, vừa thở dài, ngửa mặt lên trời. “Cũng phải thôi, so về có điều kiện thì… “
“Này! Tớ chọn Khanh không phải vì cậu ta có điều kiện!” Gắt gao.
“Ờ thì, kể cả không có… điều kiện. Nhưng đẹp trai, thông minh, cao ráo, giỏi thể thao…”
“Cũng không phải vì những lý do đó.” Nghiêm chỉnh.
“Này, tớ bắt đầu thấy cậu hơi giả tạo rồi đấy nhé.” Việt Hương giọng chua như giấm, gục đầu xuống mặt bàn. “Thích con trai vì những lý do ấy có gì là xấu đâu mà phải chối? Kể cả thích vì tiền. Xã hội bây giờ khác rồi. Mình thiếu cái gì thì mơ ước cái ấy, hoàn toàn tự nhiên, chính đáng. Có phải đứa con gái nào cũng sinh ra trên một đống của như Vũ Thủy Linh đâu.”
Minh Hà ngạc nhiên nhìn Việt Hương, cô bạn thân thiết của Hà bình thường vốn mạnh miệng, nhưng hôm nay rõ ràng đã đẩy vấn đề lên một mức căng thẳng hơn cần thiết.
“Còn tớ thì thấy cậu hôm nay hơi lạ đấy.” Hà thẳng thắn nhận xét.
Hương không nói gì. Đầu vẫn ở nguyên mặt bàn.
“Thôi được rồi. Tất cả những điều cậu nói, có thể là một phần lý do. Nhưng không phải là tất cả. Nguyên nhân chính, khiến cho tớ quyết định bắt đầu với Khanh, chính là bởi vì…”
Trong đầu Hà hiện ra một chuỗi hình ảnh, phần lớn là của hôm Valentine. Và kết thúc ở thời điểm Khanh nhìn cô khi nhắc lại lời đề nghị…
“Không, tớ chưa thể nói rõ được.” Hà cảm thấy khó khăn khi phải dùng lời để nói lên cảm xúc của chính mình lúc bấy giờ. Nên cô đành thở dài. “Khi nào tìm được từ ngữ, tớ sẽ nói với cậu.”
“Tớ cóc cần từ ngữ cao xa. Cậu có thích Vũ Trọng Khanh không?” Giọng Hương nghe là lạ.
“Cậu ta tuy lạnh lùng, nhưng có lẽ không phải người xấu.” Hà trả lời vòng quanh.
“Cóc cần biết. Rốt cuộc cậu có thích, hay không?”
“Nếu phải chọn thì có, tớ có thích.” Hà đỏ mặt, thừa nhận.
“Thế thì được.” Lúc bấy giờ, Hương mới ngẩng đầu lên.
Hà ngỡ ngàng nhận ra, đôi mắt sáng của Hương hơi hoe đỏ.
“Cậu ngạc nhiên gì chứ? Có biết bao nhiêu cô gái cũng thích Khanh trong trường này…” Hương chép miệng, thú nhận. “… và tớ đơn giản cũng là một trong số đó. Cậu ta có bạn gái chính thức, tất nhiên là tớ buồn rồi.”
“Hương, tớ xin l… ” Hà ấp úng.
“Cũng may là cậu cũng thích Khanh, chứ không phải sử dụng cậu ta để quên đi Bảo Long.” Tóc ngắn gượng cười. “Nếu không thì, tớ không biết có thể thân thiện với cậu được không nữa.”
“Về chuyện này thì tớ có thể cam đoan.” Minh Hà thẳng thắn. Đúng là cô không hề có ý nghĩ đó khi nhận lời với Khanh.
Hai cô gái ngồi cạnh nhau, bối rối năm giây trước khi Hà ôm lấy Hương, và cô cũng ôm lại.