Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 29: “Chính xác là Nguyễn Thị!”
“Em… em không cố ý, những tấm ảnh đó, rõ ràng em đưa cho cái Mai từ lâu lắm rồi, cách đây hơn một năm rồi…” Mai Chi khổ sở chống chế. Nước mắt làm mascara dây tèm lem ra mặt, trông cực kỳ dọa người.
“Anh không cần biết.” Minh Hoàng nghiêm giọng, rồi quay lưng bước vào phòng. Mai Chi định bám theo, nhưng lại bị cánh tay rắn chắc của Hoàng cản lại. “Nếu em đã khăng khăng như vậy. Thì ngày mai cũng không cần đến tiễn anh đâu.”
“Anh…”
Cánh cửa cứ như vậy đóng sập.
Hoạt cảnh tưởng như chỉ có trong giấc mơ của Minh Hà (và mẹ?!), rốt cuộc lại xảy ra sống động trước mắt cô, ngay trong một buổi chiều đầu tháng tư, trước hôm Minh Hoàng bay về Đức để tiếp tục học kỳ mùa hè.
Chẳng có gì đáng thương, đáng tiếc hết. Cho đến bây giờ Hà mới thật sự hiểu ra ý nghĩa lời nói ở canteen của Trọng Khanh.
Chuyện đó, cậu sẽ không muốn biết.
Cô ta, chính Nguyễn Thị Mai Chi (với cái chữ Thị mà cô nàng luôn giấu giếm) là nguồn gốc sự phát tán những bức ảnh thời cấp 2 của Minh Hà, trong sự việc trên forum trường lần trước.
Đầu đuôi bắt nguồn từ tối hôm trước, khi cả nhà tổ chức bữa cơm thân mật, mời họ hàng để chia tay cậu quý tử chuẩn bị kết thúc kỳ nghỉ dài ngày ở Việt Nam. Cô bạn gái như thường lệ, lăng xăng vào bếp với ý đồ lập công, lấy lòng mẹ bạn trai (dù tài nấu ăn của cô dở tệ, muối với bột mì cũng nhầm được). Để quên di động trên phòng Minh Hoàng…
Để quên di động trên phòng. Đó chính là vấn đề.
Chẳng bao lâu, chiếc Samsung Galaxy trắng kiêu kỳ đổ chuông. Người duy nhất ngồi trên phòng là Minh Hà, có nhiệm vụ cầm nó đưa xuống cho chủ nhân bên dưới.
Mọi việc đáng lẽ dừng ở đó, nếu như Hà không vô tình liếc mắt qua màn hình để thấy cái tên và cả hình ảnh của người gọi đến.
“Ngọc Mai Gallet.” Hà mấp máy môi, không tin vào mắt mình.
Cái tên này, gương mặt mắt xanh mỏ đỏ này, nốt ruồi trên khóe miệng này, cô làm thế nào mà quên được. Chính là đứa con gái gầy nhẳng cầm đầu bộ ba từng chặn đường quấy nhiễu Minh Hà, cũng chính là kẻ post ảnh, và chính xác là nhân vật đã bị Vũ Trọng Khanh làm cho bị đuổi học vào năm ngoái.
Mắt đảo qua chiếc laptop của anh Hoàng trên bàn học, Hà lập tức có thể xâu chuỗi sự việc. Trước đây, khi Minh Hoàng còn ở nhà và Hà còn chưa có laptop riêng, thì hai anh em gần như là dùng chung chiếc này. Mọi dữ liệu như phim, ảnh, nhạc lẫn bài tập… đều để công khai (tất nhiên là trừ phim người lớn của anh Hoàng thì chưa biết thế nào), nhất là khi cả hai anh em vốn không phải dạng người đặc biệt cẩn trọng và ngăn nắp.
Hà vẫn nhớ như in, những tấm ảnh của mình, dù được in ra hay không, thì hầu hết được trút vào đây.
Cho đến khi Mai Chi xuất hiện trong cuộc đời của Hoàng, và trở thành người thứ ba sử dụng chiếc máy này.
Chính xác, còn có thể là ai khác? Ai có khả năng đụng vào những bức ảnh? Ba mẹ mù công nghệ thông tin coi như gạt sang bên. Thằng Minh con Phương chơi game xếp hình là hết cỡ. Bạn cùng lớp thì không thể có cả ảnh chân đất mắt toét hồi nhỏ. Anh Hoàng dù hay bắt nạt cô đến mấy, cũng không bao giờ đủ điên rồ để đem chính “thân nhân” ra bôi bác.
Ai hay giao du với các hotgirl mắt xanh mỏ đỏ để quen biết Ngọc Mai Gallet? Ai ngày xưa đã từng chạy theo Bảo Long, bị từ chối để rồi ghen ghét Hà cực điểm? Ai đã từng giở mọi thủ đoạn để làm Hà khốn đốn lên bờ xuống ruộng suốt cả thời cấp hai?
Hà thấy máu dồn lên não, nhưng đồng thời lại thấy mình bình thản cầm chiếc điện thoại xuống nhà.
“Mẹ ơi, Mai Chi đâu ạ?”
“Nó léo nhéo điếc tai nên mẹ sai ra chợ mua gừng rồi.”
“Lúc nào nó về, mẹ bảo lên phòng con có chuyện quan trọng nhé.”
Cậu giỏi lắm, Mai Chi.
…
“Ngọc Mai Gallet? Phải là Ngọc Mai đã- bị- đuổi khỏi Gallet mới đúng.” Hà lớn tiếng mỉa mai, ngay khi Mai Chi hiện ra nơi ngưỡng cửa.
“Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu?” Tuy vậy, gương mặt cô nàng đã hiện ra vẻ bối rối.
Minh Hà giơ điện thoại của Mai Chi lên ngang mặt, lạnh lùng.
“Cậu và Lê Ngọc Mai quen biết thế nào?”
“Đồ xem trộm điện thoại người khác!” Chi tái mặt, giật phắt chiếc Samsung Galaxy trên tay Hà.
“Còn hơn đồ ăn cắp ảnh của người khác!” Hà cáu tiết, gần như quát lên.
“Đó không phải là ăn cắp! Anh Hoàng cho tôi tùy ý dùng máy.” Vẫn cãi chày cãi cối.
“Chính là ăn cắp! Tùy ý dùng máy chứ không phải dữ liệu trong máy!” Hà đập bàn. “Tội thứ nhất là ăn cắp! Tội thứ hai là bôi nhọ người khác!”
“Chuyện post lên mạng. Tôi không biết. Mai nó chỉ yêu cầu tôi đưa ảnh. Những cái khác tôi không biết.” Mím môi.
Hà bật cười. Đứa con gái diêm dúa trước mặt càng nói, cô lại càng khinh bỉ.
“Tiểu thư Nguyễn Thị Mai Chi hóa ra lại ngây thơ thế à? Không biết gì hết cơ à? Có heo nó tin!”
“Đừng có mà Nguyễn Thị!”
“Cứ Nguyễn Thị đấy, làm gì được nhau!”
“Nhưng rốt cuộc, mọi chuyện cũng thu xếp xong xuôi, cậu có làm sao đâu?” Vớt vát.
“Cậu tưởng thu xếp dễ dàng lắm đấy à? Nếu không phải Khanh thì chắc chắn tôi còn khốn đốn đến bây giờ. Cậu có biết quãng thời gian ấy, ngày nào đi học về tôi cũng khóc không?” Hà xấn tới, trợn mắt nhìn Mai Chi.
“Tại sao cậu phải khóc? Chỉ cần một mình người cậu thích tin cậu, như thế là được rồi.”
Mai Chi lùi xuống một bước, lại giương mắt, dày mặt nói ra một câu làm Minh Hà ngỡ ngàng mất ba giây. Nhưng sau đó cô lại lập tức lấy lại được khí thế.
“Cậu nói thì dễ nghe lắm! Cậu có muốn thử không? Hôm nào tôi đặt máy quay lén cậu và anh Hoàng ban đêm rồi tung lên mạng nhé?”
“Thôi đủ rồi đấy.” Một giọng nam khắc nghiệt vang lên. Chính là người vừa được nhắc đến.
Hai cô gái quay lại, nhận ra Minh Hoàng đã đứng tựa lưng vào hành lang đối diện cửa phòng từ lúc nào.
“Anh về lâu chưa?” Minh Hà hừ giọng.
“Đủ để hiểu câu chuyện.” Lời Hoàng nói, thật sự như sét đánh ngang tai Mai Chi, làm cô nàng bắt đầu nước mắt ngắn dài.
“Lại ăn vạ đấy.” Hà tiếp tục khinh miệt. Nhưng Hoàng đã giơ tay ra hiệu cho cô yên lặng.
“Những tấm ảnh của Hà, có đúng là do em đưa ra không?” Nghiêm giọng.
“Nhưng hồi đó em thật sự không ngờ rằng cái Mai đến bây giờ mới mang ra dùng. Cách đây gần hai năm rồi, lúc đó em chỉ vừa mới yêu anh thôi…” Nức nở đưa tay quẹt ngang mắt.
“Hồi đó dùng hay bây giờ dùng chẳng có gì khác nhau cả. Minh Hà lúc nào cũng là em gái của anh.” Minh Hoàng chẳng hề bị thuyết phục. Điều đó khiến cho Hà ngạc nhiên.
“Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi. Bạn trai của Hà đã giải quyết mọi chuyện. Tại sao còn phải khơi lại nữa?” Chi ngước gương mặt phấn son nhòe nhoẹt của mình lên, ấm ức.
“Chưa xong, cho đến khi em xin lỗi Hà thật tử tế. Anh thật sự rất thất vọng vì em.” Không có ý nương nhẹ.
Rồi, cái khung cảnh “trong mơ” đã diễn ra như thế.
Có nằm mơ Hà cũng không nghĩ tới, ông anh bảo bối suốt ngày bắt nạt cô, rốt cuộc lại phũ phàng với bạn gái hotgirl để đứng về phía cô.
Gia đình, đúng là tất cả mà. Minh Hà sung sướng nghĩ.
…
Cơ mà niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi những việc sau đây theo trình tự xảy ra vô cùng… chớp nhoáng.
Đầu tiên, là sáng sớm hôm đó, Mai Chi gọi điện đòi gặp Minh Hà bằng mọi giá để… xin lỗi. Và mặc dù xin lỗi bằng một thái độ rất hời hợt đáng ghét, cô nàng vẫn ra điều kiện.
“Tôi đã xin lỗi rồi, và mời cậu uống nước nữa. Phiền cậu về nói với anh Hoàng.”
“Nói gì? Nói là sáng sớm Nguyễn Thị Mai Chi đã dựng em dậy, gắt gỏng vào mặt em vài câu xin lỗi lấy lệ à?”
“Đừng có mà Nguyễn Thị!”
“Chính xác là Nguyễn Thị!”
“Thôi được rồi! Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi. Tất cả là tại tôi. Tôi xấu xa độc ác. Cậu tốt, cậu đẹp, cậu thánh thiện. Cậu còn muốn gì nữa?” Mai Chi bức xúc.
Rốt cuộc, suốt một tiếng đồng hồ bạn Chi xin lỗi vài chục lần mà bạn Hà vẫn đánh giá chẳng có lần nào nghe lọt tai. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Chị kế chân thành xin lỗi Lọ Lem chỉ có trong cổ tích… (mà hình như bản gốc cũng không hề có chi tiết này?!)
Rốt cuộc, vì quá sốt ruột, để được buông tha về nhà, Minh Hà đã phải nhận lời. Để rồi hối hận, ngay chiều hôm đó ở sân bay Nội Bài.
“Sang bên đó nhớ gọi điện ngay cho người ta nhé!” Nũng nịu.
“Được rồi, được rồi. Anh hứa. Ở nhà thì ngắm giai ít thôi, học chăm vào.” Cười dễ dãi.
“Aaanh…!”
Trơ mắt nhìn hoạt cảnh quen thuộc kết thúc bằng một nụ hôn, nhân vật nữ chính của chúng ta chỉ còn biết thở dài thườn thượt, giương cờ trắng đầu hàng.
“Nói chung, chuyện giao lưu bạn trai này nọ là quyền của em thôi. Nhưng ý kiến riêng của anh là, anh không thích cái thằng nhà giàu ấy.” Minh Hoàng vừa vỗ vai Hà, vừa ngần ngừ bày tỏ.
“Tại vì chị Chi khen cậu ấy đẹp trai hả?” Em gái mỉa mai.
“Không phải!” Anh trai sẵng giọng. “Anh chỉ đơn giản là không thích cái tác phong của nó.”
“Tác phong của cậu ấy có gì sai? Lúc nào cũng rất đúng giờ, rất lịch sự, lễ phép với ba mẹ, thân thiện với trẻ con. Ở trường thì là hình mẫu nam sinh…”
“Thôi bỏ đi! Em thích nó như vậy, anh khuyên cũng bằng thừa.” Hoàng thở dài, làm như không thấy vẻ bối rối trên mặt Minh Hà. “Nói sao? Anh thấy nó hơi… cứng nhắc, quá cầu toàn. Cái kiểu mười sáu, mười bảy tuổi đầu đã chặt chẽ niêm phong, không dám để lộ điểm yếu, không hề đơn giản, hoàn toàn không hợp với phong cách người nhà mình.”
Anh trai nói ra câu này dễ dàng, hoàn toàn không ngờ đến quãng thời gian năm mươi năm ròng “ôm hận” về sau. Nhưng đó là một câu chuyện nằm ở thì tương lai rất xa…