Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 27: Không giống trong phim Hàn Quốc…
Lần đầu tiên, bước vào căn penthouse của nhà họ Vũ. Cũng là lần đầu tiên, Hà biết thế nào là nhà giàu thật sự. Không khoa trương ở diện tích dư thừa, nhưng bài trí lại cực điểm tinh tế. Từ sàn gỗ lim đến thảm lông mềm mại như một giấc mơ, từ bộ sô pha trắng tinh khiết đến vài bức tượng nhỏ trang trí hợp phong thủy, từ chậu mai ngự quý hiếm đến bộ đôi câu đối treo tường nhã nhặn (dù giá tiền chắc chắn sẽ… không hề nhã nhặn), một bức tranh sơn dầu khổ lớn, và cây pianoforte trắng thanh lịch đặt bên bức tường kính nhìn ra một vườn hoa tuyệt vời, thấp thoáng có cả hồ cá… đúng là một khung cảnh thần tiên, mà những người bình dân dù có chăm chỉ theo dõi chương trình “Không gian đẹp” đến mức nào, cũng đừng hòng trông thấy. Tất cả đều trang nhã với gam màu chủ đạo chỉ là trắng và men ngọc, nhưng lại không hề nhàm chán…
Hà cứ ngây ngốc ngắm nhìn, mặc cho Khanh cầm lấy áo khoác trên tay mình treo lên giá.
“Thấy bảo ba mẹ cậu hay đi công tác. Bình thường vậy là chỉ có hai anh em ở căn hộ rộng thế này?”
Trong tưởng tượng của cô rút ra từ phim Hàn Quốc và truyện ngôn tình, nhà giàu thường hay có quản gia, người ra kẻ vào nườm nượp.
“Buổi sáng không có ai, thì người làm đến dọn dẹp, đôi khi là nấu nướng. Nhưng thường đến chiều là họ ra về. Gia đình tôi muốn giữ không gian riêng tư.” Khanh trả lời đơn giản.
Hà thấy vậy không hỏi gì thêm.
Giá như cô biết được, người hàng ngày đến dọn dẹp đã phải trải qua một cuộc tuyển chọn gắt gao quy mô rộng đến thế nào, từ kỹ năng đến… cung mệnh, sao cho phù hợp nhất với gia chủ, để lãnh nhận mức lương “dọn dẹp” mà bao người trong tay cả mớ bằng đại học, thạc sĩ còn chưa với tới. Cũng như người “đôi khi” nấu nướng, là bếp trưởng của một nhà hàng cao cấp đến thế nào.
Đột ngột, một trong những cánh cửa dẫn đến phòng khách khẽ khàng hé mở, và một cô bé tóc nâu mắt nâu lấp ló hiện ra. Bước đi bẽn lẽn trong bộ váy ngủ màu trắng, trước khi đưa ra một hộp chocolate.
“Weißt du, diese Schokolade schmeckt richtig gut! Probier mal paar Stück… Ach, aber nicht die mit Marc de Champagne, denn die sind mein. Kannst die mit Jamaica Rum oder Weinbrand nehmen…”
“Em…” Khanh nhìn gương mặt cười đến sáng lạn, hai má đỏ hồng rực rỡ của em gái, lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra, liền bước tới giật phắt hộp chocolate trên tay Linh. “Bist du betrunken oder was? Ich hab dir schon tausendmal gesagt, dass dein Körper…”
“Wass los?” Cô bé ngơ ngác trong giây lát, rồi nhét viên chocolate đang ăn dở, đã gần chảy nước trên tay vào miệng anh trai, trong khi chính mình yểu điệu vén tóc, vừa ngân nga hát.
“Two ravens in the old oak tree, one for you and one for me…”
“Geh jetzt ins Bett!” Khanh đẩy Linh ra, trong khi ném hộp chocolate đã hết hơn phân nửa lên bàn.
“Es ist aber noch früh, Ich bin noch nicht müde…” Đoạn quay sang Minh Hà, cười sóng sánh mê hồn. “Oniichan no kanojo ka na? Kawaii desu ne…”
“Nihonjin ja nai! Guai ga warusou desu yo,” Anh trai gắt, mày nhíu lại.
“Sukoshi atama ga itai… demo, daijoubu mou nakanai de… “. Em gái ngơ ngác, rồi lại nũng nịu. “Em đàn cho anh nghe nhé?”
“Anh đâu có kh… ” Khanh kìm lại được giữa chừng, rồi dịu giọng. “Để lần khác, đau đầu thì vào nghỉ đi.”
“Noublie pas ce que je tai dit.”
“Sags auf Deutsch, Französisch kann ich fast gar nicht.”
“If you ever… disappear when I sleep, Ill never…”
“I wont. So stop the nonsense!”
Minh Hà chỉ biết trố mắt nhìn Khanh lôi kéo Linh vào phòng ngủ. Tự hỏi làm sao trên đời lại có loại phản ứng say rượu dễ thương thế này, trong khi cô thì… Ông trời thật không công bằng.
Chờ rất lâu không thấy Khanh quay trở ra, ngồi một mình nhàm chán, Minh Hà mới đánh bạo cầm lên điều khiển ti vi.
Giờ này, các kênh truyền hình của trung ương đều đang chiếu bản tin thời sự. Trên màn hình cực đại hiện lên nghi thức kí kết hợp đồng đầu tư đất của một tập đoàn kinh tế lớn… Ánh đèn flash, những cái bắt tay xã giao, những bộ dáng cao sang, những nụ cười tư bản giả tạo, một nét bút máy, kéo theo hàng loạt nghi thức như cắt băng khánh thành, khởi động công trình, đại biểu nói chuyện… Hết thảy đều chẳng có gì hấp dẫn, đối với một cô nhóc mười bảy tuổi…
Nếu như cô không bàng hoàng nhận ra qua dòng chữ chạy trên màn hình, cùng lời thuyết minh, nhân vật chính của bản tin này không ai khác, chính là tổng giám đốc Vũ Trường Thịnh.
Thảo nào, mà cô lại thấy cái dáng vóc trung niên cao ráo kia, cái khí chất oai nghiêm kia, lại quen thuộc đến thế.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, quen thuộc, không phải vì sự tương đồng về ngoại hình giữa ông ta và con trai độc nhất Vũ Trọng Khanh.
Quen thuộc, vì cô đã từng gặp qua người này một lần rồi…
“Cậu uống gì?” Giọng nói của Khanh thong thả cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà. Cậu ta lặng lẽ ngồi xuống sô pha, không có vẻ gì là bận tâm tới sự xuất hiện của ba mình trên truyền hình, có lẽ bởi vì đó là một chuyện quá đỗi bình thường.
“Linh có sao không?” Thật lòng quan tâm.
“Ngủ rồi.”
“Rất đáng yêu.” Hà khúc khích. “Bình thường luôn rụt rè, không ngờ say rồi lại bộc phát tính văn nghệ, hăng hái như vậy. Nếu ai cũng được nhìn thấy nụ cười kia, thì con trai theo đuổi chắc cũng xếp hàng từ cổng trường vào lớp.”
“…”
“Nhưng nói được từng ấy thứ tiếng để đối đáp với cô ấy thì cũng hơi thử thách đấy nhé! Rốt cuộc hai cậu có bao nhiêu ngoại ngữ vậy?”
“Linh nói tiếng Anh, Đức, Pháp, Nhật. Tôi thì trừ tiếng Pháp.”
“Tại sao vậy?” Minh Hà ngạc nhiên, lần đầu tiên cô thấy Trọng Khanh lại thua kém ai đó đồng trang lứa ở một lĩnh vực.
“Tại sao ư?”Khanh không nghĩ là Hà lại chú ý đặc biệt đến đề tài này, đành trả lời lấy lệ. “Vì tôi không có thời gian học.”
“A…” Hà phát hiện ra điều gì đó, trở nên ngập ngừng.
“Sao vậy?”
Cô lưỡng lự một hồi, rồi rụt rè đưa tay lau chút chocolate dính trên miệng Khanh lúc mới rồi. Trong một khoảnh khắc, Hà cho rằng mình đã hoa mắt, khi thoáng thấy sự bối rối hiện lên mờ nhạt trên gương mặt người con trai lạnh lùng đến ngạo mạn ấy.
Hà mở ba lô, lúi húi lấy ra một túi giấy bóng kính buộc ruy băng.
“Đây là bánh chocolate, hôm qua tôi làm cùng với mẹ, dù sao hôm nay cũng là Valentine, nên mang cho cậu một ít.” Rồi liếc nhìn đống hộp chocolate cao bằng đầu người ở góc nhà, cô thở dài. “Mặc dù xem ra cũng chỉ như muối bỏ bể.”
Không ngờ đến nhất, là cậu ta lại thản nhiên bóc ra ăn, ngay tại chỗ, khiến cho Hà chỉ biết ngây ngốc nhìn.
“Cậu nhìn gì? Cũng muốn?” Dáng vẻ hững hờ quen thuộc đã đốn ngã trái tim biết bao cô gái, xem ra bắt đầu phát huy tác dụng với cô gái ngay từ đầu, không hề muốn đến gần cậu ta nhất.
Khi Khanh cầm một chiếc bánh đưa lên miệng Hà, cũng là lúc cô hoàn toàn thấu hiểu, và thông cảm cho đám fangirls quá khích của cậu ta…
“Hai đứa đừng ăn vội nhé, hôm nay cả nhà…”
…
Hà giật thót mình, quay lại hướng cửa ra vào, nơi phát ra tiếng nói.
“Ơ…”
Vừa nhìn thấy nhau, cả Minh Hà, lẫn người mới đến đều chững lại. Về phía Hà, tất nhiên là choáng ngợp, vì khí chất cao sang kiêu kì toát ra từ người phụ nữ tóc nâu mắt nâu cực kỳ xinh đẹp trong bộ váy màu rượu vang, với áo khoác lông trắng vắt hờ trên tay trong một dáng vẻ thanh nhã vô cùng quý phái…
“Mẹ đã về…” Người con trai ngồi cạnh cô liền đứng dậy, tiến lại đón lấy áo khoác của người phụ nữ. Một khung cảnh đẹp đến ngây người.
Minh Hà không chần chừ, cũng vội đứng phắt dậy, bối rối cúi đầu.
“Cháu chào bác… A… Cháu chào hai bác ạ. Cháu là… bạn cùng trường với Khanh.”
Cô gần như lạnh sống lưng, khi thấp thoáng đằng sau lưng người phụ nữ, là bóng dáng cao, oai nghiêm của người đàn ông trung niên cũng vừa vào tới.
Giám đốc Vũ Trường Thịnh cùng với phu nhân Nguyễn Như Lưu Thủy, những con người mà ta chỉ thường thấy họ xuất hiện cao ngạo trên truyền hình hay những bữa tiệc thượng lưu, giờ đây đang đứng bằng xương bằng thịt trước mắt Minh Hà.
“Chào cháu…” Người đàn ông mở lời, âm trầm, đôi mắt đen cũng không hề mang theo một tia ấm áp.
Tuy vậy, người phụ nữ dù chưa nói tiếng nào, nhưng lại mỉm cười tương đối thân thiện và gật đầu chào lại Hà. Không cần phải là một người mẹ thông minh để hiểu được rằng, cô gái mà con trai mình đưa về nhà trong buổi chiều Valentine chỉ có thể là ai. Đấy còn chưa kể “hiện trường” trên bàn là những túi bánh, và hộp chocolate còn dang dở.
“Em đâu con?” Chính là mối quan tâm đầu tiên của người cha.
“Ở trong phòng, đã ngủ rồi ạ.”
“Ngủ sớm như vậy ư?” Chân mày liền nhíu lại.
Bấy giờ bạn Minh Hà thầm nhủ, nhân viên cấp dưới mà nhìn thấy biểu hiện này của giám đốc là áp lực lắm đấy nhé.
“Là em ăn nhầm phải đồ của con…” Tầm mắt đặt tại hộp chocolate mở toang ở trên bàn. Khanh không có ý định che giấu, bởi vì điều đó là vô ích.
“Ba không muốn nói nhiều, vì có bạn ở đây. Nhưng lần sau đừng có rải đồ bừa bãi như vậy…” Ông Thịnh đã cởi áo khoác, tính bước đi khỏi, nhưng tay áo đã bị bà Thủy kéo lại.
“Anh có hiểu thế nào là bừa bãi? Sao cái gì cũng đổ hết lên đầu thằng Khanh? Sao không hỏi con gái anh làm sao lại tự tiện lấy đồ của người khác ra ăn?” Người phụ nữ nghiêm giọng, chậm rãi chất vấn.
“Đều là tại con. Chính con đã đồng ý cho em ấy nhận, và tùy ý ăn những thứ đó.” Người con trai thừa nhận.
“Thôi được rồi.” Trong chốc lát, bóng dáng vị giám đốc biến mất sau cánh cửa phòng ngủ của Linh.
Từ nhỏ đến lớn, sinh ra trong một gia đình mà con gái có thể vừa nằm vắt vẻo trên sô pha xem ti vi, vừa kì kèo công việc nhà với mẹ, thì một không khí gia đình nghiêm khắc đến như thế này thật là quá sức chịu đựng của Minh Hà. Nên cô viện đủ thứ lý do để từ chối lời mời ăn tối ở nhà hàng cao cấp cùng với gia đình họ.
“Hôm nào bác có ở nhà, lại bảo Khanh đưa con đến đây chơi nhé.” Bà Lưu Thủy mỉm cười, đưa bàn tay nõn nà thơm mùi nước hoa lên vuốt tóc Hà. Vì một lẽ gì đó, bà lại hoàn toàn chẳng hề tỏ ra ác cảm với cô bạn gái đầu tiên của con trai. Nếu không muốn nói là trong đôi mắt nâu chải mascara cong vút kiêu kỳ kia, đã hào phóng ánh lên hẳn một tia thiện cảm.
Có gì không ổn đây? Không giống trong phim Hàn Quốc tí nào. Các bà mẹ quý phái, lẽ ra phải lườm nguýt, mỉa mai, thái độ các kiểu, nếu con trai bảo bối của mình cả gan đem về một con bé Lọ Lem chứ? Hay đó chỉ là xã giao? Còn sau lưng, hai người họ sẽ khinh miệt phân tích, là con bé nhem nhuốc bình dân này không hề thuộc đẳng cấp của con trai họ, cần phải bị khai trừ? A… Phải chăng là đúng như anh Hoàng nói, trong thâm tâm họ nhìn mình chỉ như một con ếch…
“Cậu nghĩ gì vậy?” Một câu hỏi thờ ơ, cũng đủ để Minh Hà rơi trở về mặt đất.
Chính xác là vẫn chưa phải mặt đất, vì hai người đang ở trong thang máy.
“Nghĩ là ba mẹ cậu… rất ấn tượng. Nhưng lại làm người ta cảm thấy bị áp lực…” Cô thật thà.
Bật cười.
“Cậu cười gì?” Hà đỏ mặt, cố gắng không nhìn, để đỡ bị cuốn vào gương mặt đẹp mê hồn. “Tôi thấy thương cho cô gái nào làm dâu nhà cậu đấy nhé.”
Ngẫm nghĩ một hồi. Cô lại thắc mắc.
“Gien di truyền có quyết định biểu hiện lúc say không vậy?”
“Để làm gì?”
“Để xem bạn gái tương lai của cậu có cần phải trong người bốn ngoại ngữ không.” Hà thở dài. “Thật là đủ chuyện lo nghĩ mà…”
“Nói như vậy…” Cửa kính tự động mở, trước mặt họ là khoảng sân heo hút. Vườn hoa, đài phun nước, cột đèn…, đều không ngăn nổi cái lạnh bao trùm không gian giữa tháng hai. Từng lời của Khanh đều mờ ảo lẫn vào tiếng gió. Nhưng Hà vẫn nghe, rõ mồn một. “… tức là cậu đã có sự chuẩn bị?”
“C… Chuẩn bị gì chứ?” Hà đỏ mặt. Nhận ra logic của mạch câu chuyện.
“Trả lời đi, cậu có thể làm bạn gái tôi từ hôm nay.”
Cô có thể cảm nhận được bàn tay cậu luồn vào trong mái tóc xõa ngang vai đang bị gió thổi tung bay của mình. Bàn tay với những ngón dài, mảnh nhưng lớn và đầy đủ nam tính, đang truyền hơi lạnh cho cô.
Không rõ vì muốn nhanh chóng thoát khỏi giá lạnh, hay vì bị thôi miên trong đôi đồng tử màu xám tro đang hạ xuống rất gần kia…
Hay chính là vì cả hai điều đó, kết hợp với nhau mang lại cảm giác nao lòng khó tả… Mà Trần Minh Hà, khi chưa kịp nhận rõ hình hài của thứ tình cảm đang trào dâng trong lồng ngực, đã thấy từ trên bờ môi của chính mình phát ra âm thanh ngắn gọn.
“Có thể.”
…