Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 26: Anh đã từng cô đơn biết bao, trước khi được gặp em...


Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 26: Anh đã từng cô đơn biết bao, trước khi được gặp em…

“Minh Hà! Bạn trai là thế nào hả?!”
Cô em gái trố mắt nhìn bộ dạng nóng nảy của anh trai. Ngay giữa lúc mọi người ngồi uống trà, đã sốt ruột lôi cô ra ngoài bếp “có chuyện muốn hỏi em” đã là chuyện lạ. Gọi ra để hỏi đúng câu này lại là chuyện không tưởng khác.
“Hả?!”
“Mai Chi nói em có bạn trai, có đúng hay không?”
“Lại là con bé Chi mách lẻo…” Minh Hà cắn môi.
“Đừng đánh trống lảng!”
“Có thì sao mà không thì sao?”
“Em không được hồ đồ như vậy! Em phải suy nghĩ kỹ chứ!” Giọng điệu lo lắng khẩn trương.
“Hả?!”
Xem ai đang nói kìa? Là Minh Hoàng mà trong vòng hai tháng kể từ lần đầu gặp mặt đã dính như keo với một Mai Chi mà cả nhà cô từ trên xuống dưới đều chán ghét đấy nhé.
“Anh có ấm đầu không đấy? Anh tưởng yêu đương là đặc quyền của anh trong cái nhà này hả?”
“Anh không cấm em yêu đương! Nhưng em phải chắc chắn là thằng Long nó đã chia tay con bé kia rồi đấy nhé!” Minh Hoàng đưa tay vuốt ngược tóc mái, thở hắt ra.
“Cậu ta chia tay lâu rồi! Mà sao chuyện Long có bạn gái ngày đó, em không biết mà anh lại biết hả trời?” Cô gần như choáng váng.
“Đại hội thể thao học sinh Đông Nam Á năm ấy, anh có tham gia mà… Anh không nói, vì không muốn em buồn, học hành sa sút thôi. Hồi đó em còn nhỏ xíu, lại ngu ngốc như vậy…” Đưa tay véo má em gái.
“Đại hội thể thao như thế nào? Kể cho em?” Đó chính là năm lớp tám, Bảo Long là đại biểu của trường được gửi đi thi ở nội dung điền kinh, đã đoạt huy chương Bạc… thì ra hai người họ quen nhau ở đó?
“Chia tay rồi thì thôi. Có gì đâu mà kể.” Không ngờ Minh Hoàng lại nhún vai, kết thúc câu chuyện đầy nhạt nhẽo. “Anh đơn giản là trông thấy hai đứa nó… ờ, nói chuyện…”

“Nói chuyện suông mà anh biết, hai người là bạn trai bạn gái?” Hà nhíu mày, ngờ vực.
“Ờ thì… Không nói chuyện suông… Con bé còn hôn lên má thằng bé, trước khi nó chạy…” Hoàng chép miệng, cười khẩy. “Đúng là bọn trẻ con.”
“Chứ không phải ai cũng từ sân trường bay thẳng lên giường như anh đâu!” Hà nghiến răng. Hôn lên má, thì ra đã có tiền lệ rồi cơ đấy. “Nhân đây em cũng muốn nói cho anh, về nhắn với Mai Chi, đã hóng chuyện thì hóng cho trót, rằng cái người mà em có tin đồn yêu đương đó, hoàn toàn không phải Bảo Long.”
“Cái gì?” Anh trai trố mắt. “Còn ai chịu nổi con khỉ con như em? Thằng Nam hả?”
“Cũng không phải nốt! Valentine năm nay, anh không phải người duy nhất được hẹn hò đâu đấy nhé!”
Mang theo nỗi bực tức không tên, em gái bỏ ra ngoài phòng khách.

Một năm nhẹ nhàng cứ thế trôi qua. Valentine, ngày lễ tình nhân, đến vào mùng 5 Tết.
Hoàng tử vừa đúng hẹn, đã có mặt trước ngưỡng cửa nhà Lọ Lem, vẫn phong thái điềm nhiên, lạnh lùng trong áo khoác sáng màu là lượt ánh lên vẻ sang trọng. Không rõ trên con đường đi tới đây, cậu ta đã kéo theo bao nhiêu cặp mắt trợn tròn giống như Mai Chi đang từ trên lầu hai ngó xuống.
“Đẹp trai não lòng…” Mai Chi cắn đốt ngón tay, thẫn thờ tựa vào khung cửa sổ, cho đến khi Minh Hoàng cáu tiết, bế xốc cô nàng ném lên giường.
“Thật không thể tin nổi, trước mặt bạn trai mà em dám thế!” Hai tay véo má.
“A… Đẹp thì khen đẹp! Em thật thà mà! Siêu mẫu đồ lót Ngọc Trinh cũng nổi tiếng vì thật thà đó!” Ôm mặt, lăn ba vòng. “Ôi, sao trên đời lại có người đẹp trai hơn cả phim Hàn Quốc vậy chứ!”
Minh Hà mặc xác hai kẻ dở người diễn hài trong phòng, liền với lấy áo khoác nhanh nhẹn chạy xuống dưới nhà. Đúng như cô nghĩ, hoàng tử đang lễ phép chào hỏi bố mẹ Lọ Lem. Còn hai đứa em đang ngồi lăn lóc trên sàn nhà thì nhìn cậu ta như bị thôi miên.

Khi cả hai đã sánh bước dọc trên con phố đầu năm nhộn nhịp, Minh Hà mới đối diện với thực tại, là mình đang thật sự hẹn hò. Lần đầu tiên.

“Khó tin quá, sao cậu lại dành thời gian này cho tôi?” Hà buột miệng cảm thán. Nhưng thắc mắc cũng đúng quá đi chứ. Valentine. Valentine đấy nhé. Chocolate chất cao bằng đầu người là một chuyện, chắc chắn sẽ có đến hàng trăm cô gái đang điên cuồng mong muốn vị trí của Hà ngày hôm nay.
“Ừ.” Khanh lơ đãng trả lời, như thể không hề quan tâm đến câu hỏi.
Họ xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, hay ít nhất là… dán mác tình cảm lãng mạn. Bởi vì nội dung của nó căng thẳng gần như phim hình sự. Đoạn kết, vì bảo vệ nhân vật nam chính mà nữ chính đã phải giết người (?!), và ngồi tù ba năm. Tuy vậy, sau khi ra tù, họ sống bên nhau hạnh phúc.
Trong rạp, mọi người đều khóc.
Khanh đưa khăn tay cho Hà.
“Này…” Cô ngập ngừng lên tiếng.
“…?”
“Cậu chắc đang nghĩ, nhạt nhẽo như vậy mà thi nhau khóc, thật là vớ vẩn, có đúng không?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Quả thực, cậu không nghĩ vậy.
“Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi khóc, không phải vì cảm động câu chuyện của hai nhân vật chính, giống như mọi người trong rạp.”
“Tôi cũng đoán thế.”
“Sao cậu biết?” Minh Hà ngạc nhiên. Cô quả thật, đã khóc thương cho nhân vật nữ phụ.
Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng đã yêu nam chính rất nhiều. Để rồi cuối cùng, chấp nhận gả cho gã luật sư xấu xa, để có được sự giúp đỡ “bách chiến bách thắng” của hắn trong phiên tòa xét xử nhân vật nữ chính.
“Cái kết trông thì có vẻ hạnh phúc đấy. Nhưng còn cô gái kia thì sao? Cô gái tự dưng suốt đời phải sống với một kẻ mà mình không yêu thì sao? Chỉ vì hy sinh cho hạnh phúc của hai nhân vật chính…” Cô bứt rứt, hai tay xoa vào nhau mạnh mẽ.
“Nhân vật luật sư đó, từ nhỏ…” Đều đều, vô cảm.

“Chẳng liên quan! Hắn xuất thân chỉ là một kẻ nghèo khổ, vật vã mới leo lên được đỉnh cao, làm sao xứng đáng với một tiểu thư như cô ấy, lại dám giở thủ đoạn?” Hà hừ giọng. “Họ cho rằng tình yêu chỉ cần đến từ một phía là đủ? Xin lỗi, tôi không tin.”
“Bỏ đi.” Khanh ngắt lời cô, đột ngột nắm lấy một trong hai bàn tay đang tự mình sưởi ấm của Hà, mạnh mẽ kéo về phía mình. “Cậu lạnh?”
“Ơ… Hơi hơi…” Hà đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên giữa cô và Khanh có một động chạm như vậy. Cũng là lần đầu tiên cô đứng gần cậu như vậy. Cô cúi đầu, tránh nhìn vào gương mặt Khanh, đặc biệt là đôi mắt xám, vì biết nếu có nhìn, sẽ dễ dàng bị hút hồn. Mới lúc nãy đi sóng đôi, liếc qua mái tóc nâu bị gió thổi bám lên gò má như tượng cẩm thạch kia thôi, Hà đã muốn đứng tim rồi.
Nhờ vậy, cô lại nhìn thấy một vài chuyện- đáng- chú- ý khác…
“Khanh…” Hà mấp máy môi. “… có… người chụp ảnh?!”
Đúng thế. Sau bức tường kia. Cột điện kia… Không còn nghi ngờ gì nữa, điện thoại di động, máy ảnh kỹ thuật số… đều đang hướng về phía chính cô, và Khanh.
“Kệ họ.” Nhếch môi cười nhạt, lại tiến thêm một bước, đem cô ôm chặt vào lòng. Động tác dứt khoát khiến Hà trở tay không kịp.
Ở trong lồng ngực của người con trai này, Minh Hà biết mình đã bất đắc dĩ trở thành trung tâm của thế giới xung quanh. Đèn flash hay không, những bức ảnh thị phi chắc chắn sẽ đóng một vai trò gì đó trong những ngày tiếp theo của cô. Nhưng cùng với những phân tích của lý trí, thì cô cũng nghe thấy chính trái tim mình đang đập loạn nhịp trong một mùi hương dễ chịu…
“Tôi khát nước…” Hà biết, không dễ gì dùng sức mà đẩy Khanh ra được, liền ở nguyên trong vòng tay cậu ta, đề đạt ý kiến.

Quán cà phê không vắng, nhưng khách khứa đều là những cặp tình nhân, nói chuyện bằng giọng điệu tâm tình thủ thỉ nên không gian nói chung vẫn thật yên tĩnh, thanh bình. Phía trên sân khấu, một thanh niên ôm guitar, dáng vẻ nghiệp dư xin phép được biểu diễn.
Hallelujah, bằng một chất giọng ê a và phát âm tiếng Anh chưa được chuẩn, vì một lý do nào đó lại thu hút được sự chú ý của Vũ Trọng Khanh, cái con người mà ngay từ giây phút bước vào quán đã khiến cho bao cô gái vụng trộm liếc nhìn.
“Em yêu, anh đã từng đến đây xưa kia, đã thấy gian phòng này, và bước đi trên sàn nhà này… Anh đã từng cô đơn biết bao, trước khi được gặp em. Anh đã thấy lá cờ của em trên ô cửa vòm cẩm thạch, nhưng tình yêu không giống như ca khúc khải hoàn. Nó là bản Hallelujah, lạnh lùng, tan vỡ… Hallelujah Hallelujah Hallelujah Hallelujah…”
Tay mân mê cốc chocolate, qua những sợi khói mờ ảo, Hà ngước nhìn gương mặt trầm ngâm theo tiếng nhạc của Khanh, tự thấy lòng mình chùng xuống.
“Bài hát buồn quá. Sao cậu lại thích?” Không cầm lòng được, cô buột miệng hỏi.
“Giai điệu rất quen…” Người con trai chuyển sự chú ý sang tách trà trên mặt bàn.
“Cậu có chơi nhạc cụ gì không?” Cô chớp mắt, chẳng mấy khó khăn để hình dung dáng vẻ thu hút của cậu ta khi ngồi bên cây đàn piano hoặc kéo vĩ cầm.
“Không. Tôi đã từng thử, nhưng khó khăn lắm cũng không đọc được nốt nhạc. Có thể gọi là, dốt.” Khanh thản nhiên.

“!?”
Màn trình diễn kết thúc. Tiếng vỗ tay lác đác.
“Nói gì thì nói, tình yêu cũng phải mang lại hạnh phúc mới thật sự lành mạnh.” Hà chép miệng, chuyển đề tài.
Cậu bật cười. Khiến cho cô đỏ mặt.
“Tôi nói gì… sai sao?” Ấp úng.
“Không sai. Nhưng lành mạnh? Cậu dùng từ… chuyên môn thật.” Chậm rãi đánh giá.
“Không đâu, nó chính là vấn đề đấy. Lành mạnh có nghĩa là. Ví dụ nhé. Hai người cùng yêu nhau, ở trong quán cà phê uống chocolate dở tệ, nghe Hallelujah buồn não lòng, vẫn thấy thật là hạnh phúc.”
Nét cười vừa thấp thoáng trên môi ai đó, tự bao giờ đã lịm tắt như chưa từng xuất hiện.
“Tôi thích cách suy nghĩ của cậu.” Khanh nói.
Yên lặng.
Người thanh niên bắt đầu tiết mục tiếp theo. Lần này là một ca khúc pop theo phong cách những boyband của thập niên 90.
“Quá chân thành, quá sớm, anh đã muốn em đáp lại, muốn chính em bên anh giữa bao người, quá chân thành, nhưng quá sớm, muốn em yêu anh.
Kể từ buổi chiều mưa đó, giờ đây anh ngồi dưới vầng trăng, nghĩ về chúng ta đã đến bên nhau quá chân thành từ quá sớm…”
“Đi thôi.” Cậu đột ngột đứng dậy. Họ ngồi chưa đầy hai mươi phút.
“Đi đâu?” Hà tròn mắt ngạc nhiên, trong khi Khanh đã bước đến quầy tính tiền.
“Về nhà tôi, xe đang đợi ở ngoài.” Xong xuôi, cậu quay lại, ngắn gọn.
Quả nhiên, chiếc BMW màu đen đã đỗ ở bên đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.