Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 3
Phong cảnh trên tầng ngắm cảnh đúng là danh bất hư truyền.
Qua cửa sổ sát đất rộng lớn có thể thu vào mắt toàn bộ thành phố A.
Người xe như nước nối đuôi nhau trên đường cao tốc, tiếng còi xe píp píp không dứt bên tai.
Hơn bảy giờ, giờ cao điểm buổi tối vẫn chưa kết thúc.
Việc một số đoạn đường bị chặn để thi công dẫn đến ùn tắt nhiều hơn trên các tuyến đường ngày thường đã không được thông suốt mấy.
Trên chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ, tính luôn tài xế thì chỉ có bốn người.
Mạnh Lâm ngồi trên ghế phụ, thở cũng không dám thở mạnh, thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu trao đổi ánh mắt với chuyên viên trang điểm Tiểu Nhạc ngồi ở ghế sau.
Hai người một trước một sau cách xa nhau, nín thở giao tiếp mắt nửa ngày cũng không ai hiểu ý ai.
Cuối cùng Mạnh Lâm lấy di động ra rồi ra hiệu bảo nhắn tin.
Tiểu Nhạc gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng bấm điện thoại hỏi: “Sao trong xe hơi lạnh vậy ông? Do bật máy lạnh hả?”
Mạnh Lâm đáp: “Cuối tháng chín rồi, ai còn bật máy lạnh nữa.”
Tiểu Nhạc đánh bọ cạp, nhắn: “Đâu ông quay xuống coi coi anh nhà mình còn ngủ không?”
Mạnh Lâm trả lời lại trong một nốt nhạc: “Bà ngồi gần nhất, bà coi đi.”
Tiểu Nhạc gõ lại: “Thôi tui không dám.
Bữa nay lúc xong hết việc tui có mặt đối mặt với ổng một giây, mém tí tè ra váy rồi.”
Mạnh Lâm giật giật khóe miệng: “Có cần lố vậy không?”
Tiểu Nhạc khẳng định: “Không có xạo đâu, ông quay xuống nhìn là biết.”
Mạnh Lâm cẩn thận suy nghĩ vài giây, từ từ quay đầu về sau 45 độ rưỡi rồi lập tức quay ngược trở về.
Chột dạ nghĩ thôi hay là nhìn qua gương chiếu hậu cho chắc.
Nhìn một cái cũng không sao, nhưng vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt u ám phía sau, bị dọa đến mức lật đật ngồi thẳng lưng, gõ di động.
“Dậy rồi.”
Mạnh Lâm muốn nổi da gà, tiếng đánh chữ cũng nhỏ lại: “Hèn gì lạnh muốn xỉu…!Anh nhà dạo này không biết bị gì nữa.
Khí áp thấp đến nỗi hù người ta.
Ai chọc trúng ổng vậy?”
Mạnh Lâm nhắn lại: “Ai dám lộn xộn với ổng chứ.
Nhưng nếu tui đoán không lầm thì chắc có liên quan đến chuyện đi họp lớp lần này.”
Tiểu Nhạc: “Ủa chứ không phải trước giờ anh Trạch không bao giờ quan tâm mấy cuộc hội họp kiểu này sao? Sao lần này lại đồng ý?”
Mạnh Lâm nói không biết, nhưng bỗng nhớ tới cuộc gọi mời họp lớp từ Giang Trình lần này đúng là hơi khác với trước đây, hình như có đặc biệt nhắc đến một người tên là Hạ Tri Thu.
Tiểu Nhạc hỏi: “Hạ Tri Thu là ai?”
Mạnh Lâm: “Không rõ lắm.
Nhưng khi nghe tên người đó thì anh nhà đồng ý liền.
Với lại tui thấy tên này quen lắm, hình như nghe ở đâu rồi thì phải.”
Kẹt xe vẫn tiếp diễn thêm nửa tiếng, cũng không có dấu hiệu đường sẽ thông thoáng trở lại.
Mạnh Lâm không vội, lúc tắt đường còn gọi điện thoại cho trợ lý của Giang Trình.
Lại lén lén liếc sơ qua gương chiếu hậu, phát hiện cặp mắt u ám kia đã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Lâm thở phào, vừa chuẩn bị thả lỏng dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát thì nghe có người nói:
“Mở cửa ra.”
Giọng nói trầm trầm và hữu lực, còn có pha một chút khàn khàn.
Rõ ràng không phải giọng của bác tài.
Lại càng không phải của Tiểu Nhạc.
Mạnh Lâm vội vàng quay đầu lại, không rõ mà hỏi lần nữa: “Hả, anh nói gì?”
Lý Úc Trạch ngồi ở dãy cuối cùng, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ: “Mở cửa xe ra.”
Mạnh Lâm nhắc: “Nhưng mà hiện giờ còn chưa tới khách sạn…”
“Tôi kêu cậu mở ra, nói nhiều vậy làm gì?” – Lý Úc Trạch cau mày liếc nhìn, giọng điệu rõ là đang mất kiên nhẫn.
Mạnh Lâm đâu dám chọc giận Lý Úc Trạch, mau chóng nhờ tài xế mở cửa, cùng với Tiểu Nhạc mang theo hộp trang điểm bước xuống xe.
“Anh à, đợi lát là đường sẽ thông thoáng ngay mà.
Em nói với trợ lý Giang Trình rồi, kêu họ không cần lo.
Đợi xíu nữa…!Nè! Anh, anh ơi!” – Mạnh Lâm còn chưa nói dứt câu, Lý Úc Trạch đã bước chân xuống đường rồi chạy len theo dòng xe cộ đang đứng im bất bộng.
Tiểu Nhạc còn đang do dự không biết có nên đem theo hộp trang điểm hay không, ngước nhìn lên đã thấy bóng lưng Lý Úc Trạch tuốt đằng xa, hộp trang điểm rớt luôn xuống đất.
Cô la lên: “Mạnh Lâm, anh nhà mình chạy rồi kìa!”
“Thấy rồi”.
Lúc đầu Mạnh Lâm còn tính chạy theo, nhưng nhìn dòng xe cộ ùn tắt xung quanh, lại nhìn cách ăn mặc không hóa trang che đậy gì của Lý Úc Trạch.
Cậu lấy điện thoại gọi cho bộ phận quan hệ công chúng trước, rồi sau đó mới kéo Tiểu Nhạc đi.
May là chỗ kẹt xe cách địa chỉ Giang Trình đưa không quá xa, trên đường cũng không gặp đám đông vây quanh nên Lý Úc Trạch mới có thể đi thẳng một mạch, không có gì trở ngại.
Lúc này còn chưa tới tám giờ.
Lý Úc Trạch chạy tới cửa khách sạn rồi bỗng nhiên dừng lại.
Khi Mạnh Lâm đuổi kịp, cà vạt bay tuốt ra sau lưng.
Cậu lau lau mồ hôi, vừa chuẩn bị bước vào theo thì thấy Lý Úc Trạch đang nhìn chằm chằm cánh cửa xoay tự động trước khách sạn, không có ý định nhúc nhích.
Mạnh Lâm đi theo Lý Úc Trạch mấy năm, nhiều lúc vẫn không nắm bắt được tính tình của người này, thận trọng hỏi: “Chúng ta có vào không?”
Lý Úc Trạch không lên tiếng, chờ khi hơi thở ổn định lại mới nhìn lên hình bóng phản chiếu trên cửa xoay, nói: “Đi thôi.”
Buổi họp lớp vẫn còn đang diễn ra trên tầng cao nhất.
Vì liên quan đến Lý Úc Trạch nên không có ai bỏ về giữa chừng.
Tất cả mọi người đều háo hức chờ đợi một đại minh tinh lừng lẫy theo đúng nghĩa này.
Dù không được chụp ảnh chung nhưng chỉ cần đứng gần gần chụp một bức thôi là có thể đem đi khoe khoang thiệt lâu.
Giang Trình nãy giờ vẫn đang cầm ly rượu đứng nói chuyện với nhiều bạn cũ, ngẫu nhiên liếc qua Hạ Tri Thu mới vừa quay trở lại, cười thâm sâu.
Hắn biết giữa Lý Úc Trạch và Hạ Tri Thu hẳn phải có một số bí mật không ai biết đến.
Tuy không rõ cụ thể ngọn nguồn, nhưng dịp gặp gỡ thú vị sau nhiều năm ly biệt, người mất cảnh còn thế này vẫn khiến người ta có chút chờ mong.
Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn chằm chằm thang máy và bắt đầu đếm ngược.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, Lý Úc Trạch bước ra với gương mặt vô cảm.
“Ui má ơi! Vãi! Là Lý Úc Trạch! Lý Úc Trạch thiệt kìa!” – Hứa Lam Lam cố gắng đè thấp giọng, bụm miệng gào thét: “Gần mười năm tui chưa thấy được Lý Úc Trạch bằng xương bằng thịt rồi.
Máy ảnh, máy ảnh của tui đâu?”
Đào Ương cũng có chút kích động: “Mấy năm rồi tớ cũng chưa gặp cậu ấy.
Lúc mới nổi tiếng còn may mắn phỏng vấn qua, sau đó không phụ trách mảng giải trí thì không còn cơ hội nữa.
Với lại hiện giờ cậu ta hoàn toàn không xuất hiện trước truyền thông, ngoại trừ khi cần phải quảng bá phim thì không bao giờ lộ mặt.” – Đào Ương vừa nói vừa hớp miếng rượu đỏ, bổ sung thêm – “Nhưng cho dù không lộ mặt vẫn lên hotsearch đều đặn như cũ.
Nếu như xuất hiện thường xuyên, phỏng chừng điểm nóng truyền thông sẽ không thấy những người khác luôn.”
Đào Ương khó hiểu hỏi Hạ Tri Thu: “Cậu nói xem cậu ta đã là nam minh tinh có gia đình rồi, vậy sức hút ở đâu ra mà nhiều người say mê thế nhỉ?”
Hạ Tri Thu đã sớm không nghe được gì nữa, sững sờ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, mãi đến khi Đào Ương hỏi mấy câu này, cậu mới chớp mắt, tay đang bưng ly rượu cũng run run theo.
Xuyên qua đám đông vây quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Úc Trạch.
Lý Úc Trạch cũng nhìn thấy cậu.
Nhìn nhau không chớp mắt.
Hạ Tri Thu hiểu ra câu nói cuối cùng của Đào Ương.
Cậu im lặng chào Lý Úc Trạch, rồi nhoẻn miệng cười.
Nụ cười này có hơi đăng đắng, giống như một chai rượu vang đỏ còn chưa ủ, không có vị ngọt, cũng chẳng để lại dư vị ngọt ngào..