Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 2
Anti-fan trên mạng thật giả lẫn lộn, nhiều người không nhìn ra được toàn bộ nhân quả mà chỉ nghe những điều mình muốn nghe.
“Lâu rồi không gặp.” Giang Trình cụng ly với Hạ Tri Thu nhưng lại nhìn Hứa Lam Lam mà nói chuyện.
Hứa Lam Lam hôm nay trang điểm rất đẹp, môi đỏ, răng trắng, nhiều kiểu phong cách, chỉ là không rảnh hàn huyên với Giang Trình, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Chẳng phải lúc gọi điện cậu nói Lý Úc Trạch sẽ đến sao?”
Giang Trình đáp: “Đương nhiên sẽ tới, có khi nào tôi gạt em chưa?”
Ngữ khí của hắn khá là nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ lấy lòng, rõ ràng là chưa dứt tình với nữ thần trung học.
Đào Ương và Giang Trình đều ghét nhau.
Bọn họ tự nguyện trở thành bóng đèn, vốn định kéo Hạ Tri Thu tránh xa xa chút, ai ngờ Giang Trình bước qua đây, mà hắn mới vừa đứng nói chuyện không bao lâu thì các bạn học khác cũng bu hết lại.
Trong lúc nhất thời mọi người mồm năm miệng bảy nói chuyện với nhau về tình hình gần đây, nhưng nói nói một hồi lại dính tới Hạ Tri Thu.
Rốt cuộc cậu ấy không xuất hiện nhiều năm như vậy, thế mà đùng một cái lại xin làm thủ tục nghỉ học lúc gần sát năm lớp 12, ngay thời gian quan trọng.
“Nghe nói ông cậu bị bệnh hả?” Người nói là Phùng Viên.
Người cũng như tên, khuôn mặt tròn trịa.
Hạ Tri Thu gật đầu, nói với cậu ta ông không sao nữa.
Tham gia buổi họp lớp lần này bị hỏi nhiều nhất là vấn đề đó.
Cũng khó trách mọi người tò mò, tình huống hồi ấy khá khẩn cấp, ra đi quả thật khá vội vàng.
Phùng Viên nói: “Không sao là được rồi.
Nhiều năm không gặp, cậu vẫn cứ vậy.
À đúng rồi, hiện giờ cậu làm việc ở đâu? Tớ nhớ cậu cũng rất thích diễn xuất mà phải không?”
Nói tới đây, sắc mặt Đào Ương khẽ biến, vừa định đánh trống lảng đã bị Giang Trình giành trước một bước.
“Hạ Tri Thu cũng là một diễn viên mà.”
“Ồ!!!” Tất cả bạn học đều có chút kinh ngạc, Phùng Viên hỏi tiếp: “Là thật sao? Vậy sao tớ không thấy cậu xuất hiện trên TV? Cậu từng diễn gì vậy? Tớ về xem thử.”
Phùng Viên thực sự cho rằng kiến thức mình hạn hẹp, đang định lấy điện thoại kiếm tên Hạ Tri Thu thì thấy Giang Trình để ly rượu lên bàn, ngắt lời:
“Chắc còn chưa phát sóng đâu.
Tôi cũng trùng hợp gặp cậu ấy tại đoàn phim mới biết cậu ấy tham gia.”
“Diễn vai…” – Giang Trình tính nói tiếp, đột nhiên lại làm như quên đi, giơ tay gõ lên thái dương, hơi hơi ngượng ngùng nhìn Hạ Tri Thu.
“Vai gì ta…”
Hạ Tri Thu từ đầu đến giờ đều mỉm cười, nhắc: “Là một thi thể.”
Mấy chữ “là một thi thể” này Hạ Tri Thu nói ra hết sức tự nhiên và thoải mái.
Cứ như cậu diễn vai thị vệ thành một nam chính mặc áo lụa long bào.
Trong lời nói không có chỗ nào phải xấu hổ.
Giang Trình bừng tỉnh, cũng cười cười theo, nhưng là cười mà không cười.
Xưa giờ hắn luôn ngứa mắt Hạ Tri Thu.
Không vì cái gì khác mà vì chính thái độ lúc nào cũng không tự ti không kiêu ngạo của cậu.
Hồi trước cũng vậy, rõ ràng cha mẹ chỉ mở một quán ăn nhỏ xập xệ, khách vô quán cùng lắm chỉ là mấy công nhân xây dựng mình mẩy nhếch nhác bụi bặm, vậy mà cậu ta vẫn dám dẫn bạn bè tới ăn.
Rõ ràng không phải là con nhà có tiền như Đào Ương hay Hứa Lam, vậy mà tuyệt nhiên không biết tự ti là gì, vẫn kết bạn với bọn họ.
Rõ ràng là sinh ra trong một gia đình bình thường, làm gì có tiền để đi học trường điện ảnh.
Thế mà vẫn mơ mộng hão huyền, thức khuya dậy sớm đi làm thêm khắp nơi, vẫn khờ khạo muốn kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt trong trường.
Giang Trình chưa bao giờ muốn thừa nhận bản thân đố kỵ với Hạ Tri Thu.
Rõ ràng là gia cảnh như nhau, thành tích cũng không khác, nhưng hai người lại có hai cuộc sống khác nhau trong suốt những năm dài thời học sinh.
“Anh Trình.”
Phùng Viên vẫn còn đứng tán gẫu với Hạ Tri Thu thì trợ lý của Giang Trình cầm điện thoại đi đến, ghé vào tai hắn nói gì đó.
Giang Trình nhướng mày, thông qua tấm kính cách đó không xa ngắm lại bộ tây trang cao cấp được đặt may khéo léo, nhếch miệng cười.
Hắn ta không nghĩ đến việc sẽ gặp Hạ Tri Thu trên phim trường, càng không nghĩ tới cậu giờ lại ra nông nỗi gia nhập làm diễn viên quần chúng.
Hắn nhớ mãi bộ dạng của đạo diễn dù miễn cưỡng chọn hắn nhưng khuôn mặt thì hiện rõ tiếc nuối khi Hạ Tri Thu không thể tham gia buổi thử vai trong trường.
Cứ như hắn chỉ là một người thay thế, mà lại còn là một kẻ thay thế không đạt yêu cầu.
Hắn mãi mãi ghi nhớ mối thù này.
Vì vậy khi thấy Hạ Tri Thu ăn mặc rách rưới trong đám diễn viên quần chúng, sự hả hê ập đến bất ngờ khiến hắn không thể giữ nổi bình tĩnh.
Hắn muốn tất cả người từng biết bọn họ nhìn xem bây giờ Giang Trình hắn như thế nào, còn người mà bọn họ coi trọng – Hạ Tri Thu bây giờ ra làm sao.
Đào Ương nhìn Giang Trình là biết hắn đang cười thầm trong bụng, đang muốn kéo Hạ Tri Thu bỏ đi, ai ngờ lại nghe hắn nói một câu:
“Chờ chút đã.
Lý Úc Trạch đang trên đường đến, không gặp mà đã muốn về sao?”
Lời vừa nói ra, hội trường càng trở nên náo nhiệt.
Ai ai cũng bàn về Lý Úc Trạch, thậm chí thầy chủ nhiệm giáo dục còn mang hẳn một tấm bưu thiếp để nhờ ký tên cho cháu gái mình.
Lý Úc Trạch này ngay từ khi đi học đã là một người cực kỳ thần bí.
Hắn là một học sinh chuyển trường, nhà có điều kiện, ngoại hình nổi bật, thành tích top đầu, bài kiểm tra đầu tiên sau khi chuyển trường đã đánh tuột hạng học sinh top1.
Chỉ là không gần gũi với bạn cùng lớp.
Bình thường có vẻ biếng nhác, đối với ai cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc Hứa Lam Lam thích Hạ Tri Thu vẫn còn dám tiến tới trêu ghẹo vài câu.
Dựa vào mình là một tiểu thư nhà giàu, suốt ngày cười haha bắt Hạ Tri Thu ở rể.
Nhưng sau chuyển qua thích Lý Úc Trạch lại không có dũng cảm bắt chuyện trước mặt người ta, giỏi lắm cũng trộm nhìn từ phía sau, gửi thư tình còn phải nhờ hỗ trợ.
Hắn và Hạ Tri Thu, hai người trước sau đều thi nhau làm thủ tục, một người ngưng học một người chuyển trường.
Nghe đâu năm lớp mười hai đã đi nước ngoài, vừa trở về thì trực tiếp bước chân vào giới nghệ thuật, một đêm liền nổi tiếng.
Đào Ương không ngờ Giang Trình thực sự mời được Lý Úc Trạch đến, còn tưởng rằng hắn chỉ nói dóc để lấy lòng Hứa Lam Lam.
Nhưng không nên như vậy chứ!
Lấy địa vị của Giang Trình và Lý Úc Trạch trong vòng giải trí, hai người này đáng lẽ ra không có quan hệ gì mới đúng.
Nói đến bạn bè thì lại càng không.
Lý Úc Trạch luôn hờ hững với mọi người nhưng hình như đã từng phát sinh mâu thuẫn với Giang Trình một lần.
Dù thời gian qua lâu nhưng Đào Ương không cho rằng một người kiêu ngạo như Lý Úc Trạch lại có thể bắt tay làm hòa.
“Hạ Tri Thu”
“Hạ Tri Thu”
“Hả?”
“Nhìn gì vậy?” – thấy được Lý Úc Trạch tại buổi họp lớp cũng không tính là đi công cốc, nhưng để cho Đào Ương và Giang Trình ở chung một phòng lâu như vậy cũng khiến người ta đau cả đầu.
Đào Ương vốn định kéo Hạ Tri Thu vô nhà vệ sinh hút điếu thuốc nhưng phát hiện Hạ Tri Thu cầm ly rượu, mặt ngơ ngẩn nhìn về phía thang máy cuối sảnh.
Thang máy kêu “ting” một tiếng, hai nhân viên khách sạn từ trong đó bước ra.
Hạ Tri Thu cầm ly rượu, ngón tay khẽ giật, rũ mắt trả lời: “Không có gì.”
Nhà vệ sinh nằm sau đại sảnh, tránh sự ồn ào từ hội trường, khó khăn lắm xung quanh mới được yên tĩnh lại.
Đào Ương trước tiên hút một điếu thuốc, kêu Hạ Tri Thu đứng ngoài chờ.
Lúc đi ra cũng không quay lại mà đến ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, cùng nhau ngồi xuống.
“Tớ nhớ chương trình tớ tìm cho cậu đâu có Giang Trình tham gia mà nhỉ.”
Đào Ương tiện tay cầm một quyển tạp chí lên lật xem, trang bên trong vừa khéo có một bài quảng cáo sản phẩm do Giang Trình làm đại sứ thương hiệu.
Đào Ương trợn mắt, ghét bỏ quăng sang một bên.
Hạ Tri Thu nhìn phản ứng của Đào Ương, cười cười, nói: “Không có.”
Đào Ương hỏi: “Vậy sao cậu đụng phải nó?”
Hạ Tri Thu đáp: “Chắc chỉ là tình cờ, nghe nói cậu ta đi thăm ai đó ở trường quay.”
“Thăm người ở trường quay? Thăm ai?”
“Chắc bạn học.” – Hạ Tri Thu không chắc lắm.
“Gì? Bạn học hả?”
Đào Ương trợn trắng thêm cái nữa, bực bội chửi một tràng: “Dòng thứ tiểu nhân bỉ ổi ích kỷ hại người giả tình giả nghĩa lòng tham không đáy tu hú đẻ nhờ, giống đó mà cũng xứng có bạn sao?”
Hạ Tri Thu phụt cười, Đào Ương liếc qua: “Còn cười được? Đáng lẽ lúc được mời thì cậu đừng có nên cho nó mặt mũi.”
Sở dĩ Đào Ương chán ghét Giang Trình như vậy là vì vụ thử vai hồi cấp ba.
Vốn dĩ là cạnh tranh công bằng nhưng hắn lại liên tục giở trò sau lưng.
Có lẽ là sợ người ta đánh giá Hạ Tri Thu cao hơn.
Chưa nói đến chuyện bày trò nhốt trong nhà vệ sinh khiến người ta đến trễ buổi thử vai, việc khiến Đào Ương ấn tượng sâu sắc nhất là hắn ta còn động tay động chân vào xe đạp của Hạ Tri Thu, hại cậu ngã bị thương.
“Nếu không vì Lý Úc Trạch, căn bản không ai biết được là do người nào làm.”
Giờ Đào Ương nhớ lại vẫn thấy tức muốn nghiến răng, sẵn thuận miệng hỏi: “Nhắc mới nhớ, hồi đó thằng Giang Trình chọc gì Lý Úc Trạch vậy nhỉ? Bị đánh te tua như vậy luôn.”
Hạ Tri Thu giật mình, muốn mở miệng nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng vẫn im lặng lắc đầu, nhìn ra cửa sổ..