Đơn Phương Kết Hôn

Chương 4


Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 4


Vì sự xuất hiện của Lý Úc Trạch, không khí náo nhiệt ở buổi họp lớp đã đạt đến đỉnh điểm.

Quen hay không quen đều ùa lên.

Thầy chủ nhiệm giáo dục vỗ vai Lý Úc Trạch, nói hắn không thay đổi chút nào.

Thầy vừa nói vừa lấy bưu thiếp ra nhờ ký tên.

Nói mới nhớ, Lý Úc Trạch không học chung với các bạn trong lớp được bao lâu.

Cộng trước cộng sau cũng chỉ khoảng một năm rưỡi.

Hắn chuyển đến vào học kỳ đầu lớp mười, học kỳ đầu lớp mười hai lại chuyển đi.

Theo lý mà nói, khoảng thời gian ngắn ngủi đó sẽ không cho mọi người ấn tượng sâu sắc gì, huống chi đã mười năm trôi qua, nếu là người bình thường chắc cũng bị quên lâu rồi.

Hứa Lam Lam cầm máy ảnh trốn phía sau Hạ Tri Thu, liên tục chụp mấy tấm cận mặt Lý Úc Trạch.

Vừa chụp vừa dặm lại phấn, sợ Lý Úc Trạch ngước mắt lên nhìn lỡ thấy diện mạo không đẹp nhất của mình thì lại chết dở.

Đào Ương bất mãn: “Ý bà là tui với Hạ Tri Thu nói chuyện với bà nửa ngày cũng không bằng một người hửm?”
Hứa Lam Lam vỗ vỗ phấn, đóng gương trang điểm nho nhỏ lại.

“Đừng có chuyện gì cũng lôi A Thu vô được hông? Chỉ nói ông thôi là thua Lý Úc Trạch nhiều lắm á.”
Đào Ương câm nín, liếc qua Hạ Tri Thu, thấy cậu rủ mắt nhìn ly rượu, quan tâm hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
“À, không” – Hạ Tri Thu đáp.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lý Úc Trạch vẫn đang bị đám đông vây quanh, liền hỏi: “Chúng ta qua chào hỏi chút không?”
“Chờ xíu đi.

Đợi bên kia bớt bớt rồi tớ dẫn cậu qua nói vài câu.”
Đào Ương biết Hạ Tri Thu luôn thích diễn xuất, nếu ông cậu ấy không gặp chuyện ngoài ý muốn thì phỏng chừng Hạ Tri Thu sớm đã thi đậu học viện điện ảnh và bắt đầu đi diễn rồi.

Bỏ lỡ một lần hết mười năm, hiện tại cậu quay lại thành phố A, vẫn giữ vững ước mơ như ban đầu.


Là một người bạn, Đào Ương rất muốn giúp cậu ấy.
Tuy không còn đảm nhiệm mục giải trí, nhưng với nhiều năm trong nghề, Đào Ương cũng quen nhiều đạo diễn nổi tiếng, càng biết ngành này nhiều góc khuất, không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.

Đào Ương không biết Lý Úc Trạch có còn nhớ bọn họ hay không.

Không gặp lâu rồi, chưa kể hồi đi học còn chưa từng tiếp xúc.

Mà dẫu có tiếp xúc qua đi nữa thì cũng không liên lạc nhiều năm trời, ai mà còn nhớ nổi.

Nhưng mà mỗi người mỗi đường đi.

Dù bọn họ và Lý Úc Trạch không hẳn có thể làm bạn nhưng cũng vẫn cần dẫn Hạ Tri Thu qua cho biết mặt.

Suy cho cùng sau này đều trong cùng một giới, hy vọng giữa tiền bối và hậu bối có thể chiếu cố cho nhau.

Đào Ương mở điện thoại bắt đầu tìm bài báo mình từng phỏng vấn Lý Úc Trạch, định lát nữa ôn lại chuyện cũ để Lý Úc Trạch nhớ ra mình là ai.

Còn chưa tìm ra báo thì Hứa Lam Lam bỗng phát ra một tiếng khó hiểu.

Giống như đang phấn khích nhưng kèm theo chút căng thẳng, trong sự căng thẳng còn bao gồm một ít dè dặt.

“Xin chào, mình là…”
“Hứa Lam Lam”
“Cậu, cậu nhớ ra mình?”
Đào Ương nghe vậy lập tức ngẩng đầu, thấy Lý Úc Trạch nãy còn đứng ở cửa thang máy giờ đã đi tới bên cạnh bọn họ.

“Lý…”
“Đào Ương”
“Cậu cũng nhận ra tôi?”
Giờ không chỉ Hứa Lam Lam lạc giọng mà Đào Ương cũng cao giọng lên nhiều.

Cậu ta vội vàng bắt tay Lý Úc Trạch, cười nói: “Lâu rồi không gặp, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
Mặt mày Lý Úc Trạch luôn luôn lãnh đạm, hiếm khi lại cong cong khóe miệng nhìn Đào Ương.


“Nhớ, từng phỏng vấn với cậu.”
“Đúng đúng đúng.” Đào Ương nói.

“Cũng sáu, bảy năm rồi, không ngờ có thể gặp lại cậu ở khoảng cách gần như này.”
Lý Úc Trạch gật đầu, ánh mắt chuyển sang Hạ Tri Thu nãy giờ không nói tiếng nào.

“Đây là…”
“Hả, cậu không nhớ sao? Cậu ấy là Hạ Tri Thu đó.” – Đào Ương tiếp lời.

“Hạ, Tri, Thu.”
Lý Úc Trạch gằn từng chữ một, hơi nghiêng đầu, hình như đang hồi tưởng gì đó.

Hắn khá cao, hạ mắt nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy bờ mi run run của Hạ Tri Thu.

“Là lớp trưởng phải không?” Lý Úc Trạch nghi ngờ hỏi.

“Không, lớp trưởng là tên đầu đinh đứng cạnh thầy chủ nhiệm.” Đào Ương trả lời.

“Còn Hạ Tri Thu là người hồi đó ngồi bàn trước cậu, nhà mở một quán ăn.

Đúng rồi, cậu còn tình cờ giúp cậu ấy một lần, lúc xe đạp bị người ta động tay động chân…”
“À” – Lý Úc Trạch không đợi Đào Ương nói hết đã cắt ngang.

“Là em ấy sao?”
Đào Ương vội nói tiếp.

“Chính là cậu ấy.

Nhưng ngày nghỉ cậu ấy toàn làm thêm bên ngoài nên thường ngủ bù trong giờ học.

Cậu không có ấn tượng gì cũng là bình thường.”
Lý Úc Trạch đáp một tiếng, lại giơ tay ra, trang trọng nói với Hạ Tri Thu:

“Lâu rồi không gặp.”
Bốn chữ này giống như đóng đinh Hạ Tri Thu ngay tại chỗ, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay đẹp đẽ thon dài trước mặt, lưỡng lự vài giây mới từ từ nắm lấy.

Ánh đèn khách sạn khá chói mắt, đúng lúc rọi vào ngón áp út của Lý Úc Trạch.

Trên đó có một chiếc nhẫn bạc, không có thiết kế dư thừa, cũng không có trang trí phô trương.

Thoạt nhìn không có gì bắt mắt nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đó là một chiếc nhẫn cưới.

Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Ngoài mặt Lý Úc Trạch không biểu hiện gì nhưng lực trên tay lại mạnh thêm mấy phần.

Hạ Tri Thu không kéo tay ra được, chỉ có thể tiếp tục cười cười chuyển đề tài.

Cậu không nhớ bản thân đã nói cái gì, chẳng qua chỉ là lặp lại mấy từ nhiều năm không gặp.

“Em sống không tốt.” – Lý Úc Trạch chờ cậu nói xong mới lạnh lùng mở miệng.

“Hả?” Hạ Tri Thu nhất thời không hiểu ý, vài giây sau mới nhận ra hai người vẫn đang bắt tay nhau.

Ngón trỏ Lý Úc Trạch nhè nhẹ cọ qua lòng bàn tay cậu, sờ đến các đường chỉ tay.

Không ai để ý rằng lòng bàn tay của Hạ Tri Thu khá thô ráp.

Mấy năm nay cậu trải qua rất nhiều chuyện, cuộc sống thật sự không mấy suôn sẻ.

Nhưng ngoài miệng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tốt lắm.”
Cậu lại nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay Lý Úc Trạch, buộc mình rút tay ra khỏi tay người kia, lịch sự nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Cuộc họp lớp kéo dài tới chín giờ mà vẫn chưa có ý định giải tán.

Không ít người muốn tận dụng cơ hội này lân la lại gần Lý Úc Trạch, xếp hàng cụng ly với hắn, sẵn tiện ký tên lưu niệm.

Mạnh Lâm đứng cạnh Lý Úc Trạch ngay từ đầu, luôn luôn quan sát vẻ mặt, chỉ cần trên mặt hắn biểu ý không kiên nhẫn là cậu ta sẽ nhảy lên trước cản không cho người khác đến gần.

Họ được Giang Trình mời tới, nhưng người đã đến rồi mà Giang Trình vẫn không qua chào hỏi.

Hắn không thể chọc Lý Úc Trạch, càng không thể đứng cạnh để bị cướp đi hào quang nhân vật chính.

Cuối cùng dứt khoát tiến lên một bước, tuyên bố mình còn có thông báo gấp.


Dù sao thì hắn cũng đạt được mục đích để cho những người quen biết họ nhìn thấy Hạ Tri Thu không bằng mình.

Giang Trình đi rồi, những người khác cũng lần lượt ra về.

Hứa Lam Lam bận chào tạm biệt mấy chị em không gặp nhiều năm.

Đào Ương gọi mấy cuộc điện thoại cũng chưa tìm được Hạ Tri Thu, đành phải liên lạc cho tài xế trước rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc nãy hắn cảm thấy không khí giữa Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch có chút vi diệu, không hề giống với biểu hiện xa lạ vừa rồi.

Cuối cùng Tiểu Nhạc cũng kéo được hộp trang điểm tới, nhưng cô cũng chẳng làm gì mà ngồi chết dí trong góc ăn bánh kem.

Vừa nuốt xong miếng cuối cùng thì thấy Lý Úc Trạch đi qua.

“Anh, sắp về rồi hả?” – Cô lật đật lau miệng, đứng dậy hỏi.

Lý Úc Trạch thuận miệng đáp một tiếng, rồi đi ra sau Tiểu Nhạc, mở hộp trang điểm.

Trong hộp trang điểm gì cũng có, mọi thứ đều là gia tài của Tiểu Nhạc.

Lý Úc Trạch lục tới lục lui nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một hộp dưỡng da tay.

Hắn nhìn chăm chăm hộp dưỡng da tay một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu.

Tính quăng trở lại, rồi vô thức nắm tay cầm trở về.

Tiểu Nhạc không biết anh cầm hộp dưỡng da tay làm gì.

Lúc chuẩn bị đi mới phát hiện hắn để hộp dưỡng da tay bên cạnh ly rượu đỏ còn đang uống dở.

___________________
_______________________________
Edit-Nyoran: Mình khá dở khi viết về ngôi thứ ba, mà hầu như nhân vật trung tâm cốt truyện này đều cùng tuổi nên mình không biết ghi thế nào cho ổn.

Nhưng cuối cùng mình chọn cách xưng hô tôi-em và tôi-anh cho 2 bạn nam chính.

Một là vì họ từng yêu nhau, hai là vì mình thấy như vậy thì nghe ngọt ngào hơn, nghe thích hơn kiểu xưng hô bạn bè.

Mình chủ yếu làm vì cá nhân, nếu ai thấy khó chịu xưng hô hơi không logic như thế có thể lick ra ngoài..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.