Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 17
Chương 17: Mở rộng tầm mắt
Tiểu Thỏ len lén liếc nhìn, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Bà chị kì quái này sao lại là đàn ông?
Tầm mắt Tiểu Thỏ rơi vào bộ ngực cường tráng phẳng lì trước mặt, bỗng cảm thấy xây xẩm mặt mày.
Một cô gái yêu kiều diễm lệ như vậy, xóa bỏ lớp hóa trang, thay lại quần áo, thế nhưng thoáng chốc lại biến thành một người đàn ông tuấn tú là sao?
Cái này thật đúng là dọa người mà.
Chàng trai kì lạ tiến lại gần về phía Tiểu Thỏ hiện đang hóa đá, cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào cô, tỏ vẻ nguy hiểm nheo lại mắt, “Chưa từng thấy người nào đẹp trai như tôi sao? Cô còn ngẩn người ra như vậy làm gì, không phải cô bảo việc gì cũng đã từng làm sao? Hiện tại tôi đang đói bụng, cô qua nhà bếp nấu cho tôi một chút đồ ăn.”
“Được.” Tiểu Thỏ nghe xong lập tức rời đi.
“Nhà bếp ở đằng kia.” Chàng trai quay qua phía Tiểu Thỏ lấy tay chỉ chỉ về hướng ngược lại.
Trong phòng bếp, tất cả đồ dùng đều đầy đủ, không những vậy tất cả đều còn mới cứng, xem ra chủ nhân của căn phòng này cũng không có năng khiếu nấu nướng!
Nấu cơm đối với Tiểu Thỏ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, đó vốn là sở trường của cô mà! Vậy nên chẳng mấy chốc, một bàn đầy ắp thức ăn nóng hổi đã bày ra trước mặt Gay ca ca*.
Bởi vì không biết tên của anh ta, nên Tiểu Thỏ chỉ có thể ở trong bụng âm thầm gọi anh ta là Gay ca ca*.
(Tớ để là ‘Gay ca ca’ mà không dùng xưng hô như bình thường – tức là ‘anh Gay’ – vì để như bản convert nghe buồn cười hơn =)))
Gay ca ca nếm thử một miếng nhỏ, liền gật đầu lia lịa, khen ngợi mùi vị thức ăn đúng là không thể chê vào đâu được.
Tiểu Thỏ đương nhiên rất vui vẻ, trước đây cho dù cô có làm món ăn sở trường của mình, ba ba và mẹ cả cũng không hé răng khen được một câu, đây là lần đầu tiên cô được người khác khen ngợi.
Tiểu Thỏ cười tít mắt đứng ở một bên, vừa thấy anh ta ăn được mấy miếng, ở bên ngoài đã vọng lại tiếng hai người phụ nữ cãi nhau om sòm.
Tiếp theo truyền đến một tiếng “ầm ầm” đinh tai nhức óc, tưởng như cửa phòng vì bị đạp ra thô bạo mà vội vàng lăn về với đất mẹ.
Hai người đàn bà tầm tuổi trung niên, trên người xúng xính đồ trang sức lóng lánh, dùng một loại âm thanh ngọt lịm khiến người nghe nổi hết cả da gà mà gọi tên Gay ca ca, “Ngải Thụy Khắc Tư…”
Gay ca ca vất vả lắm mới nuốt được ngụm canh đang uống dở, trông thấy anh ta có chút khó chịu đối với hai người phụ nữ vừa mới xông vào.
Ai ngờ anh ta ngay cả thở còn chưa kịp thở, hai người đàn bà kia đã tiến sát lại gần, vừa đi lại còn vừa lắc lắc uốn éo cái mông đầy mỡ tranh nhau ngồi lên đùi anh ta,
Tiểu Thỏ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đây đúng là một màn đặc sắc mà!
Gay ca ca, ách… không phải, là Ngải Thụy Khắc Tư vội đứng dậy, lập tức trên mặt hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, “Linda, Maria, buổi tối từ chín giờ tới mười hai giờ mới là thời gian làm việc của tôi.”
“Lâu lắm người ta mới nhìn thấy cậu, vừa mới nghe thấy cậu trở về…”
“Không nghe thấy tôi vừa nói gì sao?” Ngải Thụy Khắc Tư nheo lại đôi mắt.
“Không phải, Ngải Thụy Khắc Tư.”
“Không phải thì đừng có ầm ĩ nữa, hai người đi về trước đi, buổi tối gặp lại. Bây giờ thì, tạm biệt.” Ngải Thụy Khắc Tư khoác vai hai vị phu nhân, mau mau chóng chóng đẩy hai người ra ngoài. Lúc quay người lại, khuôn mặt tuấn tú đã quay về vẻ lạnh lùng, sau đó liền giơ hai cánh tay lên trước mũi, ngửi ngửi mấy cái, mặt mũi lập tức nhăn nhúm lại, “Thật đúng là, bây giờ lại phải đi tắm một lần nữa!”