Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 18
Chương 18: Người của tôi
Nhà nghỉ Mạc Tư kì thực đúng là nơi trăng hoa có tiếng ở thị trấn nhỏ này. Mà Ngải Thụy Khắc Tư ở đây tự do ‘treo biển hành nghề’, chính là bởi ‘nhan sắc’ cùng với biệt tài giao tiếp khôn khéo đã sớm vang dội gần xa, khiến cho không ít phụ nữ già có, trẻ có, chết mê chết mệt.
Tiểu Thỏ là người không hiểu việc đời, nên cũng không biết ở nơi này có bao nhiêu phức tạp. Cô ngay từ đầu chỉ đơn giản nghĩ rằng, đây có lẽ chỉ là nơi ca hát giải trí thôi.
Cho nên khi Ngải Thụy Khắc Tư lên sân khấu biểu diễn, đã khiến cho Tiểu Thỏ đứng ở một bên sàn nhảy ngây người một lúc lâu, đến khi đập vào mắt là hình ảnh những cô gái lẳng lơ cùng với những vị khách tới mua vui ở trước mặt mọi người thân mật, ôm ấp dính sát vào một chỗ, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm giác xấu hổ vô cùng, dường như ở trước mắt đang có muôn vàn màu sắc hỗn loạn nhảy lung tung. Ở trong không gian đậm đặc mùi vị biến thái này, những thứ đang diễn ra khiến cho Tiểu Thỏ cảm thấy buồn nôn.
Tiểu Thỏ thầm nghĩ: “Dường như Ngải Thụy Khắc Tư ở đây rất được hoan nghênh.” Tiểu Thỏ không biết, kì thật Ngải Thụy Khắc Tư vốn dĩ nổi tiếng là vua trong giới xã giao, nên những gì xảy ra ở đây cũng không có gì đáng bàn cãi.
Tiểu Thỏ lẳng lặng chui vào một góc khuất, đột nhiên trước mặt cô hiện lên thân ảnh của hai người đàn ông xem chừng là không mấy có ý tốt mời cô uống rượu.
Tiểu Thỏ đương nhiên là sẽ không uống, kiên quyết lắc đầu từ chối.
Hai người đàn ông thấy Tiểu Thỏ không nhận rượu, liền động tay động chân bắt cô uống. Đương lúc hai bản tay bẩn thỉu kia hướng về phía Tiểu Thỏ thì nhanh như chớp, một đôi chân thon dài đã mau chóng tiến lại gần cô, sau đó liền tặng cho gã kia một cước vào mặt.
Tên háo sắc rống lên một tiếng, ngã cắm đầu vào chiếc bàn bên cạnh, cái trán đã sớm chảy máu. Hắn giận tái mặt, vội vã xoay người lại, cầm lấy một chai bia trên bàn vung lên. Đến khi nhìn rõ mặt của người đứng ở phía sau, sắc mặt của hắn bỗng nhiên lại đột ngột chuyển từ đen thành trắng.
“Ngài Lý Khắc, tới đây uống rượu sao?” Ngải Thụy Khắc Tư kéo Tiểu Thỏ đáng thương lại bên người, bày ra thái độ khinh thường liếc nhìn ông ta, “Ông lẽ nào không biết trên trán của cô nhóc này có dán nhãn ‘là người của tôi’ sao? Dám cả gan làm phiền cô ấy, ông chán sống rồi à?”
Người đàn ông tên Lý Khắc quay đầu nhìn về phía người bạn vừa đi cùng, thấy ông ta làm một bộ dáng chuyện gì cũng không liên quan đến mình, sắc mặt không khỏi thêm tái mét, vội hướng về phía Ngải Thụy Khắc Tư cười trừ: “Ha ha, thiếu gia, tôi thực sự không biết…”
“Ông không nhìn ra được cô gái kia là của tôi phải không?” Ngải Thụy Khắc Tư cúi đầu nhìn người đàn ông lùn tịt trước mặt, tiếp tục lạnh lùng gằn từng tiếng: “Nếu đôi mắt của ông vô dụng như vậy, hay là để tôi thay ông loại bỏ nó đi nhé?”
“Không… không… không… Á!”
Ngải Thụy Khắc Tư động tác nhanh như chớp vọt đến trước mặt Lý Khắc, tay cầm một chai bia đã bị vỡ đập vào mắt trái của ông ta. Lý Khắc ngã nhào xuống đất, vội vã lê người lùi về phía sau.
Xung quanh hai người đã sớm tụ tập một đám nam nữ đứng thành vòng tròn, không có chút gì giấu giếm vẻ thích thú đang hiện rõ trên mặt, hào hứng nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt. Dường như mới vừa rồi xảy ra một việc gì đó hết sức thú vị chứ không phải là một vụ bạo lực đầy máu tanh.