Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 16


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 16

Chương 16: Con vịt* áo hồng
Bồi bàn liên tục trừ phía sau cửa xuất hiện khiến cho Tiểu Thỏ không thể không đứng dậy, nép sang một bên.
Từ trong xe một cô gái vô cùng xinh đẹp khom người bước ra, mái tóc vàng rực dài đến thắt lưng cuộn sóng bồng bềnh, sóng mắt xanh biếc sâu thăm thẳm, dáng người thon dài thanh tú, đôi guốc cao phối hợp hài hòa với bộ lễ phục màu hoa tử la lan [1]. Toàn thân toát ra vẻ đẹp sang trọng cùng quý phái, dưới ánh mặt trời lại càng thêm phần mĩ lệ rực rỡ.
Tiểu Thỏ vô thức há hốc mồm tạo thành một chữ O thật lớn, ngơ ngác nhìn mĩ nhân cao nhã cất bước khoan thai đi qua trước mặt.
Khi lướt qua Tiểu Thỏ, cô gái có chút giống như vô tình khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút, đột nhiên dừng bước.
“Ha ha ha, cô rốt cục cũng tới.” Một người đàn ông trung niên tách ra đám người đông đúc chạy lại bên cạnh cô gái xinh đẹp, giang rộng tay biểu tình thân thiết muốn tặng cho cô gái một cái ôm thật lớn.
Cô gái không mấy măn mà với cử chỉ này mấy, nhanh chóng né qua một bên, cùng ánh mắt dò xét quan sát thật kĩ Tiểu Thỏ, “Cô ấy là ai?”
“Ngải Phất!” Người đàn ông rống lên một tiếng.

Ngay lập tức một người quản lý từ trong đám đông bước ra, “Ông chủ, có việc gì ạ?”
“Cô gái này là cậu mời đến sao?”
“Không phải, thưa ông chủ.”
“Cô nhóc, thời gian làm việc của chỗ chúng tôi là từ ba giờ chiều đến sáu giờ sáng, cô tới sớm rồi.” Ông chủ ban đầu nghĩ rằng Tiểu Thỏ là người tới đây tiêu khiển, nhưng lại nhìn thấy trang phục cô đang mặc không giống khách hàng bình thường, liền dùng ánh mắt xăm soi quét cô một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng có chút chần chờ mà lên tiếng.
Tiểu Thỏ nghe hoàn toản không hiểu mẩu đối thoại vừa rồi của bọn họ, chính là dựa vào phán đoán của bản thân cảm thấy người đàn ông trước mắt này có lẽ là ông chủ, vì thế cô vội vàng lên tiếng: “Ông chủ, tôi là đến xin việc, công việc lao động gì tôi cũng đã làm qua, không sợ khổ cũng không ngại mệt.”
“Chỗ chúng tôi không thiểu người phục vụ.” Ông chủ biểu tình lãnh đạm dùng quốc ngữ trả lời cô, “Hơn nữa, cô biết nói tiếng nước M sao?”
Tiểu Thỏ lắc đầu.
“Vậy thì càng không được!” Ông chủ cũng không liếc mắt về phía Tiểu Thỏ nữa, nịnh nọt nhìn về phía cô gái xinh đẹp, “Ngải…”

“Trông cô ấy cũng hiền lành thật thà, A Đạt Sa, để cô ấy ở lại bên cạnh tôi bưng trà rót nước cũng được, tôi đang cần một người như vậy.” Cô gái xinh đẹp nói quốc ngữ lưu loát, dùng tay nâng lên khuôn mặt Tiểu Thỏ, sau lại quay qua quay lại mãi đến khi thấy Tiểu Thỏ một bộ dáng khó chịu mới buông ra.
“A?” Ông chủ A Đạt Sa trong một lúc nhất thời tưởng rằng chính mình vừa mới nghe nhầm, người này lúc trước đã từng nhiều lần cự tuyệt ông ta sắp xếp người hầu hạ bên cạnh, hôm nay thế nào lại mở miệng nói muốn vậy?
“Không phải ‘a’ gì cả, như vậy là được rồi, cô đi theo tôi.”
Căn phòng của cô gái kì lạ này mang đậm phong cách Tây Âu, nhìn qua tuy đơn giản nhưng cũng rất đặc biệt, nhất là cái lò sưởi lộng lẫy ở trong vách tường, thời tiết này mà ngồi ở bên cạnh hẳn sẽ thoải mái vô cùng.
Tiểu Thỏ nhìn xung quanh một lượt, khi quay đầu lại nhịn không được sợ hãi kêu lên: “Cô đang làm gì vậy?”
“Ngốc! Cô chưa từng nhìn thấy người nào thay quần áo sao?”
“Hay là tôi tránh qua chỗ khác?”
“Tôi không quan tâm thì thôi, cô kêu cái gì?” Cô gái đá giày cao gót rơi xuống, ‘hạ cánh an toàn’ ngay trước mặt Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ len lén liếc nhìn, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.