Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 15
Chương 15: Tìm việc
Sấm sét rền vang cả buổi tối như muốn xé rách màn đêm dày đặc. Mưa lớn ào ào trút xuống. Ở trong tầng hầm không khí vốn đã âm u giờ lại thêm ẩm ướt.
Tiểu Thỏ cảm thấy lành lạnh, cả người bất giác co rúm lại một chỗ, ghé sát về phía Hoàng Phủ Văn Trạc, “Em trai, ngày mai chúng ta tìm được việc, có tiền sẽ quay trở về nhanh thôi.”
“Không cần.” Hoàng Phủ Văn Trạc nhíu mày nói, “Tìm thấy Tô Lợi Văn là được.”
“Đúng rồi, Tô Lợi Văn là ai? Là ba nhóc, hay là anh trai? Không đúng, nhóc họ Hoàng Phủ mà.”
Văn Trạc ngửa mặt nhìn lên trên bày ra một bộ dáng không thèm để ý.
“Mệt mỏi quá.” Tiểu Thỏ dịch sát lại gần Hoàng Phủ Văn Trạc thêm một chút, đem đầu gối lên đùi hắn, mê man rơi vào giấc ngủ.
Cả đêm ngủ không ngon nên khi tỉnh lại, Hoàng Phủ Văn Trạc cảm thấy đầu óc quay vòng vòng, còn có chút đau đớn, đoán chừng có lẽ mình bị cảm rồi.
Mở mắt ra gọi Tiểu Thỏ lấy hộ một cốc nước, gào thét nửa ngày cũng không thấy bóng dáng người kia đâu, Văn Trạc loạng choạng đứng dậy, lập tức nhìn thấy trên chiếc bàn xập xệ có một túi bánh bao nhỏ, kèm theo một tờ giấy viết cho hắn: ‘Em trai, nhóc ăn sáng trước, chị tìm được việc sẽ lập tức quay lại.’
Đồ ngốc!
Hoàng Phủ Văn Trạc bỗng cảm thấy cơn đau đầu chạy đâu mất tiêu, chẳng lẽ cô ngốc nhẹ dạ này lại đi tin lời ông chủ nói, cứ thế chạy đi đến nhà nghỉ Mạc Tư mà tìm việc sao?
Cái chốn phức tạp đó, cô ngốc kia đi vào không khéo lại bị ăn sạch sẽ mất!
Cô nàng chết tiệt này…
Văn Trạc đẩy cửa gỗ ra, bên ngoài ánh nắng chói chang, bây giờ có lẽ đã là giữa trưa.
Hoàng Phủ Văn Trạc nhăn mặt, vội mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng liền lao ra ngoài.
********************************
Nhà nghỉ Mạc Tư.
Tiểu Thỏ hé ra tờ giấy nhăn nhúm, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nhà nghỉ Mạc Tư.
Sân trước một mảnh yên tĩnh, cổng lại bị khóa, làm cho Tiểu Thỏ trong một khắc hoài nghi có phải mình tìm nhầm chỗ rồi không.
Tiểu Thỏ đem tờ giấy nhàu mát trong lòng bàn tay mở ra xem thêm một lần. Đúng là địa chỉ ở đây mà. Tiểu Thỏ lại lần nữa ngửa đầu nhìn bảng hiệu.
Lúc ấy muốn cho cậu nhóc ngủ nhiều một chút, lại quên mất chính mình lại không biết tiếng nước M, kết quả là đi lang thang mãi gần ba tiếng đồng hồ mới tìm được chỗ này, ông chủ ở đây không phải là vừa mới đi ra ngoài chứ?
Tiểu Thỏ thở dài ngồi xuống bậc thang trước cửa, hai tay nâng cằm yên lặng nhìn về phía trước.
Nếu như hôm nay không tìm được việc, sẽ không có tiền thuê chỗ ở với mua đồ ăn. Tiểu Thỏ lấy tay xoa xoa bụng, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được ăn no, lúc này lại thấy đói, bụng cứ kháng nghị kêu gào luôn không dứt.
“Két!” Tiếng bánh xe trượt dài trên đường nghe thập phần chói tai.
Một chiếc xe thể thao sang trọng đột ngột dừng lại trước mặt Tiểu Thỏ, (Lời tác giả: Tiểu Thỏ không biết xe này hiệu gì, cô cho tới bây giờ đối với những thứ đồ xa xỉ không có hứng thú)
Tiểu Thỏ còn chưa kịp có phản ứng, cửa lớn sau lưng đột nhiên mở rộng.