Độc Sư Đa Nghề

Chương 4: Gặp Lại Lãnh Huyết.


Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 4: Gặp Lại Lãnh Huyết.


Chỉ trong vòng một tuần toàn bộ số sách ở trong thư viện cấm Diệp Tiêu Linh đều đọc hết một lượt.
Thời gian bây giờ, Diệp Tiêu Linh chỉ có tập luyện thể thuật, dùng ma pháp mà nàng biết, tạo ra một không gian ở bên trong thư viện cấm luyện tập ngày đêm.
Vì là thư viện cấm nên chẳng có ai vào đây đọc sách, những quyển sách ở thư viện cấm đều là những trang lịch sử, sách ma pháp cấm tiết lộ, cấm sử dụng.
Thời gian trôi qua, mười năm như mười ngày.
Diệp Tiêu Linh, rời khỏi thư viện, rời khỏi đất nước này.
Đi đến một đất nước cách nơi học viện đến ba đất nước, cách xa hơn vạn dặm.
– Thời đại này cách lúc ta còn sống đến 1000 năm, tại sao, nơi này chiến tranh giữa ma vương và thần quang vương tử vẫn không hề chấm dứt?
Diệp Tiêu Linh nhìn hoang cảnh trước mặt, một cảnh quan âm u, người người chết đi, xác chết vẫn nằm đó, xộc lên mũi là mùi tanh ói của xác chết. Không khỏi thầm than.
– Giữa hai bên, hừm… qua ma vương chơi đùa với đám người thánh nhân kia một chút.
Diệp Tiêu Linh đi về phía lâu đài của ma vương, vừa đến nơi cũng chẳng xem ai ra gì, đi thẳng trực tiếp vào đại điện của ma vương, nhìn thấy ma vương, Diệp Tiêu Linh, lên tiếng:

– Ma Vương, ta muốn đầu nhập ngươi.
Ma vương mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt quả thật là một hình ảnh của một nam nhân xấu xí, nhưng không thể nhìn người mà bắt hình dong được.
Ma vương hừ lạnh, một tiếng:
– Ngươi đầu nhập cho ta, ta làm sao tin tưởng ngươi?
Diệp Tiêu Linh chỉ tay lên trời, rồi đưa lại xuống đất, một đống đầu người đổ xuống, đây toàn bộ đều là đầu của những người bên thần quang vương tử.
Ma vương nhìn một đống đầu người này, vốn hắn đã gai mắt đám người luôn đi qua đi lại do thám lâu đài của hắn, nhưng lại chẳng ai có thể đánh giết bọn chúng, bây giờ, Diệp Tiêu Linh lại giết đám người này thay cho hắn.
– Tốt lắm, tốt lắm, kể từ bây giờ ngươi sẽ là một trong mười chỉ huy của Ma Vương ta.
– Đa tạ.
Ma vương vui vẻ nhận Diệp Tiêu Linh, không chỉ nhận nàng mà còn cho nàng làm cả chỉ huy ở trong lâu đài Ma Vương.
Nhận xong chức vị cũng bỏ đi một mạch, đi đến chỗ của thần quang vương tử, Diệp Tiêu Linh đi khắp cả nơi của thần quang vương tử.
Diệp Tiêu Linh đi một lúc lâu ở bên trong thần quang vương tử mới phát hiện ra mình bị lạc đi đâu cũng chẳng biết.
Bất đắc dĩ, Diệp Tiêu Linh phải vào trong một căn phòng, tìm lấy một cái bản đồ, nàng đã đến một căn phòng, tìm được một cái bản đồ của cả thần quang vương tử, nhìn cái bản đồ, Diệp Tiêu Linh cũng cảm thấy thật chóng mặt, cái chỗ của thần quang vương tử lại rộng và phức tạp hơn chỗ của ma vương gấp mười lần.
Nhìn một hồi, Diệp Tiêu Linh mới hoảng sợ, nàng đang ở trong phòng của một người mà nàng không nên ở, đó chính là phòng của thần quang vương tử, nếu như thần quang vương tử mà đến đây thì chắc nàng chết mất.
Diệp Tiêu Linh cười khổ một cái, chợt nụ cười của nàng đông cứng lại, nàng bây giờ mới để ý, nàng có thể cười, Diệp Tiêu Linh nhớ lại lúc trước quỷ nữ kia nói, có thể thực hiện được ba điều ước của nàng trước khi chết.
Nàng ước bốn điều, điều thứ bốn là không thể thực hiện được là vì điều ước đó là nàng mong muốn chết, ba điều còn lại thì có thể, nói vậy nàng có thể khóc, có thể cười.
Diệp Tiêu Linh không hiểu tại sao như trong lòng lại rất vui, thứ mà nàng luôn ao ước được khóc được cười, cuối cùng cũng thực hiện được.
– Ai đó?
Một giọng nói từ sau lưng nàng vọng tới, Diệp Tiêu Linh chỉ đoán được có một người nói câu này mà vào đây, cỉ có thể là thần quang vương tử mà thôi.

Nàng quay lại, cười híp mắt, trả lời:
– Người qua đường.
Con người này nhìn Diệp Tiêu Linh, cười lạnh:
– Qua đường mà có thể vào phòng của ta sao? Xưng tên của ngươi đi.
Diệp Tiêu Linh sắc mặt lạnh đi, mở đôi mắt huyết sắc ra, nhìn con người trước mặt, nói:
– Tên của ta, từ kiếp trước đến kiếp này chỉ có một là Diệp Tiêu Linh.
– Leng keng…
Thanh kiếm vốn đang cầm trên tay của thần quang vương tử liền rơi xuống khi nghe tên của Diệp Tiêu Linh, hắn đi lại gần, nhìn Diệp Tiêu Linh, hắn vẫn muốn chắc chắn một chuyện:
– Ta yêu ngươi Linh, nhưng ta lại không thể để tình đó cho nàng được, ta xin lỗi.
Diệp Tiêu Linh kinh ngạc, người duy nhất nói câu nói này trong ký ức của nàng, chỉ có một người:
– Lãnh Huyết?
Lãnh Huyết cười vui vẻ, chạy tới ôm lấy nàng:
– Phải, là ta, Lãnh Huyết, ta thật sự rất nhớ nàng, Linh.

Không biết từ khi nào, khóe mắt nàng rơi xuống hai giọt nước mắt, Diệp Tiêu Linh xóa đi nước trên mặt, nói:
– Lãnh Huyết, bây giờ, vẫn chưa phải lúc, sau này chúng ta hãy gặp nhau đi.
Diệp Tiêu Linh vừa nói, thân hình cũng biến mất khỏi vòng tay của Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết hoàn toàn không hiểu rõ ý của nàng, hắn chỉ nhìn vào khoảng trống, hắn và nàng đều có ký ức của kiếp trước, đều từng là người yêu của nhau, Lãnh Huyết nghĩa rằng, sau khi hắn chết đã có một vài chuyện xảy ra, hay có một người nào đó khác chiếm được trái tim của Diệp Tiêu Linh?
Lãnh Huyết suy nghĩ tùm lum tùm la, loạn xạ hết cả lên, hắn thích Diệp Tiêu Linh, dù đã sống lại, dù trải qua bao năm tháng, hắn vẫn không quên được, nhưng nàng lại biểu hiện như vậy với hắn, khiến hắn thật sự đau lòng.
Diệp Tiêu Linh bây giờ đang ở trong khu rừng gần chỗ lâu đài của Ma Vương, nàng cười, cười không thể ngừng lại được, nàng gặp được người yêu của mình, nàng còn có thể cười, nàng còn có thể khóc.
Đi vào trong lâu đài của ma vương, đi khắp các nơi, gặp bất kỳ một tài liệu nào đều lấy đi tài liệu đó.
Những người nhìn thấy Diệp Tiêu Linh, liền bị nàng kéo vào phòng và giết bằng độc dược, thu thập đủ các tài liệu ở trong lâu đài, Diệp Tiêu Linh vừa định rời đi.
Đang đi ra ngoài cửa, thì Diệp Tiêu Linh lại bị một nữ nhân chặn đường, nàng kiêu ngạo, thách thức Diệp Tiêu Linh:
– Ngươi là chỉ huy mới, phải không? Ta muốn đấu với ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.