Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 5: Lại Tiếp Tục Đi.
Diệp Tiêu Linh đang bận vậy mà còn gặp nữ nhân phiền phức này nữa, nàng nhìn trên ngực nàng, một cái huy hiệu màu đen, Diệp Tiêu Linh liền biết đây chính là một trong mười đội trưởng.
– Một chiêu giải quyết mọi chuyện đi.
Diệp Tiêu Linh lạnh nhạt một câu, từ không gian ma pháp kéo ra một khẩu súng dài qua đầu, hình dạng to lớn.
Nhắm vào đầu của nữ nhân trước mặt, Diệp Tiêu Linh kéo còi, những viên đạn liên tục bay ra.
Nữ nhân trước mặt không biết phải như thế nào, cứ trực tiếp bỏ chạy, Diệp Tiêu Linh há nào lại để nàng bỏ chạy dễ như vậy, đưa khẩu súng to lớn và nặng nề nhưng trong tay nàng lại nhẹ nhàng như bông, đuổi theo hướng của nữ nhân kia.
Nữ nhân kia chốn sau một tảng đá bên ngoài cánh cửa, Diệp Tiêu Linh đưa khẩu súng bắn liên tục vào tảng đá.
Bắn được lúc rồi Diệp Tiêu Linh dừng lại, cất khẩu súng vào trong không gian ma pháp, lại tiếp tục bỏ đi.
Nhìn tảng đá tưởng trừng như không có gì, như thật chất, những viên đạn này đã được tẩm ma pháp, trừ khi không còn lực nữa sẽ rơi, còn không thì phải bắn trúng vật sống mới dừng lại.
Và đương nhiên, nữ nhân chốn sau tảng đá kia, cả người đều đầy lỗ, nhìn chẳng thể nào ra được hình dạng của nàng.
Diệp Tiêu Linh đi từ đường cửa số vào phòng của Lãnh Huyết, nhìn thấy Lãnh Huyết đang ở trên bàn, sở lí những tài liệu gì đó, Diệp Tiêu Linh đi đến, tay chỉ lên trời rồi lại chỉ xuống đất, một đống tài liệu ở chỗ của Ma Vương rơi xuống.
Lãnh Huyết nhìn đống tài liệu này, lại nhìn Diệp Tiêu Linh, hắn tươi cười, hỏi:
– Đây là?
– Tài liệu của ma vương đấy, ta cũng giúp chàng giảm bớt một phần nhân lực của ma vương rồi. Giúp chàng giai quyết đi hai chỉ huy đấy.
Lãnh Huyết cười vui vẻ, ôm chặt lấy Diệp Tiêu Linh, lên tiếng:
– Linh ở bên ta được không?
Diệp Tiêu Linh, buông tay của Lãnh Huyết ra, nàng lùi về sau vài bước, nàng cười nhẹ nhàng:
– Huyết, ta muốn đi tìm một người, hay đúng hơn là hai người, khi nào ta tìm được, ta sẽ tìm lại chàng, không có người đó bên cạnh, ta không chịu nổi.
Lãnh Huyết khi xưa không phải là không gặp người này, hai người đó, hắn sao lại không nghĩ tới, hai người đó, để lại trong tâm trí của Diệp Tiêu Linh mới là những kỷ miện đẹp thật sự, hắn chỉ là một phần nhỏ so với hai người họ mà thôi.
Lãnh Huyết như vừa nhớ đến chuyện gì đó, lên tiếng:
– Linh, nàng giúp một và người của ta được không? Bọn họ bị trúng độc, không có luyện dược sư nào ở đây giải được cả, ta nghĩ, chỉ có nàng mới có thể giải được.
Diệp Tiêu Linh định rời khỏi đất nước này sau khi đã giúp Lãnh Huyết, thì lại nghe tiếng của Lãnh Huyết, Lãnh Huyết đã lên tiếng, nàng sao có thể từ chối, nàng gật đầu đồng ý.
Lãnh Huyết đưa Diệp Tiêu Linh đi đến phòng của những người bị trúng độc, vừa vào, Diệp Tiêu Linh thấy những luyện dược sư cứ lây huây cho những bệnh nhân uống thuốc, băng bó những vết thương lớn nhỏ cho những người bị thương, cũng là vừa bị trúng độc.
– Độc trong vũ khí.
Lãnh Huyết gật đầu, lên tiếng:
– Những người bị trúng độc đều là những người bị những vết thương do vũ khí chém, theo những gì được biết, thì bọn họ bị thương từ một vũ khí, hình như là một loan đao.
Diệp Tiêu Linh cười khổ lên tiếng:
– Không phải loan đao đâu, mà là một loại giống loan đao, là lưỡi hái đấy.
Nghe được hai từ “lưỡi hái” bỗng dưng Lãnh Huyết khựng cả người lại, nhìn Diệp Tiêu Linh, gượng áp cười, hỏi:
– Đó là do nàng? Trên đời này người biết dùng lưỡi hái không nhiều, mà nàng nói làm ta mới để ý, những vết thương rất giống do Lưỡi Hái Tử Thần của nàng làm ra đó a.
Diệp Tiêu Linh cười cười, không biết nói gì.
Lúc trước, những người này nhìn thấy nàng từ trong lâu đài của ma vương đi ra, trên tay còn cầm huy hiệu chỉ huy nữa, nên bị hiểu lầm là người của ma vương, nên tấn công nàng.
Mà dù nói thế nào thì cũng là vì Diệp Tiêu Linh tự vệ mà thôi, không đánh bọn họ từ bọn họ sẽ giết mình, chỉ còn cách là đánh lại bọn họ, mà trên vũ khí của một đôc sư như nàng thì thường có là có độc, nên bị trúng độc là chuyện thường tình mà thôi.
Diệp Tiêu Linh đi vào trong, lấy từ trong không gian ma pháp ra những lọ thủy tinh, bên trong như chứa kim tuyến màu tím hồng, nàng mở nắp lọ ra, đọc nhẩm thần chú.
Một luồng gió thổi qua, Diệp Tiêu Linh dựa theo luồng gió thổi nhẹ trong phòng, đổ thuốc lên những cơn gió nhẹ nhàng này.
Những phấn thuốc rơi trên người của những người bị trúng độc, những người trúng độc hít một lượng phấn này vào trong người, những người bị trúng độc này nhìn thần sắc của bọn họ khôi phục lại từ từ, vết thương chảy máu liên tục cũng ngừng hẳn lại.
– Vật đi, ta đi đây, có ngày gặp lại chàng Huyết.
Diệp Tiêu Linh vừa nói dứt lời, cả người nàng như hóa thành những đám khói biến mất trong không gian.