Độc Sư Đa Nghề

Chương 3: Ba Điều Kiện.


Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 3: Ba Điều Kiện.


Diệp Tiêu Linh gật gù, xem ra lão vẫn còn chút kiến thức.
– Ngươi đã từng nghe qua độc sư chưa? Độc sư dùng độc hại người, nhưng cũng có thể dùng độc để cứu người.
Lão hiệu trưởng không phải là luyện dược sư, lão nghe không hiểu, còn hồ đồ hơn, hỏi:
– Độc có thể dùng để cứu người, ta chưa bao giờ nghe qua.
– Lấy độc trị độc nghe qua chưa?
Lão hiệu trưởng vừa nghe liền hiểu rõ ý của Diệp Tiêu Linh, không nói lấy một lời này, chạy đi lấy Hoa Ngũ Hương Tán.
Rất nhanh chỉ chưa đến một phút, ông ta đã quay lại, trên tay còn mang theo cả Hoa Ngũ Hương Tán, được bỏ ở trong hộp thủy tinh kính.
Diệp Tiêu Linh nhận lấy hoa từ từ lão, rồi bảo lão ra ngoài đợi.
Diệp Tiêu Linh ở bên trong lấy ra một cánh hoa, đưa vào cổ của người con gái này, rồi lấy nước để cho nàng uống xuống, cánh hoa không quá to, chỉ nhỏ như móng tay thiếu nữ mười tám, rất dễ nuốt xuống.
Diệp Tiêu Linh lấy bông hoa để bên cạnh nàng, ở bên cạnh người nàng, khoảng một canh giờ, rồi lấy bông hoa vào trong hộp kính lại.
Hương độc từ hoa hay từ người tỏa ra, đều không có tác dụng lên người của Diệp Tiêu Linh, cơ thể của nàng dù ở kiếp trước hay kiếp này đều như nhau hết cả, đều là không có ảnh hưởng đến cơ thể nàng, không chỉ không ảnh hưởng, mà còn làm cho sức mạnh của nàng tăng thêm.

Hơn một canh giờ sau, Diệp Tiêu Linh bước ra, nhìn thấy lão hiệu trưởng đứng ở bên ngoài chờ từ đầu tới giờ.
– Hiệu trưởng, xin người hãy chuẩn bị thực hiện ba điều kiện của ta.
Hiệu trưởng nghe vậy liền biết cháu gái của ông đã khỏi, định chạy vào xem, nhưng lại bị Diệp Tiêu Linh ngăn cản:
– Hiệu trưởng, bây giờ cháu gái ông còn chưa có tỉnh lại, có tỉnh lại cũng chưa thể bình phục được, ít nhất ngày mai hãy đi thăm.
Lão hiệu trưởng gật đầu nhẹ một cái.
Sau đó, hiệu trưởng an bài cho Diệp Tiêu Linh một căn phòng, trong đó có đầy đủ tiện nghi cho nàng, còn có luôn cả quần áo để Diệp Tiêu Linh thay.
Nhìn đống quần áo, nữ không ra nữ, nam không ra nam này, Diệp Tiêu Linh liền đóng cửa tủ quần áo lại.
Từ không gian ma pháp lấy ra một bộ quần áo màu đen.
Diệp Tiêu Linh đi tắm rửa thoải mái một trận.
Nàng nhìn bộ quần áo khá là lớn so với nàng, nhớ tới lúc trước, trong không gian ma pháp chỉ toàn là áo cỡ tầm mười tám tuổi, vì khi lên đến mười tám tuổi nhan sắc, chiều cao, thân hình đều không phát triển nữa, chỉ một mực ở độ tuổi mười tám mà không tăng cũng chẳng giảm.
Diệp Tiêu Linh đọc nhẩm trong miệng câu thần chú, một vòng ma pháp xuất hiện ở dưới chân nàng, nó duy chuyển khá nhanh lên cả người nàng, biến nàng thành một người mười tám tuổi.
Việc mặt đồ bây giờ không còn là vấn đề, nhưng vấn đề sẽ là bị hiểu lầm là con trai, vì cách ăn mặc của Diệp Tiêu Linh là của con trai, tóc tuy dài nhưng khi cột lên cũng chẳng có nét của con gái chút nào.
Và bộ phận ngực của nàng cũng bị nàng dùng vải ma pháp băng lại, làm nó nhỏ đi lại, như người hai lưng, hoàn toàn giống con trai, có phần ngực đối với nàng mà nói là một gắng nặng nên giảm nó xuống mức tối đa.
Ở trong một lúc nhìn ngoài trời thấy đã sáng từ lúc nào không hay, Diệp Tiêu Linh nhìn xuống sân trường từ phòng của mình, thấy những học sinh đang đi qua lại ở sân trường, ó người lại sử dụng gậy ma pháp bay trên trời.
Nhìn cảnh tượng này, không hiểu tại sao Diệp Tiêu Linh lại đóng cửa phòng lại, chắc vì nàng không muốn ai nhìn thấy mình đang ở trong này.
Diệp Tiêu Linh chờ ở trong phòng, không phải ngủ thì cũng là tự tập luyện thể thuật, để chờ đến đêm.
Đêm xuống.
Diệp Tiêu Linh đi ra khỏi phòng, đến phòng hiệu trưởng.
Nàng vừa vào là đã nhìn thấy lão hiệu trưởng đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái nhỏ, cô gái này chính là cháu gái của ông bị trúng độc.
Hai người thấy Diệp Tiêu Linh vào, lão hiệu trưởng là người đầu tiên, hỏi:

– Tại sao ngươi lại vào đây? Ngươi là ai? Ngươi không phải là học sinh của trường.
Diệp Tiêu Linh nhìn nhìn hai người, lên tiếng:
– Thực hiện ba điều kiện của ta.
Lão hiệu trưởng nghe lời nói liền nhận biết ngay đó là Diệp Tiêu Linh, lão cười cười xấu hổ, nói:
– Ta xin lỗi, thật không ngờ cháu lại lớn nhanh như vậy chỉ trong một ngày, khiến ta không nhận ra.
– Tiểu Nhi à, đây chính là vị đại sư đã cứu con đấy, mau qua nói lời cảm ơn đi.
Cô bé rất nghe lời ông của mình, liền nhảy xuống khỏi lòng của ông, đi đến trước mặt Diệp Tiêu Linh, cúi đầu:
– Cảm ơn đại sư đã trị bệnh cho Hoàn Tiểu Nhi, Tiểu Nhi rất cảm kích, không biết làm gì để trả ơn đại sư đã cứu mạng Tiểu Nhi.
Diệp Tiêu Linh, vuốt đầu nàng một cái:
– Không có gì, chuyện nên làm cả thôi. Tiểu Nhi có thể ra ngoài hay về phòng của mình được không, ta và ông của Tiểu Nhi có chuyện cần nói.
Hoàn Tiểu Nhi gật đầu, rồi đi ra khỏi phòng, trực tiếp đi về phòng của mình.
Lão hiệu trưởng chờ Hoàn Tiểu Nhi đi hẳn rồi, mới lên tiếng:
– Cháu muốn ta làm gì?
Diệp Tiêu Linh cũng chẳng nói nhiều, đưa ba ngón tay lên:
– Điều kiện thứ nhất, xóa bỏ giấy bán nô lệ của ta.

– Điều kiện thứ hai, ta hy vọng, ông sẽ không nói bất kỳ điều gì về ta đã làm ở đây cho bất kỳ ai nghe.
– Điều kiện thứ ba, ta muốn ở thư viện sách cấm của học viên, ta muốn ở bên trong đó vài năm, sau vài năm ta sẽ tự bỏ đi.
Mỗi điều kiện đưa ra, Diệp Tiêu Linh thu lại một ngón tay.
Lão hiệu trưởng nghe ba điều kiện từ nàng, lão gật đầu, nếu thực hiện điều thứ hai thì điều thứ ba có thể làm cho nàng.
– Được rồi, ta sẽ thực hiện. Đây là giấy nô lệ của ngươi, ngươi tự định đoạt đi.
Từ trong tử, lão hiệu trưởng lấy ra một từ giấy, để lên bàn, Diệp Tiêu Linh cầm lấy tờ xem một chút, rồi từ trong tay của nàng bốc cháy, không để lại tro.
– Bây giờ, hãy theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến thư viện cấm của trường học.
Diệp Tiêu Linh bước theo lão hiệu trưởng đến thư viện cấm, nàng đến đây, quả thật cũng không có gì ngạc nhiên cả, trực tiếp đi vào trong rồi đóng cửa lại.
Nàng bắt đầu đọc từng quyển sách một, nhưng cách nàng đọc lại giống như cách người ta nắm lấy phần cuối rồi thả tay từ từ cho từng tờ giấy lướt qua.
Diệp Tiêu Linh làm vậy là vì nàng đọc rất nhanh, với lại những quyển sách này ở kiếp trước nàng đã đọc qua hết rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.