Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 36: Saito – Kẻ Sáng Tạo Cấm Thuật.
Ying và Iris đi đến Quỷ Giới, vừa đến nơi, trước mặt hai người là một bãi hoang tàn.
Nhà cửa hay lâu đài đều có khói và lửa, và trên con đường màu máu, cả hai người nhìn xung quang, từ trước ra sau chỉ toàn là xác chết.
Quỷ hay thú hay ma thú gì cũng chết hết.
Ying chỉ tay về lâu đài, hai người đều biến mất khỏi vị trí vừa rồi, cả hai đều biến thành hai đám khói thẳng tiếng về lâu đài.
Không hiểu tại sao, nhưng Ying có cảm giác vừa bất an vừa vui vẻ, nhưng cũng có phần quen thuộc về phía lâu đài kia.
Đến đại điện trong lâu đài, Ying và cả Iris nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Con người ma Ying ám ảnh nhất, sợ hãi nhất mà cũng người mà cô coi trọng nhất đnag ở ngay trước mặt cô – Akuma.
– Được rồi Ying đâu? Nếu còn ngoan cố nữa thì luôn cả con mắt kia ta cũng lấy đấy!
Người này, Ying liếc nhìn một cái là đã nhận ra người phụ nữ này là ai rồi, đây chính là Quỷ Bá Vương.
Quỷ Bá Vương bị Akuma đánh không ra gì cả, cả người đầy máu me, trên người đầy vết thương do vũ khí sắt bén như dao đâm vào.
Một đôi mắt bị mốc ra ngoài, trên khuôn mặt đầy vết thẹo, cổ cũng có rất nhiều nhưng lại chẳng trúng một chỗ hiểm nào cả.
Phần bụng, lưng và chân trở xuống thì không thể đếm được là bao nhiêu vết cắt.
Quỷ Bá Vương cố gắng chỉ tay về phía sau, đang nhấc tay lên thì đã bị Akuma lấy thanh chủy thủ đâm vào bàn tay.
– Thật là ngang bướng mà ~ .
Akuma nói như một đứa trẻ đang chơi đùa ngọt ngào mà đầy sát khí.
Ying ở phía sau nhìn cảnh tượng này, thì thầm trong lòng:
– Cô ta đang cố gắng chỉ vào ta đó a. Quả nhiên nhiều năm không gặp vẫn ác như thường.
Cười, một nụ cười thật sự như muốn giết người, Akuma móc con mắt còn lại của Quỷ Bá Vương ra.
– Aaaaaaaaa…
Quỷ Bá Vương đau đớn la lên, Akuma thì mặt lạnh nhạt, đâm một phát vào tim, rọc một đường dài từ tim chạy xuống.
Bỏ đi cái thanh chủy thủ và cái xác chết đó, Akuma đứng dậy.
Lúc này Ying hoảng sợ, nói với Iris:
– Chạy mau đi!
Iris vừa nhận được lệnh liền chạy đi, Ying cũng đồng thời bỏ chạy theo.
Không biết từ khi nào, Akuma đã đưa hai thanh chủy thủ vào cổ hai người Ying và Iris mất rồi.
Akuma cười híp mắt:
– Lâu rồi không gặp, Ying, ngươi có một thú nô à?
Ying cười trừ, dù biết mình không chết được nhưng chống cự chẳng khác là chịu cảnh sống không bằng chết.
– Đi cùng ta về Thần Minh.
Ying chỉ có biết cười trừ gật đầu, để Akuma kéo bẩn thân đi về Thần Minh một chuyến mà thôi.
Về tới Thần Minh, Ying chẳng biết làm gì, bị Akuma nhốt ở trong phòng, Iris thì ở bên cạnh Ying.
– Iris, lại đây!
Ying ngồi ở trên giường, ngoắc tay với Iris, Iris cũng đi đến gần Ying.
Ying cười nhạt một cái, nắm lấy đôi tai dựng đứng của Iris, thổi vào một cái tai.
Iris run lên, khuôn mặt đỏ bừng như uống say, giọng nói dễ thương run run, lên tiếng:
– Chủ nhân, đừng thổi vào tai của ta mà!
Ying cười gian trá, vút lấy đuôi của Iris.
Iris đột nhiên biến thành một con cún nhỏ, nằm cuộn người lại, Ying xoay vùng thái dương của con cún này, Iris lại biến thành hình người, ôm lấy đầu của mình.
Ying lại như vậy, vút đuôi và tai của Iris, chó con lại biến về nguyên hình, cô vẫn tiếp tục xoay xoay vùng thái dương, cứ liên tục như vậy.
– Chủ nhân, đừng làm nữa a, Iris rất mệt khi phải chờ thành thú rồi lại thành người liên tục như vậy…
– Hắc hắc, chẳng phải ngươi thích bị ta bắt nạt?
– Phải, ta thật sự rất thích chủ nhân a!
. . .
Ying và Iris cứ ở trong phòng chơi đùa với nhau suốt ngày.
Kể từ khi Ying giết chết S và Sangue, những ký ức và tri thức đều tự tập trung lại, cô bắt đầu thay đổi đi.
Một con người gần như là bị đa nhân cách, bất cứ một người, cô liền biểu hiện một kiểu khác, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì lại sợ hãi, lúc lại vui vẻ, lúc quái dị,… khó mà có thể xác định được tính cách thật sự của Ying.
Ở trong phòng suốt một tháng, Ying bắt đầu muốn đi ra ngoài, nhưng vấn đề lại sợ Iris bị bắt nạt, một vấn đều khiến Ying bực bội, nên cô buộc phải cột tóc Iris lên.
Khi cột tóc Iris lên, thì đôi mắt của Iris cũng thay đổi, trở thành một con người hoàn toàn, không còn là nửa người nửa thú nữa.
Đi dạo bên ngoài, một số tân sinh nhìn thấy hai người cũng chẳng biết đây là thần hay là tân sinh, bọn họ chưa bao xuất hiện trước mặt mọi người, thì khó lòng biết được hai người là ai.
– A, đây không phải là Cấm Thần hay sao, lâu quá không gặp!
Giọng nói nhưng lục lặc khó nghe này, Ying cũng đoán được mà không cần nhìn là ai rồi – Diệp Tiêu Dao.
Nhưng bây giờ với một cái tên là Dao Dao, Ngọc Thần.
Vừa nghe đến Cấm Thần thì Ying đã biết rõ, Cấm Thần là gì rồi, trước khi rời khỏi nơi này, có rất nhiều lời nói về cô.
Huyết Thần thì chỉ qua là vì cái mái tóc màu đỏ mà thôi, khi thi đấu, Ying cứ luôn sử dụng cấm thuật, nên bọn họ muốn đổi tên Huyết Thần thành Cấm Thần.
Nhưng Akuma thì lại không chấp nhận, nên những vị thần chỉ lén lút nói với nhau mà thôi.
– Ý kiến hay a!
Đột nhiên đôi mắt của Ying sáng lên, quay qua nhìn Iris, Iris chớp chớp mắt, nhớ tới cái gì đó, lên tiếng:
– Chẳng lẽ em định…
– Phải em sẽ đến Hồn Ngục giới.
Dao Dao nhìn hai người, bọn họ trong mắt không hề có sự tồn tại của nàng, Dao Dao tức giận, đến bát lấy tay của Ying, rít lên:
– Cô sao lại quay về đâu? Sao cô không đi luôn đi?
Iris bất bình với Dao Dao, hất tay cô ta ra khỏi Ying, lạnh lùng:
– Cô hãy cẩn thận lời nó của cô đấy, Dao Dao!
Dao Dao nhìn Iris, không hiểu tại sao, trong mắt nàng như có trái tim, nhìn chăm chăm vào Iris, cô ta đã bị Iris hút hồn mất rồi.
Iris nhìn thấy biểu hiện này của cô ta, đẩy cô ta ra, lạnh lẽo nói:
– Đúng là một con Điếm Thần! Nếu còn dám xuất hiện trước mặt bọn ta nữa, chết.
Ying mở ra cánh cổng không gian, hai người đi vào trong cánh cổng không gian đó.
Đi ra khỏi cổng không gian, trước mặt hai người là những cột ngọc bích khổng lồ cao không thấy đỉnh.
Một linh hồn bay đến, lên tiếng quát:
– Các ngươi là ai? Còn sông? Sao lại đến đây? Muốn chết sao? Không biết lớn bé…
Linh hồn này còn chưa nói xong đã bị một lão già ở phía sau dùng gậy đánh nó bay ra xa.
– Ying, ngươi muốn lão ta làm gì cho ngươi? Nhưng hãy nhớ, ta chỉ còn nợ ngươi một lần, xong lần này sẽ chẳng có lần sau nữa đâu!
Ying vỗ tay mấy cái, cười nhạt:
– Quả không hổ danh là ngươi cai quản Hồn Ngục, được thôi, ta muốn ngươi thả mọt người và không bao giờ bắt người đó một lần nào nữa.
Lão già nhìn Ying, lão ta thở dài một hơi, lên tiếng:
– Theo ta.
Trên đường đi theo lão, lão lên tiếng:
– Hãy nhớ, đừng bao giờ quay lại đây nữa!
Ying cười tủm tỉm:
– Được thôi, nhưng phải xem thử…
Ying nói ngập ngừng, không lên tiếng nữa, cô biết chắc lão gài này cũng đã biết hết những từ phía sau là gì rồi, chắc cũng chẳng cần nói nữa.
Lão dẫn hai người đến một khu vực, bên dưới nền là những vòng ma pháp chồng chất lên nhau, phát ra những ánh sáng màu ngọc bích.
Trước mặt ba người là mười hai cột ánh sáng ngọc bích, thân của mười hai cột bích này đều có những dây xích sắt quấn quanh.
Trung tâm của mười hai cột ánh sáng ngọc bích là mọt con người đang bị trói bởi những dây xích ở chính giữa.
Lão già gõ cây gậy vào cái xuống đất, những sợi dây xích biến mất, những cột ánh sáng đòng dạng biến mất theo sau.
Ying tới chỗ của người đó, giúp hắn đứng dậy, Iris lại cõng con ngươi này trên lưng, quay về Thần Minh.
Con người này ở trong phòng của Ying, Iris ở bên cạnh chăm sóc hắn, cứ mỗi lần về phòng thì Iris lại chở thành nửa người nửa thú, một Iris nô lệ.
Ying ở bên ngoài đi dạo một vòng hoa viên, ngồi trên một cái ghế, Akuma không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cô, lên tiếng:
– Có phải trước khi chết, Quỷ Bá Vương đã truyền âm cho ngươi đúng không?
Ying gật đầu, đáp:
– Ngươi nghĩ cội nguồn của ngươi là gì? Để ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi được tạo ra chứ ngươi không được sinh ra, ngươi được tạo ra từ mười hai giọt máu của mười hai người khác nhau, và linh hồn của ngươi được tạo ra từ sức mạnh của một người, tổng cộng có mười ba người tạo ra ngươi, mười ba người này, không phải là người của thời đại đó, những kẻ nghịch thời không (thời gian và không gian).
– Vì linh hồn của ngươi là nguồn sức mạnh, nên có rất nhiều kẻ muốn chiếm hữu ngươi, giết ngươi, cả ta cũng muốn có ngươi. Quỷ Bá Vương đã nói thế đấy!
Ánh mắt Akuma âm lãnh như lo lắng cho chuyện gì đó, lên tiếng:
– Đừng nói cho ai biết hết!
Ying gật đầu, quay trở về phòng.
Thấy Iris đã ngủ, con người đang nằm ở trên giương đang ngồi dậy.
Hắn ta nhìn Ying, đôi mắt kỳ lạ, một xanh lá, một vàng kim, hắn lên tiếng:
– Tại sao ta lại ở đây?
Ying không trả lời, chỉ nhìn hắn một lúc, hắn lại lần nữa lên tiếng:
– Ying, ngươi cứu ta sao? Tại sao ngươi lại làm vậy? Ta vốn không đáng để ngươi quan tâm đến cơ mà?
Ying lắc đầu, trả lời:
– Tên cai quản đó nợ ta, ta muốn ngươi được sống lại, được tồn tại trong thế giới này mà thôi, hơn hết là ta ngưỡng mộ ngươi, Saito – kẻ tạo ra cấm thuật.
– Sợ tồn tại của ngươi là mối đe dọa cho toàn thời không, nhưng không có ngươi, cấm thuật sẽ không tồn tại, ngươi là kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng khi sử dụng cấm thuật.
Saito nhìn Ying, cậu cười nhạt nói:
– Ngươi vẫn không thay đổi, vẫn kỳ quái như xưa.