Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 37: Quỷ Thời Không.
Sáng hôm sau.
Cả ba người đều bị tập trung đến phòng họp của Thần Minh.
Ở trong phòng họp, Saito thì luôn ôm một quyển sách, viết cái gì đó vào trong quyển sách.
Iris thì từ đầu tới giờ vẫn chỉ cứ nằm ngủ, hắn chỉ đến đây vì Ying mà thôi, những thứ như thế này nếu là ở chỗ khác thì đảm bảo hắn đã cho cả cái Liên Minh hay Thần Thánh công hội này cho tan thành mây khói mất rồi.
Còn Ying thì lại cứ chống cằm ngồi nghe những vị Thần này luyên thuyên cả buổi.
– Rầm!
Ngọc Thần đập bàn một cái, liếc nhìn Ying, tức giận quát:
– Ta có ý kiến này, tại sao đám người kia cũng là người của Thần Minh vậy tại sao bọn họ lại chẳng làm gì cho Thần Minh?
Những vị thần khác gật đầu, cùng lên tiếng:
– Phải đấy! Từ khi đến đây, không phải gây sự thì cũng là ăn không ngồi rồi hưởng thụ.
– Hừm, nói Huyết Thần gì chứ phải đổi là Hưởng Thụ Thần hay là Cấm Thân thì đúng hơn.
– Ha ha, chí lí chí lí.
– Ngươi nên đổi tên đi là vừa Huyết Thần à!
– Rầm!!!
Iris đập bàn một cái, sắc mặt rất khó coi, tức giận đùng đùng đứng dậy, nhìn những người ở đây, hít thở sâu vài nhịp, rồi quát lớn:
– Bọn khốn tụi bây ồn ào chết lão tử ta!!!
Nói xong, Iris hừ lạnh một cái bỏ đi.
– Bụp.
Saito đóng quyển sách lại, bước ra khỏi ghế, cũng chẳng ngó nhìn bọn người này, quay bỏ đi.
Đồng dạng hai người bỏ đi, Ying cũng đứng dậy bỏ đi.
Vừa bước được một bước, Akuma đã lên tiếng:
– Đưa thuốc giải cho bọn họ đi.
Ying ngó lại, quay nhìn Akuma, ánh mắt như oán linh, hắc ám lên tiếng:
– Tại sao ta lại phải đưa cho bọn không đáng phải sống như bọn chúng?
Akuma cười lạnh liếc nhìn bọn người này, gật đầu đồng ý:
– Phải, muốn sống thì phải tự tìm đường sống chứ!
Ying cười nhạt với Akuma, hai người cùng một lượt bỏ đi ra ngoài.
Một vài trong nhóm đột nhiên sắc mặt tái mét, những người này gồm có những người từng nhìn thấy Ying hạ độc Độc Thần.
Lo sợ đứng dậy, vừa chạy được ba bước đầu của bọn họ bị nổ tung.
Ở bên ngoài, Iris nghe được tiếng nổ, tự dưng quay về công hội Thần Minh, xì một tiếng:
– Phiền phức quá cho nổ hết luôn cho rồi!
– Rắc!
Búng tay một cái, cả công hội Thần Minh nổ đùng.
Akuma cười nhạt nhìn Iris, nói:
– Sao ngươi vẫn không thay đổi gì hết vậy hả?
– Đơn giản vì bọn chúng khiến ta bực bội. Mà thôi, đi mau lên đi!
Iris trả lời.
Saito đưa tay về phía trước, một cánh cổng không gian ở trên không đựoc mở ra, hai con rồng đồng loạt bay vào bên trong.
Vào trong cánh cổng không gian, cả bốn người trò chuyện:
– Lâu rồi không gặp Saito.
– Lâu rồi không gặp Akuma.
Akuma và Saito như quen biết nhau, chào hỏi nhau, cả hai nhìn nhau cười đồng thanh đáp lời:
– Ngươi vẫn ác quỷ như xưa – Saito nói.
– Ngươi vẫn quỷ quyệt như xưa – Akuma nói.
Ying lắc đầu nhìn hai người này, tính luôn cả Iris, lên tiếng:
– Vẫn sát thần như xưa a.
Akuma cười cười, chỉ qua Iris, Iris cười trừ:
– Tại bọn đó cả thôi! Bây giờ Thần Minh giới đã không còn tồn tại nữa a.
– Ta không quan tâm a. Chúng ta đến thế giới nào đó đi!
Ying cười đáp.
Ba người gật đầu, đi ra khỏi cổng không gian, một bầu trời xanh, một con rồng xanh bay bên cạnh hai người.
Một con người ngồi trên con rồng xanh này, cậu ta chính là Yan.
Yang đến bên cạnh con rồng của Akuma, trách mắng:
– Sao ngươi tàn nhẫn vậy? Chơi mà rủ ta, giờ thì sao? Hết chơi được với bọn Thần Minh đó rồi còn gì? Sao các ngươi giải quyết nhanh như vậy?
Cả nhóm người cười ha hả, bọn họ ai nói bọn họ là thần thánh? Những người này luôn được gọi là kẻ phản Thánh thì có lí nào lại ở bên nhóm thần thánh chứ?
Nếu như là kiếp trước, không phải bị chết đi, cả nhóm đựoc tập hợp lại toàn bộ thì chắc chắn một điều, cả thánh gặp bọn họ cũng phải chạy đi gấp .
Yan nhìn mọi người, nói:
– Chúng ta đến Quỷ Thời Không đi!
– Quỷ Thời Không?
Saito hỏi một tiếng, sao đó lại cười quái đản:
– Được đấy! Ta thật sự phải vào đó một chuyến rồi, ta cần phải tìm ra được cội nguồn sáng tạo ra ta ở đó!
Ying ngẫm nghĩ cũng gật đầu, Iris thì lại chẳng có động tỉnh gì cả, Akuma thì cười nhạt không ý kiến, Yan nhìn mọi người rồi mở ra cổng không gian.
Cổng không gian lần này gất khác, nó là một cổng không lồ lơ lưng trên trời, một cổng thành màu đen mở ra, bên trong là hình dạng lốc xoáy đen thẩm khiến người ta nhìn vào mà muốn chóng mặt.
Đây là cánh cổng thời không, có ba cánh cổng thời không chủ yếu là Quỷ Thời Không, Nhân Thời không và Thánh Thời Không.
Mỗi thời không là gồm nhiều thế giới khác nhau.
Nhưng đây mới chỉ là ba thời không cơ bản, còn rất nhiều thời không khác.
Cả nhóm đi vào trong đó, khi đi ra, Ying không biết là mình đã ngủ đi từ khi nào, khi mở mắt dậy thì chẳng thấy ở ở bên cạnh, Dragon thì vẫn ở bên cạnh, nhưng vấn đề là nó ở trong người của nàng.
– A, Ying phải không? Lâu quá không gặp a!
Một nữ tóc xanh trời ngọc cười nhìn Ying chào hỏi, Ying nhìn cô gái này một lúc, không nhận biết được cô gái này.
Cô gái tóc xanh trời ngọc này đột nhiên lộ ra đôi tai mèo màu trắng.
Nhìn đôi tay mèo này, Ying vui vẻ, chào hỏi:
– Lâu quá không gặp Nekomesupe.
Nekomesupe cười từ không gian hư ảo kéo ra một người tóc bù xù, một đôi tay mèo màu đen và một cái đuôi quỷ, nhìn người này, Ying có phần bất ngờ, sau đó vẫn chào hỏi:
– Xin chào Nekomesume.
– Xin chào.
Nekomesume nhìn Ying chớp mắt mấy cái, hỏi:
– Ngươi đến đây làm gì?
Ying đáp:
– Tìm một trong mười hai kẻ sáng tạo ra ta.
Ying trả lời rất đơn giản, hai người nhìn nhau, Nekomesume lên tiếng:
– Ngươi hiện tại muốn tìm sao?
Ying gật đầu, Nekomesupe lắc đầu:
– Xin lỗi bọn ta làm không được.
– Tại sao?
Ying hỏi.
Nekomesupe lại nói:
– Vì những người đó có khả năng giống ngươi, có thể thay đổi thời không mà không bị trừng phạt hay nguyền rủa.
Nekomesume gật đấu, nói tiếp:
– Nếu ngươi muốn biết thì hãy để thời gian trả lời cho ngươi, những người tạo ra ngươi đều có quan hệ rất thân thiết với ngươi đấy!
Nekomesupe lại lên tiếng:
– Những kẻ sáng tạo trong bốn mười bảy vị sáng tạo hiện tại, không một ai có khả năng tạo ra ngươi.
Ying cũng chỉ biết cười trừ không còn gì hơn, nhìn hai người này, Ying ngây thơ hỏi:
– Hai người vẫn chưa có con à?
Nekomesupe và Nekomesume nhìn nhau, Nekomesupe tức giận:
– Tại hắn không muốn tạo ra sinh linh với ta!
Ying gật đầu:
– Hiểu rồi, hiểu rồi a. Nekomesume, ngươi lo mà tạo ra sinh linh mới đi, bây giờ ta cần phải đi rồi, khi nào đó gặp lại.
Hai người vẫy tay tạm biệt Ying.
Ying đi một lúc nhìn lên trên xanh, những bóng người trắng từ trên trời bay xuống, Ying ngẫm nghĩ:
– Có lẽ phải lên trời một chuyến a.