Độc Sư Đa Nghề

Chương 35: Chết.


Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 35: Chết.


Từ đầu tiết tới cuối tiết, Ying và Iris đều giống như nhau, nằm trên bàn và ngủ thẳng giấc ngon lành.
Đến giờ ra về, Ying đến phòng phát thanh, Iris vẫn còn ngủ.
– A…a…a, được rồi. Tất cả các học sinh chú ý, một nhóm nhạc là tội phạm, vì muốn ra khỏi tù, cho nên khiêu chiến với cả các nhóm ở toàn trường này, ưu tiên mười nhóm giỏi nhất trường.
Ying kiêu ngạo lên tiếng.
Iris tỉnh dậy trong lời nói khiêu chiến của Ying.
– Lớp 3C-EF.
Cuối lời, Ying nói xong liền bỏ đi.
Ying quay về lại lớp, vừa ngồi xuống, áp tai vào bàn, Iris nói:
– Anh sẽ chung nhóm của em.
Ying không nói gì, đầu hơi gật, Iris hiểu ý Ying, cười nhạt, Ying chính là đồng ý cho Iris chung cùng một nhóm.
– Chết tiệt!
Đột nhiên Ying lại lên tiếng chửi mắng.
– Rầm rầm…
Một người chạy đến, cậu ta có vẻ rất lo lắng, hối hả, chạy đến lớp của Ying, hắn ta không quan tâm đến người xung quanh gì cả, nhìn Ying, hỏi:
– Nè nè, sao ngươi lại bị vào tù vậy? Có phải là bị người khác hiểu lầm gì không? Nói cho ta biết đi cho sẽ đi đòi công đạo lại cho ngươi Yi…
Lời nói chưa thốt ra xong, Sangue đã bị một cú đấm vào bụng.
Ying nằm ở trên bàn, một tay chống bàn ngồi dậy, một tay đấm vào bụng của Sangue, nhìn hắn cô cảm thấy toàn là u linh bám oán, co rít lên:
– Không liên quan đến ngươi!
Cú đấm ở trên bụng trở thành cú đẩy, đẩy Sangue ra ngoài, lăn vài vòng, đến khi đụng phải bức tường thì Sangue mới dừng lại hoàn toàn.
Ying kéo lấy Iris nhảy qua cửa sổ, đi xuống phía dưới và chạy thật nhanh.
Những người nhìn thấy cảnh này, kinh sợ lên tiếng:
– Không phải đấy chứ? Đây là tầng 5 đấy!

Đối với Ying thì tầng mấy cũng không quan trọng, từ trên trời cao hơn thế này nhảy xuống còn chẳng làm cô bị sao, thì huống chi là chỉ có tầng 5 cao hơn 10m thì làm được gì.
Sangue ở bên ngoài, vừa đúng lúc nhóm năm người kia đi đến.
Anh mắt của Sangue đột nhiên thay đổi lạ thường, ánh mắt sắt bén như đang muốn giết lấy người khác.
– Hóa ra là các ngươi, hừ, được lắm. Để ta cho các ngươi biết rõ Saimon thật sự là như thế nào!
Bỗng dưng có một cơn gió lốc thổi qua sáu người, cả sáu người đều biến mất trong không gian cùng cơn gió lốc ấy.
Xuất hiện ở một bãi đất hoang.
Năm người kinh ngạc, đối diện bọn họ là một con người mặc áo choàng đen, bỏ chiếc mũ xuống, lộ ra mái tóc và đôi mắt huyết sắc.
Yue nhìn con người này, lên tiếng:
– Hóa ra, ngươi mới chính là Saimon!
Sangue cười tủm tỉm:
– Bingo!
Sangue đi tới gần bọn họ, những người này cảnh giác với hắn, hắn lướt qua như một cơn gió nhẹ nhàng, trong cơn gió nhẹ nhàng ấy lại vang lên âm thanh u linh:
– Biết được ta thì cũng nên chết đi là vừa.
Từ xa, Ying và Iris đã nhìn thấy cảnh tượng này, Ying siết chặt nắm tay, nàng là đang tức giận.
Tức giận là vì ngay từ đầu hắn đã biết nàng ở đây, hắn đã ở đây từ lâu rồi, chỉ có nàng là không biết hắn ở nơi này, tức chết đi được.
Từ đầu tới giờ, nàng đều là mang trên mình cái tên của hắn, vì nàng giống con trai, vì nàng có màu sắc giống hắn mà bị hiểu lầm chính là hắn.
– Hắn ta vẫn như thế.
Âm thanh của Iris van lên, Ying bất ngờ quay lại hỏi:
– Anh biết hắn sao?
Iris gật đầu, đáp:
– Hắn ta là con trai của kể thù, hắn luôn muốn giết chết em, em không nên lại gần hắn thì hơn, nếu lại gần có thể em sẽ chết vì hắn đấy!
Ying không nói, cô thì trong cứ lẩm bẩm, chết vì hắn, cứ như vậy mà không biết từ lúc nào, Ying đột nhiên ngất đi.
Iris đỡ lấy Ying.

. . .
– Ying ngươi định chết nữa sao?
Đây chính là giọng nói của nữ quỷ mà Ying đã từng gặp trước đây.
Ying một tay ôm đầu, nhìn nữ quỷ, nàng cười lạnh:
– Quỷ Bá Vương, ta nói cho ngươi biết, nếu như ta chết đi mà còn sống lại ta sẽ đến thế giới của ngươi, diệt tất cả loài quỷ của người, diệt tất cả thần dân của ngươi!
Quỷ Bá Vương cười khinh thường:
– Ying, thật không ngờ ngươi đã có lại ký ức xưa, hắc hắc, được thôi, ngươi cứ ở đó mà tìm đi, tìm cái thế giới của ta, ta thật sự rất cần ngươi đến thế giới của ta diệt đi tất cả đấy!
Ying tức giận, nhưng nụ cười lạnh thì vẫn ở trên môi:
– Quỷ Bá Vương a, ta thật không hiểu, tại sao một người như người lại cùng hợp tác với Thần Quang Chi Vương để đặt lời nguyền lên ta?
– Thật khiến ta thất vọng về ngươi, xưa kia ta cứu ngươi, giúp thế giới của người, giúp thần dân của ngươi, nhưng thật không ngờ ngươi lại không hề có ân mà còn có oán với ta, muốn ta không thể chết đi mà còn muốn những người xung quanh ta chết đi để ta không hề có một người bạn nào.
Ying nói đến đây, cô nghiến răng, câm hận nhìn về Quỷ Bá Vương.
Khung cảnh xung quanh đột nhiên bị vỡ ra như gương vỡ, Ying mở đôi mắt của mình ra, nhìn thấy Iris ở bên cạnh.
Đôi mắt của Ying trông rất kỳ lạ, vừa buồn lại mang theo nét bối rối, cô không biết phải làm như thế nào, phải nói gì với Iris, Ying đọc một thần chú, rồi bỏ đi.
– Ying giải ma pháp cho anh ngay!
Iris vừa tỉnh dậy, Ying vừa đọc ra ma pháp không gian.
Nghe tiếng của Iris, Ying chỉ quay lại cười nhạt rồi đi vào cổng không gian.
Ra khỏi công không gian, trước mặt Ying là Sangue, Ying nắm lấy tay Sangue, triệu hồi một cổng không gian khác rồi lại nói:
– Đi theo ta!
Sangue không kịp nói gì đã bị kéo đi.
Đi ra khỏi cổng không gian, Sangue đứng đờ người ra, hoảng sợ, lo lắng, rất nhiều cảm xúc trên mặt của Sangue, nhưng lại không có biểu hiện vui vẻ hay ấm áp gì cả.
– Ying, đến đây…để làm gì?
Sangue ngập ngừng lên tiếng.

Ying nhìn Sangue, đôi bàn tay lạnh lẽo đặt lên hai bờ má của hắn, thì thầm:
– Để chết, ta được chết, ngươi cũng được chết.
Đối diện hai người là mọt ngôi nhà màu đen u ám, một người đàn ông chỉ hơn hai mươi tuổi, có mái tóc đen trắng, đôi mắt hồng sắc, bước ra, nhìn hai người, trên mặc ông ta đầy vết nhăn của tức giận.
– Sao ngươi lại đến đây? Ying!!!
Ying nhìn lão ta, cười nhạt, đi đến gần lão ta, lên tiếng:
– Ông không thể giết ta được phải không S? Vì giết ta chỉ có người nắm giữa bàn tay nguyền rủa mới giết được ta. Mọt trong số đó chính là Sangue.
– Ta bây giờ có thể chết, nhưng mà, ta có điều kiện.
S cười khinh, lên tiếng:
– Được thôi, chỉ cần giết người, đừng nói một, mười hay trăm điều cũng được!
Ying cười nhạt, cô nhìn lấy Sangue, rồi nhìn lại S, lên tiếng:
– Giết Sangue đi. Ngươi hãy giết ta và Sangue cùng một lúc, như vậy ta mới chết được, và cũng như vậy mà hãy giải phóng Sangue khỏi ông, để anh ấy được tự do, không bị ràng buộc bởi ông nữa.
– Lấy cây thương màu đen, có vân ấn màu đỏ xung quanh nó, đâm vào Sangue và ta.
S nghe những gì Ying nói, ông ta liền lui về sau mấy bước mới dừng lại, kinh hoàng lên tiếng:
– Làm sao…làm sao người biết được cây huyết dạ thương có thể giết được Sangue?
Ying cười nhạt, giải thích:
– Vì nó được tạo nên từ Demon đặc biệt, và hơn hết, nó chính là được tạo nên từ xác của Sangue ở kiếp trước!
Không phải chỉ có S mà ngay cả Sangue cũng giật mình, nhìn Ying, hai người chỉ biết đờ người.
Ying đột nhiên vung tay lên, cây thương từ trong ngôi nhà bay ra, đâm thẳng vào người của S, cây thương bay đi trong âm thầm, làm cho S không kịp chở tay đã bị đâm xuyên qua người.
Cây thương vẫn tiếp tục bay đi, đi đến sau lưng của Sangue, đâm thẳng vào Sangue, đâm luôn cả Ying.
Ying điều khiển nó đam vào người mình, cô muốn xem thử, cây thương Demon đâm vào mình thì mình có thể chết được hay không?
Khi nói cây thương Huyết Dạ này có thể giết Sangue, cây thương được làm từ Sangue, Ying biết được là vì ký ức khi xưa.
Ở quá khứ, khi Sangue chết đi, vì thương nhớ Sangue, Ying đã dùng lấy thể xác của Sangue luyện thành một cây thương, lúc đầu luyện nó là vì thương nhớ, nhưng sau cái thương nhớ này lại là một kế hoạch khác.
Từ rất lâu, Ying đã có thể nhìn thấy được tương lai, chình vì thấy được tương lai, nên Ying mới tạo ra nhiều thứ tựa như được sắp đặt trước cho rất nhiều người, kể cả cô.
Khi biết được, Sangue sẽ bị khống chế, Ying đã dùng cơ thể để tạo ra vũ khí, vũ khí có thể giải phóng linh hồn cho cậu ta.
Muốn giải phóng một linh hồn đang bị giam giữ, thì cần một thứ gì đó kích thích cho linh hồn, thí đó là thể xác.
Sangue ở kiếp này được S tạo ra nhầm để điều khiển, tạo ra thì đương nhiên là chỉ có linh hồn, còn thể xác thì hắn ta không thể tìm được, chỉ có tạo ra thể xác mà thôi.
Cái thể xác mới này như một cái lồng nhốt Sangue, bắt cậu phải nghe theo lệnh của hắn vô điều kiện, muốn thoát khỏi cái lồng đó thì cần có chìa khóa, và cái chìa khóa đó chính là thể xác của Sangue.

Demon được làm từ máu quỷ, có thể diệt bất kỳ thứ gì mà nó đâm qua, Sangue có một nửa là dòng máu quỷ, một giọt máu quỷ cao cấp có thể tạo ra một thanh Demon.
Sangue là cấp bậc quỷ vương, trên quỷ cao cấp, dù chỉ một nửa, nhưng lấy hết máu cũng làm ra được một thanh vũ khí Demon đặc biệt.
Ying tỉnh dậy, đối diện cô là Iris, Iris đang ngủ rất say sưa, đôi tay thú trên đầu quả thật làm người ta liên tưởng đến con cún nhỏ.
Ngồi dậy, nhìn xung quanh, đây vẫn là thế giới tuyệt vọng của S, nhưng xác của Sangue hay của S đều không có, ngay cả cây thương Demon đặc biệt cũng không có ở đây.
– Iris, khi ngươi đến đây, đã nhìn thấy gì?
Iris tỉnh dậy, đôi tai dựng đứng lên, vui vẻ trả lời:
– Chú nhân, khi ta đến đây thấy trên người của người là một cái xác và một cây thương màu đen vân đỏ đâm xuyên qua người, cách người không xa thì lại có một cái xác khác.
Mọi thứ vẫn không thay đổi, nhưng tại sao? Khi tình dậy thì lại chẳng còn thấy bọn họ?
– Vậy những cái xác và cây thương đó đâu rồi?
Iris nhìn Ying, chớp chớp đôi mắt trả lời:
– Khi người chết hơn ba năm, cái xác trên người của người cũng biến mất, cây thương đồng dạng biến mất theo, còn cái xác kia thì bị phân hủy rồi.
Ying cảm thấy hơi bị bất ngờ, cô không biết mình đã ngủ đi bao lâu, hỏi:
– Ta ngủ bao lâu rồi? Mà…ngươi đến đây từ khi nào?
Iris cười tủm tỉm đáp:
– Chủ nhân người đã ngủ vạn năm, trong lúc người ngủ, có rất nhiều chấm sáng màu đỏ tiếng vào trong đầu của người. Iris đến đây vào đúng lúc người bị cây thương đâm xuyên qua. Kể từ khi người chế đi, Iris cứ ở bên cạnh người, vì biết chắc rằng, người sẽ tỉnh dậy, Iris muốn chủ nhân nhìn thấy Iris đầu tiên khi tỉnh dậy.
Ying đi đến gần Iris, hai tay thành nắm đấm, xoay xoay vìng thái dương của Iris, cười nói:
– Muốn chết lắm phải không? Ai cho phép ngươi đến nơi này hả?
Iris đau đớn, lùi ra sau, hai tay ôm vùng thái dương, đôi mắt ẩm nước long lanh, lên tiếng:
– Xin lỗi chủ nhân, Iris kông dám nữa a…
Khuôn mặt chú cún con dễ thương ai nhìn mà không động lòng muốn vút nó, nhưng riêng Ying thì nắm lất đôi tai của nó, vừa nhéo vừa quát:
– Còn có lần sau thì ngươi đừng hòng được sống yên!
Iris ôm lấy cả đôi tai, ngòi dưới gốc cây sau lưng gần đó, gật đầu, không dám ngước lên nhìn Ying.
Sau một lúc, Iris lên tiếng:
– Chủ nhân, người định đi đâu?
Ying cười nhạt, trả lời:
– Quỷ Giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.