Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 2: Ngũ Độc Tán.
Những đứa trẻ nô lệ ở trên boong tàu không hề đi xuống dưới mặt đất một bước nào cả.
Những người muốn mua nô lệ, cũng chẳng cần đến phòng đấu giá, chỉ cần lên tàu, nhìn nô lệ nào vừa mắt là mua.
Những nô lệ lần lượt đều ra đi, chỉ riêng Diệp Tiêu Linh vẫn còn ở nguyên trên tàu, nàng cứ ở đó, không một ai đến mua, không một ai thèm liếc nhìn.
Vì sao?
Vì nàng quá mức kinh dị, có ai mà mắt đỏ và tóc cũng đỏ chưa? Chỉ có ma quỷ mới có màu sắc như thế nào, nên tất cả mọi người nghĩ tốt nhất là không nên mua nàng.
Diệp Tiêu Linh đứng ở boong tàu, từ sáng đến trưa nắng, từ trưa lại đến tối, chẳng có ai đến mua cả.
Những nô lệ khác thì đều đã được bán hết, nếu Diệp Tiêu Linh không có ai mua thì sẽ có hai con đường.
Một là bị đám người kia chơi đùa, sau đó là ném vào trong chỗ của nô lệ, từ nô lệ được đem đi bán, biến thành nô lệ tình dục cho đám người trên tàu.
Hai là sẽ bị biến thành thức ăn cho ma thú, yêu thú và huyền thú.
Nửa đêm rồi, cũng chẳng có lấy một người đến, những tên ở trên tàu bắt đầu chịu không nổi nữa rồi.
Diệp Tiêu Linh sao lại không biết được tâm tư của những người này? Nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, Demon cũng đang ở trên người của nàng, chỉ qua là được cất giữ ở bên không gian ma pháp.
Cái cơ thể chỉ mới có bảy tuổi này mà để cho đám người kia chơi đùa thì đúng là không ổn chút nào.
Lúc mà bọn người ở trên tàu đến gần nàng quá mức rồi thì lại có một nam nhân chạy lên.
Vừa chạy lên hắn thở hồng hộc, lên tiếng:
– Còn nô lệ nào không?
Đám người đang có ý định xấu xa kia dừng hẳn lại, nói:
– Còn một.
Nam nhân này nhìn lên, thấy một đứa nhóc, không rõ nam nữ, mái tóc hay mắt đều chỉ có một màu đỏ dọa người như ma quỷ.
Hắn ta thở dài, ném cho đám người kia một túi tiền, kiêu kiêu ngạo ngạo:
– Ta mua nô lệ này tiền dư không cần thối.
Hắn thật sự không dám động chạm vào Diệp Tiêu Linh, nắm lấy còng tay kéo nàng đi.
Diệp Tiêu Linh nhìn biểu hiện của tên nam nhân này là biết ngay được hắn có gia thế như thế nào rồi.
Hắn ta trừ khi là một người ở trong gia tộc quyền quý mới không dám đụng vào người Diệp Tiêu Linh, vì bọn người quyền quý luôn cho rằng bọn nô lệ là những kẻ bẩn thỉu, dơ bẩn.
Mà cũng phải, những người mua nô lệ, không phải là những người có quyền có tài phú thì cũng là những người muốn thể hiện.
Tên nam nhân này càng kéo sợi xích thì càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không muốn nhìn thấy hình dạng dọa người kia của Diệp Tiêu Linh, nên liền làm lơ, coi như không có gì xảy ra.
Diệp Tiêu Linh đi cùng người này, đến một nơi rộng lớn, nhìn sơ lượt Diệp Tiêu Linh cũng biết được, nơi này chính là một cái trường học.
Diệp Tiêu Linh không biết cái tên kia muốn dẫn nàng đi đâu, nhưng vẫn cứ đi theo sau lưng hắn ta.
Tên nam nhân này, cứ đi về phía trước, đến một căn phòng, Diệp Tiêu Linh ở ngoài căn phòng đó, ngước nhìn lên cái bảng, ghi “Phòng hiệu trưởng”.
Bây giờ nàng biết rõ là hắn muốn đưa nàng vào phòng hiệu trưởng rồi, nhưng mục đích là gì thì vẫn quá mơ hồ.
– Hiệu trưởng, theo sự phân phó của hiệu trưởng học trò đã mua về được một nô lệ.
– Rầm!
Tên nam nhân vừa mới cung kính nói xong thì lại nghe tiếng đập bàn từ lão hiệu trưởng, rồi lại nghe tiếp tiếng quát mắng:
– Có ai đi mua nô lệ như ngươi không? Ta kêu ngươi đi từ lúc bảy giờ sáng, tại sao đến mười hai giờ đêm mới có nô lệ? Hà Gia Minh ngươi giải thích cho ta nghe đi, ngươi có xem ta là hiệu trưởng không?
Hà Gia Minh, nghe quát mắng, ấp úng, lên tiếng:
– Cái này… Hiệu trưởng, chẳng phải ngài nói là trong nô lệ có người mà người cần sao? Nếu như đến sớm sẽ phải tốn rất nhiều tiền, đến trễ chỉ còn có vài người, như vậy chẳng phải là sẽ giảm được chi phí sao?
Những quyển sách trên bàn của hiệu trưởng, lần lượt ném về phía Hà Gia Minh, Hàn Gia Minh cũng chẳng ngu ngốc gì, ném hết những quyển sách mà hiệu trưởng ném tới.
Những quyển sách rơi vào tay Diệp Tiêu Linh, nàng rất nhẹ nhàng đã đón lấy được những quyển sách từ ngoài mà chẳng ai hay biết.
– Ngươi… giảm chi phí, nói hay lắm, giảm chi phí. Thật là tức chết ta mà, lỡ như người mà ta cần bị người khác mua được thì sao? Ngươi lấy cái gì để mà bồi thường, chiêm tinh thuật của ta cũng chẳng có nói trước được rằng người này sẽ 100% là về tay của ta. Ngươi…ngươi…thật là tức chết mà!
Lão hiệu trưởng cứ đứng chỉ chỏ, trách mắng, Hàn Gia Minh một lúc lâu mới làm dịu được cơn tức giận của lão hiệu trưởng xuống.
Lão hiệu trưởng, uống một ngụm trà, thở dài một hơi, rồi hỏi:
– Vậy nô lệ đâu?
Hà Gia Minh cười hì hì, chỉ, về phía không gian trống rỗng:
– Nô lệ đó đi theo sau….
Bây giờ hắn nhìn lại mới thấy, ở dưới đất chỉ có hai cái, một là còng tay, hai là còng chân.
Mắt của lão hiệu trưởng không nháy mà giật, nổi điên đùng đùng quát:
– Nô lệ đâu? Nô lệ đâu? Ngươi đừng nói với ta là ngươi để nô lệ chạy mất rồi? Ngươi muốn cái gì đây hả Hà Gia Minh, muốn ta đuổi học ngươi, ngươi mới chịu phải không?
– Hiệu trưởng bớt giận, bớt giận, ta đi tìm nô lệ đó về ngay.
Hà Gia Minh liền chạy ra ngoài, hắn theo đường cũ tìm kiếm Diệp Tiêu Linh, mà không để ý rằng, Diệp Tiêu Linh đang đứng ở hướng ngược lại với hướng hắn chạy đi, nàng đang thẳng thơ đọc những quyển sách mà lão hiệu trưởng vừa rồi ném ra.
Lão hiệu trưởng nhìn Hà Gia Minh chạy điên cuồng không để ý trời trăng mây gió gì cả, lão thở dài một hơi rồi ngồi xuống bàn, thói quen cũ, lấy một quyển sách ở trên bàn lên đọc.
Nhưng lấy thì hắn mới nhận ra, những quyển sách vừa rồi lão ném Hà Gia Minh mất rồi.
Nhưng khi lão nhìn ngoài cửa lại chẳng thấy quyển sách nào cả, liền kinh hồn đứng dậy.
Lão hiệu trưởng vừa đứng dậy, Diệp Tiêu Linh vừa bước vào, tay cầm những quyển sách, đưa đến bàn của lão hiệu trưởng.
Lão hiệu trưởng kinh ngạc về Diệp Tiêu Linh, không phải là vì hình dạng của nàng mà là vì trên tay nàng cầm những quyển sách mà lão vừa ném Hà Gia Minh, và cách mà nàng trả sách lại cho lão.
– Cháu là?
– Nô lệ.
Diệp Tiêu Linh trả lời nhanh chóng, chỉ cần hai từ đã nói hết thân phận của nàng cho lão nghe, và lão cũng đã hiểu tại sao trên tay của nàng lại cầm những cuốn sách kia.
– Bạn của ông bị gì?
Diệp Tiêu Linh đọc qua những quyển sách kia và nghe cuộc trò chuyện của hai người thì thấy chẳng ăn khớp chút nào.
Những quyển sách là nói về y thuật, về dược liệu, về triệu chứng và về căn bệnh.
Còn lão lại nói “chiêm tinh thuật của ta” thì Diệp Tiêu Linh liền biết lão là một ma pháp sư chiêm tinh hệ.
Ma pháp sư mà lại đi đọc sách luyện dược sư, thì chỉ có một lí do đó là có người đang bị bệnh, không phải người bình thường, chắc chắn phải là người rất thân nên lão ta mới đọc sách về y thuật.
Nếu là người bình thường thì lão sẽ làm ngơ đi.
Lão hiệu trưởng thoáng giật mình một cái, gật đầu, lên tiếng:
– Phải! Nhưng mà cháu….
Hiệu trưởng vẫn chưa nói hết lời, Diệp Tiêu Linh, đã cắt lời nói:
– Nếu như ta có thể trị đưa cho người đó, ông phải đáp ứng ta ba điều kiện.
Lão hiệu trưởng thoáng trầm tư một lúc, quả quyết:
– Nếu như cháu có thể cứu người đó, ta sẽ chấp nhận, nếu như cháu không thể cứu được thì…
– Ông có thể tùy ý dùng lấy ta, như thế nào cũng được.
Hiệu trưởng cười cười lắc đầu, trong đầu ông ta cũng là vang lên âm thanh:
– Trẻ nhỏ, vẫn là trẻ nhỏ.
Diệp Tiêu Linh sống cả vạn năm, không lí nào mà không học được thuật đọc suy nghĩ người khác.
Nàng nhìn lão ta, liền nghe được tiếng của lão ta suy nghĩ gì về nàng rồi.
Diệp Tiêu Linh đi theo lão ta, đến một căn phòng sau tủ sách, vừa đi đến căn phòng, liền thấy ngay một người con gái đang nằm ở trên giường.
Lão hiệu trưởng cách xa người con gái đang nằm kia hơn mười bước chân.
Vừa đi tới một bước, liền bị Diệp Tiêu Linh kéo lại, hỏi:
– Ông có tiếp xúc với cô gái đó nhiều không?
Lão lắc đầu, lên tiếng:
– Từ khi cháu gái của ta như thế, ta đã mời các vị luyện dược sư về để trị, những người trị qua cho cháu gái ta đều chết một cách kì lạ, người còn sống sót duy nhất thì bảo ta không được đến gần cháu gái, nếu không sẽ bị chết.
– Ta cũng từ đó mà nghe theo, không đến gần nó quá mười bước, vị luyện dược sư còn sống sót kia thì chỉ trong vòng ba ngày sau là chết.
Diệp Tiêu Linh cũng chẳng kinh ngạc gì, nhìn cô gái này là biết ngay bị trúng độc rồi còn gì.
– Chẳng ai dám trị cho cô gái này đâu, cô ấy bị trúng Ngũ Độc Tán, người bị trúng độc này sẽ hôn mê liên tục hay nói đúng hơn là sống trong tình trạng thực vật.
– Những người đến gần cô ấy bị chết là vì mùi hương.
Lão hiệu trưởng kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu Linh, hắn nhìn mà không nháy mắt một cái.
– Mùi hương?
Lão hiệu trưởng không biết mùi hương đó là gì, nên hỏi.
Diệp Tiêu Linh ở bên cạnh hắn, thở dài một cái, thầm than, quả thật học vẹt như ông ta chẳng thể nào có một chút xíu kiến thức về y thuật, rõ ràng có một quyển sách trong tay ông ta có nói về Ngũ Độc Tán, vậy mà!
– Ngũ Độc Tán là từ một loại phấn hoa độc ở trong rừng, nơi đặc biệt có sương mù dày, Ngũ Độc Tán có mùi hương thơm không quá nặng, cũng không quá nhẹ.
– Mùi hương này như mùi của hoa hồng, trong hương còn có vị ngọt, thơm, nồng và đắng, người bị trúng độc sẽ bị hôn mê đồng thời cũng sẽ bị biến thành một bông hoa, tỏa ra hương thơm chết người.
– Mùi hương do hoa tỏa ra làm người hôn mê, mùi hơn do người tỏa ra đương nhiên sẽ làm chết người.
Bây giờ lão hiệu trưởng đã hiểu tại sao những người khám bệnh cho cháu gái của lão đều chết không rõ nguyên do, chính là vì mùi hương do cháu gái của ông tỏa ra và cũng chính là lí do tại sao luyện dược sư kia bảo ông không được đến gần.
– Có cách trị không?
Lão hiệu trưởng biết được bệnh tình của cháu gái, lão cũng vô cùng nôn nóng muốn cháu gái được hồi phục, hắn chỉ còn có hy vọng vào Diệp Tiêu Linh mà thôi.
– Có.
– Đó là gì?
Lão ta lại quá là nôn nóng nữa rồi, chỉ nói có thôi mà lão đã liền hỏi lại ngay lập tức mất rồi, xem ra cháu gái này rất quan trọng với lão.
– Hoa Ngũ Hương Tán.
– Cái gì? Hoa Ngũ Hương Tán chẳng phải chính là nguồn của độc Ngũ Độc Tán sao?