Đọc truyện Độc Quyền Kiêu Sủng – Chương 24: Biến Cố 2
Thế Minh đã đứng ngay sau lưng Nhật An từ bao giờ.
Anh phất tay ra lệnh cho nhóm lính áp giải cô gái kia đi.
Đám đông cũng nhanh chóng được giải tán.
Họ được lệnh phải trở về phòng, chờ đợi cuộc điều tra kết thúc, vì bây giờ, bất cứ ai cũng có thể là hung thủ.
Nhật An thì bị Thế Minh giữ lại, anh khẽ nắm cánh tay cô.
-“Theo anh vào trong!”- Nhật An bèn đi cùng Thế Minh vào căn phòng đó.
Nội thất trong phòng khá ngăn nắp, riêng chỉ có chiếc giường thật hỗn độn.
Cô gái top 3 nằm trên giường, mắt trợn trắng, miệng há hốc, cơ thể đều đã cứng đờ, xám ngắc.
Áo ngủ bị bứt bung hết cúc áo, phần ngực lộ ra.
Da thịt có những vết cào cấu rớm máu.
Pháp y giám nghiệm tử thi nói cho họ rằng, cô gái này bị trúng độc mà chết.
Loại độc này là một chất được điều chế khá đặc biệt, ở Trái Đất không có, hầu như được đem về từ các hành tinh khác.
Chỉ cần một lượng rất nhỏ, đã có thể giết chết một con voi.
Nhưng đặc biệt, sau khi vào cơ thể, sẽ hòa hoàn toàn vào máu, không để lại bất cứ dấu vết gì.
May mắn, nơi đây là quân đội, nên các thiết bị kiểm tra tinh vi mới dò ra được độc tố.
Độc sẽ phát ra sau 3-4 giờ, người trúng độc sẽ thấy bức rức khó chịu dẫn đến tình trạng cào xé da thịt bản thân.
Độc phát trong nửa tiếng sẽ dẫn đến tắt thở.
Nhật An nhìn xác cô gái kia, bỗng rùng mình.
Cô gái này, bình thường người ghét vô số, nhưng Nhật An không nghĩ sẽ có người thật sự muốn ra tay giết người.
-“Nhật An, em có đoán ra được hung thủ không?”
Nhật An lắc đầu, cô thật sự nghĩ không ra.
Thế Minh thở dài.
Liếc mắt lệnh cho lính áp giải nghi can vào.
Rất nhanh, một người đầu tóc rũ rượi được đưa đến.
Thân hình người kia nhỏ nhắn, co rúm lại trên sàn nhà.
Hai tay bị còng về sau.
Từ lúc bước vào chỉ cuối sầm mặt, chưa một lần nhìn lên.
Nhật An chau mày.
Người này…
-“Còn gì để nói không?”- Thế Minh cất giọng lạnh tanh.
Hắn đã sớm biết được hung thủ, hắn chỉ không ngờ có kẻ dám giở trò hại người trong lãnh thổ của Quân Tự Vệ Đỏ.
Người kia vẫn một mực im lặng, đầu vẫn gục xuống đất.
Thế Minh cho người lính kéo đầu người kia ngẫng lên.
Nhật An lúc này bàng hoàng, nhận ra gương mạt quen thuộc.
-“Chị Nguyên..?”
Thảo Nguyên vùng ra khỏi bàn tay của tên lính bên cạnh.
Vụt nhào đến bên Nhật An.
-“Nhật An, cứu chị…”- Chị Nguyên ôm chân cô, vừa rên vừa khóc.
-“Thế Minh, chuyện này là thế nào?”- Nhật An kéo chị Nguyên đứng dậy, nhưng chị ấy vẫn một mực bám chặt vào chân cô.
-“Nhật An, anh phải làm sao với em đây?”- Thế Minh day mày, ngồi xuống chiếc ghế dựa.
-“Chiếc bánh kem hôm qua cô ta đem đến cho em có độc.”-Thế Minh điềm đạm liếc nhìn cô gái Thảo Nguyên đang quì rạm dưới đất.-“Loại người như thế em đừng tiếc!”
Thế Minh vừa nói dứt câu, cô gái tên Nguyên đó bất chợt run rẩy.
-“Gì chứ?”
-“Mọi hành động của cô ta đã được người khác theo dõi và cấp báo lên người quản lý, tiếc là…”
-“Không, đừng mà!”-Chị Nguyên hét lớn, nước mắt giàn giụa.
Nhất An nhìn người đang dưới chân mình, cô xem người này như chị ruột.
-“Chị à? Điều này có thật không?”-Nhật An nhẹ nhàng ngồi xuống bên Thảo Nguyên.
Tay nâng mặt chị ta đối diện với mình.
-“An, chị…chị có thể giải thích….chị….”
-“Tất cả là vì chị muốn được vào top ư?”-Nhật An nói ra lý do nghe tưởng chừng vô lý, nhưng lại là lý do duy nhất có thể xảy ra.
-“A…”-Bị nói trúng tim đen, Thảo Nguyên mở to mắt nhìn Nhật An, đôi mắt lắp đầy sự tội lỗi và sợ hãi.
Con ngươi co lại, dường như cũng bắt đầu run rẩy theo.
-“Một mạng đổi một mạng, giết người phải đền lấy mạng.
Huống hồ đây còn là doanh trại của Quân Tự Vệ Đỏ, kỹ cương thép không thể xem thường!”
Thảo Nguyên bắt đầu co quắc lại trên sàn nhà, đầu lắc lia lịa.
Cô ta có chết cũng không nghĩ rằng đời mình sẽ kết thúc như vậy.
– “Đừng mà…”
Hai người lính đi đến túm hai tay cô ta lên, kéo đứng dậy.
Nhật An cứng đơ người nhìn người chị từng thân bị giải đi.
Cô gái hạng 3 kia không đáng phải chết, người chị Nguyên muốn nhắm đến là cô.
-“Gửi cô ta đến viện kiểm sát xử lý, ở đây chúng ta không giết người!”- Thế Minh ôn tồn nói.
– “Còn cô gái chết oan kia, phong tặng danh hiệu Lính Tự Vệ Đỏ cho cô ấy, đồng thời gửi thêm tặng phẩm cho gia đình.
Tang lễ thôi sẽ đích thân tham dự!”- Thế Minh dứt khoát công việc rất gọn gàng.
………………….
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Nhật An chưa hết bất ngờ.
Cô bần thần đi về phòng mình.
Mỗi bước chân đều thật nặng nề.
Xung quanh, ai cũng bàn tán.
Có người nói Thảo Nguyên đáng thương, có người kêu cô gái top 3 chết là đáng.
Còn có nhiều lời bàn tán nói Nhật An đứng sau giật dây điều khiển.
Nhật An đóng sầm cửa lại.
Bỏ thứ hỗn độn lại bên ngoài.
Cô lên giường.
Trần nhà vẫn còn nguyên ánh đèn vàng ấm áp.
Chị Nguyên đối tốt với cô là thật, muốn giết cô cũng là thật.
Nhưng sự ân cần đó đã khiến Nhật An mềm lòng, cô thật quá dễ tin người, còn tưởng đã có thể mở lòng ra hơn với người khác.
Mắt cô chợt thấy ẩm ướt, tầm nhìn nhòe đi, mùi cay nồng lan tỏa nơi khóe mắt.
Nhật An nhắm mắt lại.
Không được, cô phải mạnh mẽ hơn.
Người duy nhất cô có thể tin vào chính là bản thân mình.
Nhật An nhẩm đi nhẩm lại, tự nhắc bản thân phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ.
Cô còn nhiều thứ phải làm hơn là suy nghĩ lung tung.
Nhật An rất nhanh, đã có thể lấy lại tinh thần.
Vừa lúc đó, bên ngoài có người gõ cửa phòng cô.
-“Ai?”
-“Nhật An, là anh!”- giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
Nhật An mở cửa he hé.
-“Em thấy không khỏe, em muốn nghỉ ngơi một lúc!”
-“Anh thấy hình như em đang giữ khoảng cách với anh.”
-“Không có!”
-“Dù ta không phải anh em ruột thịt, nhưng xin em, hãy tin tưởng ở anh!”
-“Ừm, em biết mà, anh luôn lo lắng cho em, anh đừng nghĩ nhiều quá, em không sao mà!”- Nhật An thò đầu ra, mỉm cười với anh.
-“Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi, bài kiểm tra cuối được dời xuống tuần sau rồi!”- Thế Minh thở dài.
-“Dạ..”- Nhật An gật gật đầu, rồi khép cửa lại.
Nhật An ngồi thụp xuống cạnh cửa, cô tựa đầu về sau.
Thế Minh đến tận phòng của cô, thật lạ.
Bình thường Nhật An thấy anh và cô Ái Hân kia rất thân mật, nên tự biết mà giữ khoảng cách với anh cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng một phần cũng do Nhật An thấy không thoải mái.
Cô muốn hạn chế gặp Thế Minh, có lẽ do mối quan hệ kỳ lạ của cả hai, hoặc cũng do sự thân thiệt quá của anh với mình.
Dù gì Thế Minh cũng chỉ xem cô như em gái ruột.
Nhưng Nhật An vẫn là cảm thấy không quen.
Bụp.
Tay Nhật An đụng ngã một hộp sữa.
Không biết từ đâu ra mà hộp sữa hạt lại ở ngay dưới cửa.
Cô cầm lên.
Ở trên có ghi mảnh giấy, hàng chữ nắn nót.
“Em từng rất thích loại sữa này, uống ngon miệng!
Thế Minh”
Nhật An nhìn hộp sữa một hồi, cũng quyết định mở ra uống.
Mùi sữa beo béo nhẹ nhàng, thơm thoang thoảng hương vani.
Đúng là hợp với khẩu vị của cô.
-“Thế Minh…”- Nhật An lẩm bẩm.