Đọc truyện Độc Quyền Kiêu Sủng – Chương 23: Biến Cố
Nhật An cầm súng lên, nhắm một bên mắt lại và tập trung ngắm vào bia đạn tít đằng xa.
Qua chiếc kính bảo hộ, Nhật An hít một hơi sâu, thở ra, cô bóp còi.
Nơi tập bắn ngoài trời nằm ngay bên cạnh căn cứ, đó là một bãi cỏ bằng phẳng.
Không khí man mát làm ckn người ta cảm thấy bình yên, dễ chịu.
Pangg pangg
Nhật An liên tục nhả đạn.
Loạt đạn bay vút ra khỏi nòng súng, trúng hết vào tấm bia.
Người giáo viên bên cạnh tỏ vẻ hài lòng, ghi điểm vào cô của Nhật An.
Chiếc bia được mang lại gần, ai nấy đều nhìn rõ vết đạn đã xuyên hết vào phần đầu của hình người trên bia.
Mọi người đều trầm trồ, kẻ thán phục, người bĩu môi.
Từ ngày Nhật An đến căn cứ tới nay đã là một tháng.
Lần tuyển chọn đầu năm sắp tới gần và cô cần phải nằm trong top đầu để có thể gia nhập Đội quân.
Ai nấy đều bất ngờ với khả năng của Nhật An.
Cô tiến bộ rất nhanh.
Nhưng bản thân Nhật An biết, cô cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể vượt qua được những ứng cứ viên khác.
Ở đài quan sát trên cao, Thế Minh thu hết những hoạt động của Nhật An vào tầm mắt.
Cô và hắn sinh ra đã là hai cổ máy hủy diệt, bộ gen ưu tú đã được chọn lọc kỹ càng.
Cũng nhờ vậy mà Thế Minh tuy còn trẻ đã đạt được vô số thành tích trên chiến trường.
Hắn thở ra nặng nề.
Muốn ngăn Nhật An không dấn thân vào thế cuộc e rằng rất khó.
Thế Minh còn trầm ngâm suy nghĩ thì một người giáo viên phụ trách đi vào, giao cho hắn danh sách các ứng cử viên được chọn.
Các ứng viên có tên sẽ được giao cho một nhiệm vụ, nếu hoàn thành sẽ được chính thức bước vào hàng ngũ của Tổ Chức, còn không sẽ xem như không đạt chuẩn và rời khỏi cuộc chơi.
……….!
Đêm hôm đó, bọn họ được tổ chức tiệc chia tay.
Hôm sau, sẽ là bài test cuối cùng của cả đội.
Ai vượt qua được, sẽ chính thức trở thành thành viên mới của Đội Quân.
Mấy tháng ở đây, Nhật An trở nên hòa đồng hơn, làm quen được với một vài người bạn.
Họ cũng giúp đỡ cô rất nhiều, vì Nhật An so ra nhỏ tuổi nhất ở đây.
Nhật An ăn rất ít, cô không thích đám đông nên lúc nào ăn xong cũng tìm một góc yên tĩnh để trốn vào.
Một cô gái đi đến chỗ Nhật An, tay bưng theo một góc bánh kem, đưa cho cô.
Nhật An mỉm cười nhận lấy đĩa bánh.
– “Nhật An, chúc mừng em, được nằm trong top là quá xuất sắc rồi!”
– “Chị…”- Người này là chị Nguyên – là người luôn hết mực chăm sóc cô, xem cô như em gái.
Lần này xem ra chị Nguyên không được may mắn, top 20 người thì chị nằm ngay hạng 21, còn Nhật An lên hẳn vị trí thứ 6.
-“Em cảm ơn!”
Thảo Nguyên thở dài nhưng môi vẫn giữ nguyên khóe cười.
-“Cố để đậu vào em nhe, chị tin em làm được!”- Tay chị xoa nhẹ vai của Nhật An.
Nhật An chỉ biết gật đầu.
Đĩa bánh trên tay chưa kịp ăn đã có người đi đến giật lấy.
Chị Nguyên hơi giật mình nhìn về phía người kia.
– “Bánh ngon như vậy không ăn thật uổng!”- nói rồi cô gái đó ăn một phát hết nửa cái.
Người này không ai khác chính là cô gái đứng top 3 trong bảng nữ.
Nhật An định lên tiếng thì tức thì bị chị Nguyên ngăn lại.
-“Chị?”
-“Kệ cô ta đi!”
Nhật An chau mày.
Thật khó chịu, cô gái đó ba lần bảy lượt đều muốn chọc phá cô cùng chị Nguyên.
“Á ha, ngọt ngào ghê!”-Thấy vậy, cô gái kia nói rồi liền cười ha hả bỏ đĩa bánh còn dư xuống bàn rồi quay lưng bỏ đi cùng đám bạn của ả.
Nhật An thật hết nói nổi thái độ kỳ cục của cô gái kia.
Người như vậy mà thành tích lên hẳn top 3 thật làm cho người khác thấy kỳ lạ.
Nhật An thở dài.
Đây có thể là lần cuối hai chị em có thể được ở cùng nhau, Nhật An nên cố trò chuyện với chị Nguyên hơn là đi tranh cãi với loại người kia.
Tàn tiệc, cả nhóm trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Ngày mai, ai không có tên sẽ lên đường trở về nhà.
Nhật An giúp Thảo Nguyên sắp xếp lại hành lý.
Xong xuôi, vì lúc nãy có uống tí bia, nên Nhật An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
………..
Một tiếng hét thất thanh đã đánh thức Nhật An dậy.
Nhật An mí mắt trĩu nặng, hơi men đêm qua vẫn còn.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Nhật An gượng ngồi dậy, loạng choạng mở cửa ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài hành lang rất nhiều người tụ tập lại.
Ai nấy đều có vẻ rất hoảng loạn.
Nhật An dụi dụi mặt, cố chen qua giữa đám đông.
Bọn họ đang tập trung trước cửa phòng của cô gái hạng 3.
Lúc đấy, một tốp lính giải tán đám đông để đi vào trong.
Đám đông vẫn không ngớt tiếng xì xầm.
Nhật An không chen vào thêm mà đứng đợi ở vòng ngoài, cô hít một hơi thật sâu, thoáng thấy lạnh gáy.
Dự cảm có điều gì chẳng lành.
Lát sau, Thế Minh cùng Ái Hân đến xem tình hình.
Nhật An nép đằng sau đám người kia, tránh không gặp mặt hai người họ.
Một trong những người bạn chơi chung với cô gái top 3 kia từ trong phòng chạy ra, tiếng rên khóc vang vọng khắp hành lang.
-“Không, Quyên bị nó hại chết …!chính….chính nó!!”
Cô ta gào khóc, trỏ tay, đi loạng choạng về phía Nhật An.
Lúc này ai cũng né ra, để cho cô gái kia nhào đến túm lấy Nhật An.
Ả ta hung hăng giật mạnh lấy tóc cô.
Nhật An không hốt hoảng, giữ chặt tay cô gái kia lại, tránh không gây xô xát.
-“Mày…chính là mày!!!!”
Nói ròi cô gái đó cố tình đẩy mạnh Nhật An khiến cô đứng không vững nữa, cả người cũng đổ về phía sau.
Lúc này, một cánh tay rắn chắc đỡ lấy Nhật An.
Nhật An ngã trúng một khuôn ngực lững chắc.
Cô ngước lên nhìn người đó, nhận ra được dáng vẻ quen thuộc.
Sự nghiêm nghị tỏa ra từ sâu trong ánh mắt anh nhìn cô.