Bạn đang đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng: Chương 4: Gặp Cướp
Anh ta nói như thế rốt cuộc chính là đang chê tôi không phải con gái sao? Tôi nổi máu nóng lên mặt, tức giận:
– Công tử, tôi thấy anh mới không có ra dáng nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất một tí nào cả. – Anh ta không coi tôi là nữ nhi, tôi không cần coi anh ta là nam nhi.
Con người là vậy, tuy biết bản thân mình có khuyết điểm nhưng không chịu được bị người khác nói huỵch toẹt nó ra. Hơn nữa, tôi vốn tính cách thoải mái đã quen, về đây tất nhiên không phù hợp với cái mà gọi là “khuê các, hiền thục” ở thời này rồi. Ban đầu cũng không phải tôi muốn trêu chọc anh ta, chỉ tại đúng lúc tâm trạng không tốt, anh ta lại xuất hiện làm gì.
Nhìn thấy mặt anh ta biến đổi, tôi nghĩ nghĩ, chỉ ăn vạ anh ta một bữa ăn mà bị chê này nọ, tôi lại giận hơn, tức giận làm mụ mị đầu óc:
– Bữa này tôi ăn, tôi trả tiền. Rượu đó, tôi có uống, cũng trả luôn. Coi như anh uống rượu thừa của tôi đi, tôi không thèm tính toán.
Mặt anh ta chuyển sang đỏ rồi đen. Tôi đoán anh ta tức giận lắm rồi, phải nhanh móc tiền ra trả rồi chạy về nhà thôi. Nhưng tôi lại chợt nhớ ra, tôi trốn đi chơi không mang theo tiền. Lần này khuôn mặt của tôi chính là từ đỏ chuyển sang trắng.
Anh ta kiên nhẫn nhìn tôi rồi quay qua gọi người đến trả tiền. Xong anh ta đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rất đáng sợ:
– Tiểu thư, nàng nên cẩn thận cái miệng của mình. Lần này, ta tha cho nàng.
Người tôi hơi run lên một cái rồi nhanh chóng đi theo anh ta ra đường. Tôi quyết không để mất mặt như vậy, tôi đứng chặn trước mặt anh ta, hùng hổ:
– Coi như tôi nợ anh. Tôi sẽ trả lại. Có cần hung dữ vậy không?
Anh ta liếc tôi một cái, lách người qua một bên, tiếp tục đi về phía trước. Tôi chạy theo, nói:
– Anh nói đi, nhà anh ở đâu, tôi sẽ mang đến trả.
Đúng vậy, đã chửi anh ta nhiều như vậy, tôi nhất quyết phải trả tiền cho anh ta để giữ hình tượng mới được. Trả tiền xong, tôi mới có thể vênh mặt chửi anh ta tiếp được. Nếu không, tôi sẽ thấy hổ thẹn trong lòng.
– Tránh ra. – Anh ta gằn từng tiếng một.
– Tôi không tránh, anh nói đi, nhà ở đâu tôi biết mới mang tiền trả lại được. – Tôi cứ quyết bám lấy không buông.
Anh ta bị tôi bám một đoạn, cuối cùng kiềm chế mà nói:
– Được. Hoặc là nàng trả ngay lúc này. Hoặc là quên chuyện này đi. Ta không tiếc mấy xu lẻ kia.
Tôi có chút bối rối, anh ta hẳn tức giận lắm rồi. Dù tôi chưa rành về đồng tiền và chi tiêu ở đây, nhưng tôi biết, bữa ăn hết hai đồng không phải là xu lẻ. Anh ta thì vẫn đang đứng im nhìn tôi. Tôi nhanh mắt nhìn thấy hai người đàn ông ngoại quốc buổi sáng đang đứng ở phía trước, hình như đang cố gắng nói chuyện với một người địa phương. Tôi liền nảy ra một ý, cười với anh ta:
– Được, tôi trả ngay bây giờ. Anh đứng đợi tôi. Nhất định không được đi đâu.
Nói xong, tôi đi nhanh đến trước mặt hai người Hà Lan kia, mở miệng hỏi thăm. Hai người đó thấy tôi như vớ được pháo cứu sinh, nhanh chóng kể lể. Ra là họ muốn mua những bộ ly chén bằng đồng thau được khắc họa tiết kia nhưng họ chỉ biết một ít tiếng Việt, nói tiếng Hoa thì người bán không hiểu. Người bán lại nói tiếng địa phương Nghệ An, hai người Hà Lan kia căn bản không thể nghe ra được từ nào. Thế là tôi đứng ra phiên dịch. Người bán bán được nên vui mừng, người mua lại càng vui mừng hơn.
Người đàn ông râu xoăn liên tục cám ơn tôi, lại hỏi có thể làm gì để báo đáp. Tôi vui mừng nói, tôi đang mắc nợ hai đồng, có thể cho tôi mượn được không. Họ cười lớn, đưa tiền, lại nói, không cần trả. Tôi cười cám ơn.
Vẫy vẫy tay tạm biệt hai người ngoại quốc, tôi nhìn qua anh chàng áo xanh đen đang đứng một bên. Tôi miệng cười, ngửa tay xòe ra hai đồng ở trong đó, đưa lên trước mặt anh ta:
– Trả cho công tử. Vậy là hết nợ nhé.
Trịnh Khải vẫn đứng im, nhìn sững tôi. Tôi đoán chắc anh ta đang không ngờ tôi lại tài giỏi như vậy. Tôi cười tít mắt.
Tình huống lúc này là thế này. Tôi và Trịnh Khải đang đứng bên đường, một tay tôi đang xòe tiền, anh ta thì đứng bất động. Mặt tôi thì cười xán lạn, mặt anh ta thì đơ ra, không biết đang suy nghĩ gì.
“Á”
Tôi theo phản xạ mà la lên khi bả vai của mình bị ai đó đụng mạnh vào. Người tôi không phòng bị ngã ra sau thì Trịnh Khải đã nhanh tay kéo tôi lại. Tôi vừa đứng vững đã thấy anh ta nhanh chân đuổi theo ai đó sau lưng tôi.
Lúc này tôi mới hoàn hồn lại. Tôi vừa bị giật tiền. Tôi vừa bị giật tiền ở thời này. Ra là ở đâu cũng giống nhau. Tôi thở dài, nhìn lòng bàn tay có ba vết dấu đỏ do bị cào, may mà không bị trầy xước.
A, Trịnh Khải, anh ta đi đâu? Không phải là đuổi theo tên giật tiền đó chứ?
Tôi chạy về hướng Trịnh Khải đuổi chạy ban nãy. Vừa tới góc đường đã thấy Trịnh Khải và một người áo đen đang đánh nhau. Người dân đứng xem xung quanh nhưng không ai dám tới gần.
Khi tôi chạy đến gần thì Trịnh Khải đã áp chế được tên áo đen. Tuy ngắn ngủi nhưng tôi biết Trịnh Khải võ công rất giỏi, nhanh như vậy đã bắt được tên cướp. Lúc này những người xung quanh bắt đầu ồn ào trở lại. Người vỗ tay khen Trịnh Khải, người chỉ trỏ mắng chửi tên giật tiền.
Tên áo đen thấy tôi xòe tiền không phòng bị, lại thấy Trịnh Khải khăn áo lượt là, tưởng công tử bột nên mới ra tay. Thật không ngờ, hắn ta gặp xui.
Trịnh Khải lấy lại hai đồng tiền, giao tên áo đen cho những người đàn ông xung quanh, giải lên quan phủ.
Còn tôi, tôi đang đứng sững, bất động. Trong đầu tôi lúc này hiện lên câu nói ban nãy của anh ta: “Lần này, ta tha cho nàng.” Nếu anh ta không tha cho tôi, vậy anh ta sẽ làm gì? Cái miệng hại cái thân, lần sau tôi phải cẩn thận hơn mới được.
Trịnh Khải phủi tà áo, đến gần tôi, chìa hai đồng tiền ra:
– Tiểu thư, ta không muốn làm người keo kiệt. Nàng cầm đi.
Anh ta rõ ràng đang nói móc tôi đây mà, tôi hơi ngượng, nhưng cũng không nên kì kèo, liền cầm lấy, đầu cúi xuống đất, nói nhỏ:
– Tôi xin lỗi vì ban nãy hơi nóng tính đã nói nhiều lời không hay.
Nói lời xin lỗi chính là vì tôi cảm thấy mình đã làm quá lên, lại còn mắng anh ta, thật mất hình tượng. Anh ta hơi sững người rồi cười, trả lời:
– Tiểu thư thật không giống những cô gái khác. Tuy rằng nàng nói nhiều thứ ta không thể hiểu được nhưng…
– Nhưng gì? – Tôi ngước mặt chờ anh ta nói tiếp.
– Nhưng ta cảm thấy nàng rất đặc biệt. Không ngốc tí nào.
Trịnh Khải nói xong thì quay mặt đi thẳng bỏ tôi đang đứng ngỡ ngàng. Anh ta vừa nói tôi đặc biệt, tôi không ngốc? Ý là của anh ta là gì? Tôi nhìn bóng anh ta rẽ sang con đường khác rồi nhìn hai đồng tiền trong tay. Trời đang chiều tà. Tôi cũng nên về thôi. Nhưng, tôi không biết đường về nhà.
A, không phải mẹ tôi hay nói đường nằm ngay dưới mũi sao. Tôi hỏi thăm một ông chú đang kéo mấy con nghé trên đường, hỏi đường đến nhà của quận công Huy. Ông chú chỉ đường: đi tới trước gặp quán nước, rẽ trái đi tới miếu nhỏ lại rẽ phải, đi thẳng tới cây đa thì nhìn đối diện là nhà quận công Huy.
Tôi nói cám ơn rồi nhẩm nhẩm lại, sợ quên mất. Nhưng tôi chỉ mới tới trước cái miếu nhỏ đã gặp Gạo đang hớt hải chạy tới, nói là đang đi tìm tôi.