Đóa Hoa Sơn Dã

Chương 5


Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 5

“Được rồi,” Ring nói với Toby. “Ông hiểu hết mấy thứ cháu nói với ông rồi chứ? Nhớ hết rồi chứ?”
Họ đang ở trong một chiếc lều cắm tại phía sau của một bức tường gỗ to bự ngày nào đó sẽ trở thành một khách sạn, nhưng tối nay nó sẽ là khán đài cho buổi ca hát của Maddie.
“Ta không thể giỏi mà quên được cho lắm,” Toby nói vẻ chán ghét. “Cậu đã nói đi nói lại với ta tới hai chục lần trong suốt mười phút vừa qua. Mình phải giữ cho khán đài được yên ổn và nếu có bất cứ ai hành động như thể hắn ta không thích nghe cô hát, thì chúng ta sẽ bẻ cổ hắn.”
“Đại khái thế,” Ring nói, nhìn vào đồng hồ lần nữa.
“Dẫu sao thì cậu đã ăn trúng thứ gì đấy? Tôi chưa từng thấy cậu quá mức lo âu đến thế. Cậu hành động như thể mình đang có em bé không bằng vậy.”
“Không hoàn toàn nhưng gần đúng. Cô ta cho rằng những kẻ say khướt kia thích nghe cô ta hát.”
“Ta nghĩ cô ta phải thông minh hơn thế.”
Ring thở dài. “Ông nên nghe cô ta nói. Cô ta nghĩ giọng hát của cô ta là một món quà của Chúa. Có lẽ nó đúng là thế thật, nhưng nó là một món quà dành cho những người đàn ông mặc áo đuôi tôm, uống rượu sâm panh. Cho những người sống ở Taos Lighting, cháu nghĩ bọn họ sẽ muốn thấy đôi chân của cô ta.”
“Đó không phải ý kiến tệ.”
Ring bắn cho ông một ánh mắt kinh tởm.
“Chúng ta không thể tất cả đều có tâm hồn cao thượng như cậu được. Ta đã nghe về hai người các cậu trong thị trấn bữa nay. Ta chưa bao giờ nghe được ở đâu rằng cậu chơi cút bắt với một người phụ nữ cả công khai lẫn riêng tư như vậy cả. Cậu có thật là đã xách cô tay vô trong rừng không?”
Ring không trả lời nhưng lại coi giờ một lần nữa.
“Hai người có làm gì trong rừng không?”
“Có,” Ring đốp lại. “Chúng cháu nói chuyện. Từng thử làm vậy với một người phụ nữ chưa?”
“Tại sao ta lại muốn thế chứ? Việc ở trong quân đội cho ta cơ hội để nghe nhiều cuộc tán dóc nhiều hơn là ta đã từng muốn nghe. Cậu đã hôn cô ấy chưa?”
“Toby, im đi.”
Toby khẽ khúc khích.
***
Maddie nhìn vào bản nhạc của cô một lần nữa. Cô cần phải hát một vài giai điệu, bài hát quen thuộc với những âm điệu lôi cuốn, du dương, một hai bài hát tôn lên giọng ca một cách thuận tiện nhất, và sau cùng là bài “America the Beautiful” để kết thúc chương trình.
Frank đã đến với một cây đàn piano, trầy sướt và sứt mẻ từ chuyến hành trình của nó băng qua vùng thảo nguyên rộng lớn, nhưng ông đã lên lại dây và chỉnh sửa lại cho nó có thể làm việc đủ ngon lành. Frank khá là có tài và cô nghĩ có lẽ ông ấy đã từng một thời làm nhạc công, nhưng ông hẳn phải bỏ lại tương lại sự nghiệp âm nhạc đằng sau lưng khi ông bước lên vũ đài. Cô chưa bao giờ hỏi ông về cuộc đời ông cả. Một khuôn mặt giống như ông có xu hướng làm một người tắt ngúm đi ý định tâm tình với ông ấy.
Cô nhìn lên khi Đại úy Montgomery, theo sau anh là Toby, bước vào phòng thay quần áo nhỏ bé tạm thời bên ngoài cửa sau của cái công trình đã được hoàn thành một nửa này.
“Bọn họ đang phục vụ thức uống,” đại úy rầu rĩ nói. “Và cờ bạc. Họ không quen với những trò tiêu khiển văn minh. Toby và tôi sẽ làm hết sức để giữ họ trong tầm kiểm soát, nhưng tôi không thể đảm bảo trước điều gì đâu đấy.”
“Tôi sẽ kiểm soát họ, Đại úy. Giọng ca của tôi và tôi sẽ điều khiển những người đàn ông.”
Anh tặng cô một cái nhìn nói rằng cô không được sáng dạ cho lắm, sau đó mỉm cười và nháy mắt với cô. “Dĩ nhiên. Hẳn là thế. Chúa hẳn là sẽ giáng xuống đầu họ một tia sấm sét chết người nếu họ không cư xử cho phải phép.”
“Đi ra,” cô nói đầy êm ái. “Ra ngoài!”
Anh làm một động tác khẽ cuối đầu châm chọc và rời khỏi lều, nhưng Toby ngập ngừng. “Cậu ấy chắc chắn có thể khiến cho một xác chết nổi khùng lên, phải vậy không, tiểu thư?”
“Còn hơn cả tôi có thể nói được. Nói tôi nghe, có bất kỳ ai đã từng bảo với anh ta rằng anh ta đã sai chưa?”
“Có vài ba người gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn là cậu ấy luôn đúng.”
“Không ngạc nhiên là gia đình anh ta gửi anh ta vào quân đội.”
Toby khẽ khúc khích. “Tiểu thư, toàn bộ gia đình của cậu ấy chỉ đơn giản là thích cậu ấy.”
“Tôi không tin chuyện đó. Mặt đất không thể nào giữ chân họ được.”
“Có đấy, thưa tiểu thư.” Toby nhe răng cười toe toét. “Chúc may mắn tối nay.”
“Cám ơn ông.”
Khi cô bước lên sân khấu, vừa mới được xây hồi trưa nay dựa theo những tiêu chuẩn kỹ thuật của Sam, Maddie có cảm thấy một chút bồn chồn, và cô biết là phải cảm tạ Đại úy Montgomery cho điều đó. Giờ anh đang đứng tại phía sau của căn phòng lớn, đằng sau lưng khoảng chừng tầm ba trăm người đàn ông gì đấy, với khẩu súng lục giắt bên hông, kiếm đeo bên sườn và đang múa may qua lại một hay hai con dao. Anh trông sẵn sàng chiến đấu với cả một tàu đầy ập cướp biển. Toby đứng ở phía bên kia của căn phòng đang xỉa răng của ông với một con dao to tướng đủ để cắt phập những khúc xương trâu.
Thượng đế cứu con, cô thầm nghĩ. Con đang hát trong một nhà tù, nhưng trường hợp này phạm nhân thì hạnh phúc vui vẻ còn những tên lính gác thì điên loạn mất rồi.
Cô khởi đầu chương trình với bài “Ah, forsè lui” duyên dáng trong vở La Traviata, nhưng cô chưa hát quá vài dòng đầu tiên trước khi rắc rối nổ ra ở phía sau. Và đó tất cả là lỗi của Đại úy Montgomery. Một người thợ mỏ mệt mỏi, đáng thương nào đó đã ngả ghế của ông ta về sau quá đà, chiếc ghế đánh cài rầm xuống sàn, và đại úy đã bổ nhào xuống người đàn ông, súng rút ra.
“Dzô!” ai đó gào lên, và sau đó mọi thứ loạn hết cả lên khi cuộc gây lộn bắt đầu. Những nắm đấm bay lượn; những chiếc ghế bơi qua lại trong không khí.

Một người có thể làm gì với những thằng bé ngỗ nghịch đây nhỉ? Maddie tự hỏi. Mắng mỏ chúng, đó là giải pháp.
Cô lấy một hơi sâu, sâu thật sâu, lấp đầy cơ thể mình với khí oxi theo cái cách mà cô đã được huấn luyện, và sau đó ngân lên một nốt nhạc, một nốt nhạc thanh, cao, một nốt nhạc rất ư là vang dội.
Ngay tức thì cô có được sự chú ý của những người đàn ông gần cô nhất khi họ chợt ngưng lại, những nắm đấm đang nhằm vào mặt nhau, và nhìn cô, mắt mở to, chớp chớp.
Maddie tiếp tục giữ nốt nhạc và thêm nhiều đàn ông nữa bắt đầu nhìn cô. Những người đàn ông ở đằng trước bắt đầu chậm rãi vỗ tay theo nhịp điệu, ghi dấu những phách nhạc với tiếng vỗ tay của họ. Rồi những người đàn ông giữa phòng bồi thêm tiếng vào giai điệu những nhịp chân. Rốt cuộc những người đàn ông đằng sau cũng nhận thấy chuyện gì đang diễn ra và dừng lại việc cố gắng giết chết những người mới một giờ trước còn là bạn họ.
“Quái quỷ thật!” Toby nói, quan sát cô khi cô chỉ cầm độc mỗi nốt ấy, và giữ lấy nó.
Ring thả tóc của người đàn ông anh đang quất túi bụi ra và nhìn cô. Giờ cô đã có sự chú ý của tất cả mọi người.
Maddie tiếp tục giữ nốt nhạc. Và giữ nó. Và giữ nó. Những giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt cô. Phổi cô trống rỗng oxi, nhưng cô vẫn giữ nó. Cô rút sạch không khí từ mỗi một bộ phận trong cơ thể cô, từ chân cô, cánh tay cô, những ngón tay cô, ngón chân cô, thậm chí cả từ những ngọn chân lông của mình. Cô rút ra hết mọi thứ cô có trong khi những người đàn ông tiếp tục tiếng vỗ theo nhịp điệu của họ. Một, hai, ba, bốn. Cô giữ nó. Cuống xương sống của cô đang chạm tới rốn. Áo nịt của cô chùng lại, nhưng cô vẫn giữ nốt nhạc đó.
Sau một quãng dài, cực dài cô giang hai cánh tay ra và cuộn tròn nắm tay lại. Toàn thân cô đau đớn; mỗi bắp cơ nhức nhối, nhưng cô vẫn không thả nốt nhạc đó đi.
Cô ngả đầu ra phía sau và rồi, nhanh chóng, đột ngột, cô kéo hai nắm tay lại với nhau, gập khuỷu tay lại, đưa hai nắm tay về phía trán và dứt điểm!
Cô ngừng lại và trong một thoáng cô tưởng mình sẽ vỡ tung ra, nhưng cô hớp lấy hớp để không khí như thể người sắp chết đuối-và đám đông trở nên cuồng nhiệt. Họ hoan hô và bắn những khẩu súng lục, súng trường, và súng săn lên trời. Họ tóm lấy cánh tay nhau và nhảy vòng quanh. Họ có lẽ là không được giáo dục và nhân cách của họ có lẽ bỏ lỡ mất vài điều đáng trân trọng, nhưng họ chắc chắn nhận biết được khi có điều gì đó nhiệm màu vừa mới diễn ra.
Khi Maddie hồi phục lại bản thân, có nhìn qua những cái đầu của những người thợ mỏ hân hoan tới nơi Đại úy Montgomery đứng ở sau đấy. Mắt anh đang mở rộng đầy ngạc nhiên như những người đàn ông. Cô tặng anh một nụ cười đỏm dáng nhất mà cô có thể xoay xở được và chỉ lên trời. Anh mỉm cười lại, rồi đặt một tay ra trước, một tay ra sau anh và, cúi chào thật thấp. Khi anh đứng thẳng dậy, cô tặng anh một cái gật đầu chiếu cố mà bất kỳ nữ hoàng nào cũng sẽ thấy tự hào.
Sau chuyện đó, những gã đàn ông nửa tỉnh nửa say, mệt mỏi, cô độc đó hoàn toàn thuộc về Maddie. Cô hát và họ lắng nghe. Nó thường khiến cô bực mình rằng người Mỹ có những quan niệm lạ lùng như thế về opera. Họ dường như nghĩ opera là cho những vị vua, cho những người với nền giáo dục tuyệt vời, nhưng sự thật thì, opera đã bắt đầu ra đời rất ư là bình dị: những câu chuyện đời thường cho những con người bình thường.
Cô kể cho những người thợ mỏ về Elvira đáng thương không thể có được người đàn ông cô yêu, sau đó hát bài “Qui la voce sua soave”, nơi mà cô gái trẻ hóa rồ. Vào cuối bài có vài giọt nước mắt đã ứa ra.
Cô hát “Una voce poco fa” sau khi kể họ rằng Rosina đang thề thốt sẽ cưới người đàn ông cô yêu bất chấp mọi thứ. Họ nghĩ là nó còn xúc động hơn cả việc bị điên nữa.
Sau sáu giai điệu những người đàn ông đang yêu cầu hát lại. Cô đã không hát cho những khán giả tán thưởng cô một cách chân thành đến vậy kể từ hồi cô rời khỏi nhà ba mẹ cô.
“Hãy điên thêm lần nữa nào,” họ reo hò.
“Không, hãy cưới anh chàng thôn dã,” ai đó hét lên.
Cô hát gần suốt bốn tiếng đồng hồ trước khi Đại úy Montgomery đi vào khán đài nhỏ bé và bảo những người đàn ông buổi biểu diễn đã hết. Anh bị la ó, huýt sáo và ban đầu Maddie định nói với anh là cô sẽ quyết định khi nào cô dừng hát, nhưng rồi tri giác thông thường đã giành chiến thắng trước lòng tự tôn và, đầy vẻ biết ơn, cô nắm lấy cánh tay anh đưa ra trong khi anh dẫn cô qua cánh cửa ra ngoài đến chiếc lều được dùng như là một căn phòng thay trang phục.
Tiếng hoan hô đằng sau họ vang lên như sấm-được trợ giúp bởi tiếng nổ của vô số thứ hỏa khí. Khán giả không bao giờ chỉ còn bao gồm có ba trăm người đàn ông, mà là, trong khi Maddie hát, thêm hàng trăm người đã lặng lẽ, lễ phép, rón rén vào trong tòa nhà, và khi không ai có thể nhét vào bên trong được nữa, họ trẻo lên những bức tường và ngồi trên đấy. Họ mở những cánh cửa và đứng, ngồi, nằm bên ngoài để được nghe cô hát.
“Tôi phải diễn lại nữa mới được,” Maddie nói, nhưng Đại úy Montgomery đã giữ chặt lấy cô.
“Không, cô sẽ không. Cô đã mệt rồi. Nó hẳn phải là một khối lượng công việc khổng lồ khi hát như thế.”
Cô nhìn lên anh, trông thấy đôi mắt anh mở to với niềm ngạc nhiên và trân trọng. “Cảm ơn anh,” cô nói, và dựa một chút vào anh. Cựu quản lý của cô chưa bao giờ lo chuyện liệu cô có mệt hay bệnh gì không; ông ấy cảm thấy việc ca hát là mối bận tâm của riêng Maddie và không phải của ông ấy. Ông không bao giờ bất hòa với cô nếu cô nói cô quá yếu để biểu diễn-điều mà cô thực sự là như vậy. Mối quan tâm của ông là về việc xếp lịch cho cô và xem coi cô hái ra bao nhiêu tiền từ phòng vé nhà hát.
Giờ đây thật khá là dễ chịu khi có ai đó nhận ra rằng cô mệt mỏi. Cô mỉm cười với anh. “Phải đấy, tôi có hơi mệt chút. Có lẽ, Đại úy, anh muốn tham gia cùng tôi một ly rượu vang đỏ. Tôi luôn luôn mang theo loại rượu vang Bồ Đào Nha hảo hạng nhất bên mình, và tôi luôn dùng vài ngụm sau mỗi khi hát. Nó làm thông cổ họng cho tôi.”
Bốn phương tám hướng quanh họ là hàng trăm người đàn ông đang la hét, nhưng có lẽ họ cũng đang ở một mình. Ánh trăng phản chiếu lấp lánh màu hoa hồng từ chiếc váy lụa của cô, và đôi vai trần của cô thì trắng trẻo, đầy đặn và mượt mà. “Tôi thích thế,” anh nói nhẹ nhàng.
Anh kéo ngược mép cửa lều cho cô, và Maddie bắt đầu đi vô, nhưng sau đó cô nhìn thấy gã đàn ông gớm guốc ở bên trong, cái gã biết được nơi Laurel đang ở. Súng của hắn chĩa thẳng vào Maddie, và cô nhận ra nếu cô không thoát khỏi Ring, có khả năng chúng sẽ bắn hết cả hai. Cô xoay vòng và giựt mạnh vạt lều ra khỏi tay của Đại úy Montgomery.
“Nói tôi biết, Đại úy, bộ anh đang thử tính quyến rũ tôi đấy à?” cô gắt lên với anh. “Đó là tại sao anh muốn tôi rời sân khấu phải không?”
“Sao cơ, không, tôi-”
“Không? Đó không phải tất cả những gì đàn ông muốn hả? Bộ đó không phải tại sao anh vác tôi đi suốt thị trấn hôm nay à? Chẳng phải nó là tất cả mối bận tâm của anh với tôi để anh có thể có được điều mình muốn từ tôi đó ư? Tôi đã từng xử lý những gã đàn ông như anh ở khắp nơi trên toàn thế giới rồi đấy.” Với mỗi lời nói ra cô thấy lưng anh cứng lại cho đến khi anh đang đứng trong tư thế nghiêm của một người lính. Cô không thích mình cho lắm vì những điều cô đang nói bởi vì, nếu cô thành thật, cô phải công nhận rằng cho đến tận bây giờ hết thảy những gì anh đã làm là cố gắng bảo vệ cho cô. Nhưng cô buộc phải thoát khỏi anh. Gã đàn ông bên trong có thể bắn một hoặc cả hai người bọn họ và không một ai có thể biết được chuyện gì với tiếng ồn ào náo động bao quanh như vậy.
“Phải thế không hả, Đại úy? Anh có nghĩ rằng một nữ ca sĩ phiêu bạt như tôi lại là một đàn bà dễ dãi hay không?” Bởi vì chỉ vừa mới vài tiếng trước đây anh đã nói anh tin tưởng cô là một trinh nữ, cho nên cô biết lời tuyên bố này không có ý nghĩa gì cả. “Có phải là niềm hi vọng gặt hái được thành quả là thứ đã giữ chân anh khỏi việc quay trở về quân đội chăng?”
Anh nhìn xuống cô, khuôn mặt lạnh lùng và khắc nghiệt. “Tôi xin lỗi vì đã để lại trong cô một ấn tượng như vậy về tính cách của tôi. Tôi sẽ đợi cô… dùng xong rượu vang của mình, rồi tôi sẽ hộ tống cô về nơi cắm trại của cô.” Anh chạm tay vào vành nón, rồi xoay gót và nhanh nhảu bước đi.
Maddie từ chối nghĩ về những điều cô vừa nói. Cô đã làm chuyện cô cần phải làm. Gã đàn ông đang đợi cô bên trong, trượt khẩu súng lục của hắn ta vào lại thắt lưng.
“Tư tưởng mau lẹ đấy, phải không?”
“Khi cần thiết.” Cô đi đến chiếc rương nhỏ mà Sam đã chuyển sang cho cô và từ dưới lớp vải lớp cô lấy ra lá thư. Hắn ta rút ra một lá khác từ bên trong áo sơ mi của hắn. Lá thư đã được gấp lại thành hình phong thư, và chẳng có gì viết trên đó hết, nhưng nó dính đầy mồ hôi và nhàu nát vì nằm sát bên lớp da của hắn ta. Cô phải cưỡng lại việc cầm lấy nó tại một góc và giơ cách xa ra một cánh tay.
Hắn ta cười điệu với cô như thể hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy, sau đó kéo ra một tờ giấy khác từ trong áo và trao nó cho cô.
Cô mang nó đến ngọn đèn dầu đã được cô vặn xuống thấp để cho những cái bóng bên trong lều không thể bị nhìn thấy rõ ràng từ bên ngoài. Thứ cô nhìn thấy là một tấm bản đồ. Ngày mai cô sẽ phải hát ở một nơi tại Tarryall Creek, và hai ngày sau đó cô phải hát trong một thị trấn nhỏ bé cô quanh gọi là Picherville. Tại Pitcherville cô sẽ phải dùng tấm bản đồ và đi năm mươi dặm vào trong dãy Rocky, nơi cô sẽ phải chuyển lá thư kế tiếp.
“Và Laurel sẽ ở đó chứ?” cô hỏi gã. “Tôi được bảo là tôi sẽ được gặp lại nó sau khu trại thứ ba.”
“Nếu cô có thể tìm ra địa điểm.”

“Tôi có thể tìm ra nó ngon lành.”
“Một mình? Cô cứ xuất hiện với anh chàng đại úy hoa hòe của cô và cả ba người bọn cô sẽ đi đời hết.”
“Ông không thể giết một đứa trẻ được.”
Gã đàn ông cười khúc khích. “Sau những gì nó đã phải vượt qua, có lẽ nó thà chết còn hơn đấy.”
Ngay tại đó Maddie bất ngờ đâm nhào vô hắn, nhưng hắn ta đã bắt cô lại trong tay hắn và dễ dàng giữ chặt lấy cô. “Một nụ hôn thì sao nhỉ?”
***
Bấy giờ là một lúc nào đó sau khi Maddie hiện ra từ chiếc lều và Đại úy Montgomery đang đợi hộ tống cô trở về nơi cắm trại. Họ bước đi một cách lặng lẽ.
Rốt cuộc Ring lên tiếng. “Cô có vẻ không thích thú lắm rượu vang đỏ của mình thì phải. Cô cứ chùi miệng liên tục.”
“Tôi làm hoặc không làm gì không phải là mối bận tâm của anh!”
Tại lều của mình cô ra lệnh cho Edith đặt những ấm nước lên trên ngọn lửa cho nóng. “Chị sẽ đi tắm.”
“Nguyên cả thùng?” Edith hỏi.
“Phải. Cho nóng hết mức chị có thể chịu đựng được. Hoàn toàn hết mức chị có thể chịu đựng.”
“Cô ta ăn trúng gì thế?” Toby hỏi. “Ta cứ tưởng cô ta đã thực sự sung sướng tối nay rồi chứ.”
“Cô ta đã,” Ring nói cứng nhắc. “Cô ta đã cho đến khi cô ta nghĩ cháu có những ý định ô nhục với cô ta.”
“Cô ta không biết cậu tốt cho lắm, phải không?” Toby nói, ám chỉ những từ ngữ của ông như là một lời lăng mạ, nhưng Ring không nhận ra chúng có ý như thế.
“Phải, cô ta không biết. Một phút trước cô ta đang mời cháu rượu vang đỏ và phút sau cô ấy nhìn vào trong rồi hành động như thể cháu là một kẻ cuồng dâm đang tính tấn công cô ta không bằng. Người phụ nữ này thật vô lý hết sức. Cô ta-” Anh dừng lại. “Toby, cháu đúng là một tên ngố,” anh nói, rồi xoay lại và bắt đầu chạy.
Bốn người đàn ông đang hạ chiếc lều họ đã dựng lên cho Maddie dùng, nhưng anh quay sang xăm soi mặt đất bằng chiếc đèn dầu. Mặt đất đã bị giẫm lên quá nhiều đến nỗi không thể nói được điều gì từ những dấu vết, nhưng anh nhặt lên một mẩu xì gà còn sót lại. “Cái này là thuộc về các ông hả?” anh hỏi những người đàn ông đang di chuyển chiếc lều.
“Không, anh có thể lấy nó đấy.”
“Không, ý tôi là, phải một trong các ông đã hút nó không?”
Một người đàn ông thúc vào một người khác với một cái nhìn hiểu biết. “Cô nàng ca sĩ nhỏ bé xinh xắn đó lại đang dẫn anh vô một cuộc rượt đuổi nữa à? Người bạn kia của cô ấy đã đi mất rồi.”
“Ông đã thấy ai đó rời khỏi lều ư?”
“Tôi không có thấy gì hết,” người đàn ông nói. “Cậu có thấy gì không, Joe?”
Ring biết những người này sẽ không chịu tình nguyện cho biết bất cứ thông tin nào. Họ đã yêu Maddie mất rồi và họ có ý muốn bảo vệ cô. Anh túm lấy cổ áo một người. “Ông có muốn giữ khuôn mặt đó của ông không hả? Vậy thì nói tôi nghe ông đã nhìn thấy cái gì mau. Tôi nghĩ hắn ta đang cố giết cô ấy đó.”
Bốn khẩu súng lục đặt sát đầu Ring và lên cò. Người đàn ông giật mạnh ra khỏi cú tóm của Ring. “Sao anh không nói như vậy đi? Tôi chỉ thấy hắn ta chuồi ra. Không thể nói rằng tôi đã từng thấy hắn ta trước đây.”
Ring cau mày với những người đàn ông vẫn đang chĩa súng vào anh. Họ dường như không tỏ ra nguy hiểm cho lắm trừ khi một trong số bọn họ vấp phải một cục đá. “Thấp? Cao?”
“Tầm tầm. Khoảng tầm tầm, tôi đoán thế.”
“Trắng? Đen?”
“Khoảng tầm tầm.”
“Đúng là địa ngục!” Ring nói, và siết chặt mẩu xì gà trong tay. Anh bước đi khỏi những người đàn ông, tự nguyền rủa chính mình. Có chuyện gì tầm bậy với anh thế không biết? Anh biết cô là một kẻ nói dối, vậy mà lần này anh đã tin cô. Nếu anh đã không sẵn bầm dập khắp cả người, chắc chắn anh sẽ tự đập mình một trận vì cái tội đã tin tưởng cô. Cô đã làm tổn thương lòng tự hào chết dẫm của anh. Tất cả những gì cô phải làm là tống cho anh vài ba lời lăng nhục và anh bỏ đi như một cậu bé con bị xúc phạm.
Cái gì-ai-đã chờ cô sẵn bên trong chiếc lều? Phải chăng gã đang cầm một khẩu súng? Cô có thể đã thấy điều đó khi anh vén vạt lều lên. Có lẽ nào cô đã cứu chiếc cổ của anh bằng cách khiến anh tức giận không? Ring nhận ra rằng cô đã có thể cho phép anh bước vào căn lều đó, không phòng bị gì trước một cuộc phục kích, và giờ có lẽ anh đã đi đời nhà ma mất tiêu rồi.
Ngu ngốc, anh nghĩ. Mình là một tên ngố đáng nguyền rủa vì đã không nhìn thấu cô.
Anh ngừng bước, vì anh nhớ lại cái cách cô cứ chùi miệng mình, cái cách cô yêu cầu một thùng nước tắm khi cô trở về. Cô đang bị hăm dọa chuyện gì thế nhỉ? Chuyện gì mà kẻ nào đó cầm giữ cô có thể làm để khiến cô có những hành động như cô đang làm vậy không biết?
Anh giảm tốc những bước chân của mình khi anh đến gần nơi cắm trại. Là những vệ sĩ, cả Sam lẫn Frank có vẻ gần như vô tích sự. Và, thật không may, anh cũng chẳng khá hơn là bao. Anh đã quá mù quáng bởi thanh âm từ giọng hát của cô đến nỗi anh hoàn toàn quên khuấy đi về bất cứ âm mưu hăm dọa tống tiền khả dĩ nào, đã đánh mất mọi giác quan cảm nhận nguy hiểm.
Khi anh thấy khu trại trước mặt mình, cơn thôi thúc đầu tiên của anh là phải nhảy xổ vào trong lều của cô và yêu cầu cô kể anh biết chuyện gì đang diễn ra. Và anh sẽ dùng cái gì để ép buộc cô kể cho anh đây? Bạo lực thể xác? Nếu có những lúc anh thiếu sáng suốt, thì cô dường như không hề. Ngay từ đầu cô đã không bao giờ tin anh sẽ hại cô. Cô không bao giờ e sợ anh dù chỉ một chút. Và cô đã đúng, bởi lẽ anh sẽ không bao giờ hại một người phụ nữ trong cuộc đời của anh.
Vì vậy, làm sao anh sẽ khiến cô tin tưởng anh đủ để nói cho anh? Ngay khi anh nghĩ đến nó, anh biết rằng từ khóa chính là tin tưởng. Cô cần phải tin tưởng anh.

Anh thấy Edith ra khỏi lều. “Cô ấy đã tắm xong chưa?”
“Ừa, và lưng của em cũng đã kết thúc khỏi việc vác mấy thùng nước.”
Ring nắm một mẩu vàng ra khỏi túi anh và đua nó cho cô ta. “Cô hãy cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn.”
“Em sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn,” cô ta ậm ử.
Ring phớt lờ cô ta và sài bước vô trong lều.
“Đại úy Montgomery!” Maddie gắt gỏng. “Sao anh dám-”
“Tôi đến vì rượu vang đỏ mà cô đề nghị tôi. Đó là, nếu cô và người đàn ông đã ở đây trước đó chưa uống nó hết.”
“Tôi chưa bao giờ cho hắn rượu uống.” Cô đặt mạnh tay che miệng mình lại.
“Ồ? Vậy, cô cho hắn dùng cái gì?”
Maddie nhìn đi. “Tôi không biết ý anh là sao. Bây giờ, Đại úy, tôi thấy mệt và muốn đi ngủ.”
Anh lật mở cái ghế đẩu nhỏ bé và ngồi lên nó. “Cứ tiếp tục đi, nhưng tôi sẽ có một ít rượu vang đỏ.” Anh mỉm cười với cô. “Bộ cô không thích có thứ gì đó để uống à? Nó có lẽ sẽ giúp cô tĩnh tâm lại đấy.”
“Tôi tuyệt đối bình tĩnh. Tôi luôn như vầy sau mỗi buổi công diễn.”
“Thật vậy ư? Có chắc không phải là do những cái hôn của gã ta đã gây ra điều này đấy chứ?”
Maddie nhìn ra khỏi anh và bắt đầu run rẩy trước ký ức về gã đàn ông ghê tởm đã chạm vào cô. Chưa bao giờ trong đời cô từng phải chịu đựng ai đó đụng chạm đến nếu cô không muốn mình bị động vào cả. Từ khi cô còn là một đứa trẻ cô đã biết mình khác biệt, thậm chí đặc biệt, và cô đã cố gắng trân trọng bản thân mình. Khi cô được hai mươi, từng có một cú ngã chóng vánh trên một chiếc đi văng với một bá tước người Pháp, nhưng cô phát hiện ra cuộc chạm trán quá sức khó chịu tới mới cô không bao giờ lập lại trải nghiệm đó lần nữa. Đàn ông cũng đã thỏa mãn khi được nghe cô hát; và cô không cần thiết phải cho thêm gì khác.
Nhưng tối nay… ôi, Chúa ơi, tối nay hắn đã chạm vào cô. Hắn có lẽ đã tiến xa hơn nữa nếu như Edith không xộc vào trong lều.
Giờ đây, khi có một cánh tay mạnh khỏe vòng quanh bờ vai mình, cô trở nên hoảng loạn và bắt đầu chống trả lại.
“Suỵt, chỉ là tôi thôi,” Ring nói. “Gờ thì cô an toàn rồi. Cô có một giọng hát vĩ đại nhất trên thế giới, một giọng hát trời cho, và tôi chưa từng có nhiều sự vui thích đến thế khi tôi nghe cô hát tối nay. Cái bài mà cô hát về vị tiểu thư hóa rồ tên là gì ấy nhỉ?”
“Qui la voce sua soave,” cô nói với khuôn ngực anh.
“Nó là đẹp đẽ nhất…?” anh nói, chủ tâm dịch sai.
“Không. ‘Đây giọng nói ngọt ngào nhất của anh.’ ”
“À, phải. Đó là bài ưa chuộng của tôi.”
Cô cười lên với anh. “Ưa chuộng hơi sớm đấy. Anh chưa được nghe nhiều mà.”
“Ồ, nhưng mà tôi đã. Tôi đã từng nghe Adelina Patti hát.”
“Cái gì?” Cô đẩy ra khỏi anh. “Patti? Con bù nhìn đó? Những nốt Fa thăng của cô ta đúng là một thảm họa. Cô ta không nên được cho phép ra khỏi dàn hợp xướng.”
“Cô ta nghe có vẻ tốt đối với tôi.”
“Nhưng rồi, anh thì biết cái gì? Anh chẳng qua chỉ là một tên lính thuộc địa đáng thương trong khi tôi là-”
“Một nữ bá tước Lanconia?” Anh nhìn vào cô với một chân mày nhướng lên.
Bất thình lình cô nhận ra điều anh đang làm. Cô đang lên run bần bật khi anh bước vào và gần như sắp rơi nước mắt, nhưng giờ thì cô đã khá hơn-khá hơn rất nhiều. “Một ly rượu vang đỏ thì sao, Đại úy?”
Anh biết là cô đã hiểu ra, và nó khiến anh cảm thấy thật thoải mái. “Tôi thích một bài hát hơn. Một bài hát chỉ dành cho tôi.”
“Ha!” cô nói, nhưng vẫn mỉm cười. “Tối nay tất cả những gì anh đáng nhận được là một ly rượu vang đỏ. Nhưng nó là loại hảo hạng nhất trên thế giới đấy.” Cô thật thỏa mãn làm sao khi thấy anh chuyển từ chế nhạo việc hát hò của cô thành muốn nghe cô hát cho mình.
“Vậy tôi sẽ phải nhận lấy những gì mình có thể đạt được vậy, nhưng tôi nhất định sẽ giành được bài hát đó.”
Cô rót thứ chất lỏng say nồng vào trong hai chiếc cốc pha lê mà cô cất giữ trong một chiếc hộp đặc biệt được chế tạo để chứa đựng và bảo vệ chúng.
“Vì sự thật,” anh nói, nâng cốc.
Maddie uống chung rượu mừng, nhưng cô hoàn toàn trông chờ mình bị đánh chết ngay tại chỗ. Cô tặng anh một nụ cười yếu ớt trên vành cốc và nguyện thề sẽ không đưa cho anh thêm bất kỳ mẩu thông tin nào nữa.
***
Hôm sau họ khởi hành và Maddie một lần nữa mắc kẹt bên trong cỗ xe ngựa tròng trành với Edith, vừa ngủ vừa ngáy. Đại úy Montgomery đã hỏi xin được cho phép ngồi bên trong với cô, nhưng cô đã từ chối. Cô sẽ rất thích sự đồng hành của anh, có ai đó để nói chuyện cùng, nhưng anh đã lấy đi quá nhiều thông tin từ cô.
Vào giữa buổi sáng Frank dừng xe ngựa lại và đại úy đến bên cửa sổ. “Tôi e là mình có một thỉnh cầu muốn hỏi phép cô. Toby cảm thấy không được khỏe, liệu ông ấy có thể ngồi trên xe mà đi được không?”
“Hẳn rồi. Ông ấy có thể ngồi cạnh Edith.”
“Toàn bộ ý tưởng chỉ có thế,” Ring nói một cách êm ái.
“Thứ lỗi cho tôi.”
Anh ra dấu bảo cô nghiêng người về phía anh. “Tôi nghĩ họ đang yêu,” anh thì thầm trong lỗ tai cô.
“Ô?” Cô thẳng người lại và nhìn từ Edith đến Toby, trông hợp nhau một cách hoàn hảo.
Ring ra hiệu cho cô cúi xuống lần nữa. “Họ muốn ở một mình.”

Cô vẫn không hiểu gì sất.
“Cô có thể cưỡi ngựa cùng tôi.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu đây là một ý định để đưa tôi một mình với anh, thì anh có thể quên-”
“Cô có thể cưỡi con ngựa của tôi.”
Cô không hỏi làm thế nào anh biết rằng cô có thể cưỡi con ngựa giống của anh, hoặc rằng cô rất thiết tha được làm điều đó, nhưng cô sẽ không khước từ lời đề nghị này đâu. Cô hất mở tung cánh cửa cỗ xe nhanh đến nỗi cô bắt trúng vai của Toby.
“Tôi xin lỗi, tôi-”
Ring hầu như là nâng cả người Toby lên và đẩy tuột ông vào trong xe, sau đó dộng mạnh cánh cửa lại đằng sau anh. “Edith có thể chăm sóc cho ông ấy.” Anh vẩy cánh tay mình theo một động tác mời chào hướng về phía con ngựa lộng lẫy đó của anh.
Cô mỉm cười lên với con vật. “Ở đây này, Satan,” cô gọi, nhưng con ngựa chẳng chịu nhúc nhích. “Satan?”
Ring cởi nón ra và gãi gãi đầu. “Thử, ừm… Buttercup (cây mao lương hoa vàng) xem.”
Cô nhìn sang anh. “Buttercup?”
“Đó không phải ý kiến của tôi. Cô em gái bé bỏng của tôi đã đặt tên cho nó. Thứ gì nó cũng ăn hết. Những người anh em của tôi thì muốn đặt tên cho nó là Sawdust (Mùn cưa), nhưng tôi nghĩ Buttercup là thứ ít hơn trong hai thứ tai hại.”
“Không có Satan?”
Anh nhìn xuống nón của mình. “Tôi đã bị cả nhà cười chế giễu. Cô sẵn sàng để cưỡi nó chưa?”
“Đến đây nào, Buttercup,” cô gọi, và con ngựa phi nước kiệu thẳng về hướng cô, vượt quá cô một gang tay mở rộng, và bắt đầu nhai nhóp nhép trên nền sơn đỏ của chiếc xe.
Cô phá ra cười, cầm lấy dây cương, và nhảy lên ngựa.
“Nó thường không quen với bất cứ ai trừ tôi, vì vậy trọng lượng nhẹ hơn của cô có lẽ sẽ làm cô khó dễ đấy,” Ring nói trong khi anh thu ngắn lại bàn đạp cho cô.
Cô vỗ vỗ lên cổ con ngựa. “Tôi sẽ xoay xở được thôi. Ba tôi đã dạy tôi cưỡi ngựa. Chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau, phải không, hở anh chàng đẹp đẽ to lớn?”
Frank ngó sang Ring và Ring thì lắc đầu. Đàn bà và ngựa.
Maddie điều khiển Buttercup một cách dễ dàng. Nó thật là tuyệt vời khi một lần nữa được ở trên lưng một con vật đầy mạnh mẽ như thế, và cô phóng lên trên ngọn đồi dốc phía trước cỗ xe để cho Ring, cưỡi trên con ngựa của Toby, phải chật vật lắm để bắt kịp theo cô. Cô sẽ rất thích thử cho anh hít bụi trên một dải đất bằng phẳng, nhưng trong dãy Rocky này, đất bằng là thứ không thể có.
Khi Ring kéo ngắn khoảng cách tới bên cạnh cô, cô đang nở nụ cười rộng đến mang tai.
“Nó ắt hẳn là tuyệt vời khi được trở lại vùng đất nơi cô đã lớn lên,” anh nói một cách ngẫu hứng.
“Ồ, đúng vậy đó. Nó đúng là thiên đường. Không khí thật mát mẻ, trong lành và-” Cô nhận ra anh lại bẫy cô lần nữa. Cô nhìn sang anh, và anh đang mỉm cười đầy tự mãn. Cô ngoảnh mặt đi. “Đại úy,” cô chậm rãi nói, “tên anh là gì thế? Tôi muốn nói là ngoại trừ ‘cậu bé’ như Toby gọi anh?”
“Hay là ‘hiện thân quỷ dữ’ như cô gọi tôi?”
Cô giữ cho khuôn mặt ngoảnh đi khỏi anh.
“Đó là Ring.”
Cô quay sang và tặng anh một ánh mắt kỳ quặc. “Ring? Tôi biết rồi. Những anh chị em của anh đấy, tên của họ là gì? Vòng đeo cổ? Vòng đeo tay? Vòng đeo chân, có lẽ chăng?”
Anh khúc khích. “Không, thực ra nó là Christopher Hring Montgomery. Tên đệm của tôi được đánh vần với một chữ H đằng trước nó, nhưng chữ H không được phát âm ra. Mẹ tôi luôn đành vần tên của tôi với một lược âm đứng trước. Tôi đoán là nó tránh cho người ta khỏi gọi tôi bằng Hờ-ring.”
Cô im lặng trong một lúc, tận hưởng bầu không khí và con ngựa thần kỳ phía dưới cô. “Từ đâu ra mà anh có cái tên như thế?”
“Ba tôi có một đại gia đình Kinh thánh cổ xưa để điền vào những cái tên trong gia đình chúng tôi.”
“Như là?”
“Jarl và Raine và Jocelyn?”
“Jocelyn nghe hay đấy.”
“Không nếu nó được đặt cho một cậu nhóc, như trong gia đình tôi vậy.”
“Có lẽ anh nên đặt cho cậu bé một cái tên khác, như là… chà, tôi không biết nữa. Lyn, có lẽ.”
“Lyn! Nó đã phải tự bảo vệ nó với một khẩu súng từ hồi nó lên sáu.”
“Lyn dù sao vẫn không tệ bằng Ring. Sao họ không gọi anh bằng Chris?”
“Christopher là tên cha tôi. Tôi sẽ thành ra là ‘Chris nhóc’ hay, trong gia đình, ‘Kit nhóc.’ Xét toàn bộ thì rốt cuộc, Ring ổn cả, chỉ cần nó không phải là Hờ-ring.”
Anh cười với cô. “Và cô lấy cái tên Maddie ở đâu ra thế?”
“Từ nữ hoàng, tất nhiên. Bà ấy đặt tên cho tất cả các nữ công tước nhỏ tuổi.”
“Tôi đoán chừng bà ấy đặt tên em gái bé bỏng của cô Laurel sau một cái cây Lanconia nào đó. Tôi sẽ cuộc-”
Anh ngưng lại bởi vì mọi sự hóm hỉnh đã biến khỏi gương mặt cô. Anh lục lọi trong đầu xem coi mình có nói sai điều gì không. “Laurel,” anh dịu dàng nói, và trông thấy cô rụt người lại. “Nhìn kìa! Kia có phải một con chim sơn ca màu xanh da trời không?” Anh quan sát cô quay mặt đi, và khi cô nhìn trở lại cô đã có được sự tự chủ. Có lẽ toàn bộ chuyện này cần phải làm gì đó với em gái của cô.
Anh không cố kích động cô lần nữa mà để cô tận hưởng nguyên ngày trong khi anh thề là sẽ theo dõi cô sít sao hơn cả anh đã từng nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.