Đóa Hoa Sơn Dã

Chương 6


Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 6

Buổi biểu diễn thứ hai của Maddie không cần tới màn ra mắt để làm cho những người thợ mỏ lắng nghe cô nữa, bởi lẽ tiếng lành từ buổi biểu diễn đầu tiên của cô đã đồn xa đến tận ngọn núi và những người đàn ông đã đi từ những khu trại ở khắp nơi tới nghe cô hát.
Cô nói với Đại úy Montgomery rằng cô sẽ hát ngoài trời. Anh phản đối, nhưng rồi mủi lòng khi thấy cô cứ nhất mực khăng khăng thế nào. Những người đàn ông đã dựng cho cô một khán đài xoành xỉnh, nhưng cũng đủ lớn cho cô và Frank đằng sau cánh gà, lần này thì đang thổi sáo. Đại úy Montgomery đứng tại một đầu và Toby tại đầu kia.
Trong lúc cô đang hát thì có một lần cô liếc nhìn Đại úy Montgomery. Anh đang tựa vào một cái cây, mắt nhắm nghiền vẻ vui thích. Bất kể những thứ khác cô đã nói về anh, anh vẫn trở nên yêu thích một cách chân thành âm nhạc của cô. Gần cuối buổi trình diễn cô phát hiện mình đang hát cho anh, và khi cô dạo chơi với những nốt nhạc, cầm giữ chúng, láy chúng lên và xuống, cô đã dõi theo anh qua khóe mắt trong khi anh đang mỉm cười mới ngọt ngào làm sao.
Sau bốn tiếng đồng hồ, khi anh dẫn cô rời khỏi khán đài, cánh tay anh quấn chặt lấy cánh tay cô, những ngón tay của anh khép lại trong những ngón tay của cô. “Cô đã đúng,” anh nói. “Cô không thể nào nói đủ về giọng hát của mình.”
Cô nghĩ có lẽ nó là lời khen ngợi chân tình nhất mà cô đã từng nhận được. Lời ngợi khen quá đỗi chân tình và ánh trăng quá thơ mộng đến nỗi cô đã không mời anh vào trong lều cô cho một ly rượu vang đỏ, và một khi cô một mình bên trong lều cô lấy bức ảnh của Laurel ra và nhìn vào nó trong một khoảng thời gian dài. Dẫu cho phải làm bất cứ chuyện gì đi nữa thì cô nhất định phải không tin tưởng một ai cả, chí ít là không phải một ai đó có khả năng quấy rối can thiệp. Cô hình dung ra cảnh Đại úy Montgomery lao thẳng lên sườn núi, kiếm tuốt ra, và thách thức gã đàn ông kinh khiếp với những lá thư ấy. Và trả lại bọn chúng có thể hại tới Laurel.
Vào lúc cô lên giường đi ngủ thì cô chỉ còn nhớ tới mỗi mình Laurel mà thôi.
***
Không có giờ đóng hay mở cửa cho những quán rượu ở những mỏ vàng vùng Pikes Peak. Từ khi mà say xỉn cũng chiếm việc làm nhiều như là đi tìm vàng, thức uống cũng chảy ra miễn phí như những dòng nước nằm trên núi.
Bên trong một trong vô số căn lều có hai chai uýt-ky rỗng trên chiếc bàn đầy rẫy những mảnh vụn trừ lớp mỡ xám phủ lên nó, và bốn người đàn ông đang nhanh chóng nốc cạn chai thứ ba.
“Chưa bao giờ nghe thứ gì như cô ấy,” một người nói.
“Một thiên thần cũng không thể hát hay hơn.”
“Có nhớ Sully nói cô ấy không có gì tốt như thế nào không?”
“Tớ sẽ giống như những thằng nhóc con nếu còn nghe cô ta hát.”
“Bọn mình có thể mời cô ấy hát ở Bug Creek.”
“Mất nguyên ngày trời để tới đó và chỉ có năm mươi người cả thảy. Thậm chí còn không đủ trả tiền đi lại nữa. Cô ấy sẽ không nhận đâu.”
Họ gọi chai thứ tư và uống hết một nửa. “Tôi nghĩ cô ấy phải nên hát cho bọn mình. Sully thích nghe cô ấy, thậm chí nếu cậu ấy có cho rằng cậu ấy không muốn, và cậu ấy thì không thể rời khỏi những khu mỏ, với đầy những kẻ chực sẵn sàng nhảy vô chiếm lấy chúng khắp nơi như thế này.”
Họ lặng lẽ làm nốt chai rượu, và khi họ gọi chai thứ năm là lúc mà dũng khí của họ đạt mức cao nhất. “Tớ nghĩ cô ấy phải nên hát cho bọn mình.”
“Phải,” ba người còn lại đồng thanh. “Phải.”
***
Ring nghe thấy tiếng những người đàn ông gần lều Maddie và tỉnh dậy ngay lập tức. Anh không thể nói được bao nhiêu, nhưng anh nghĩ là có hai người bọn họ. Lặng lẽ, anh lăn ra khỏi chiếc mền của mình, súng thủ sẵn trên tay, và tiến tới những cái cây. Anh chỉ vừa kịp đặt chân đứng dậy trước khi anh phát hiện ra bóng một kẻ nào đó gần một cái cây.
Ring dí súng vào sườn hắn, và khi gã đàn ông quay lại, hắn ta nhe răng cười nhăn nhở dưới ánh trăng vằng vặc, và hơi thở của hắn đủ để đánh gục một người. “Chào buổi tối,” gã nói.
Nó là thứ cuối cùng Ring nghe thấy trước khi một cái báng súng lao đến phang vào đầu anh và anh đổ quỵ xuống nền đất.
Anh tỉnh lại trong một đôi bàn tay to lớn đang lắc anh một cách dữ dội. Chuếnh choáng, anh mở mắt ra, nhưng trời quá tối đến nỗi không khó có thể trông thấy gương mặt tối đen phía trước anh. Bên cạnh đó, đầu anh đau như búa bổ. Nó phải mất một lát để cho trí nhớ của anh quay trở lại, và sau đó anh cố nhảy dựng lên nhưng thay vào đó anh thấy bản thân mình đang lảo đảo. Anh nắm chặt lấy bở vai to lớn của người đàn ông. “Sam,” anh thều thào.
“Cô ấy đi rồi,” Sam nói bằng một giọng êm ái thật đáng ngạc nhiên đối với một người đàn ông quá bự con như vậy.
“Đi rồi?” Ring vẫn chưa thể hoàn toàn lĩnh hội được chuyện gì đang diễn ra từ lúc đầu anh bị chẻ làm đôi. Anh chớp mắt một vài lần để làm rõ tầm nhìn, rồi nhìn lại vào Sam. “Đi rồi? Maddie đã đi rồi? Đi đâu? Ai là người cô ấy gặp mặt lần này?”
“Cô ấy đã bị bắt đi. Bốn người đàn ông.”
Ring vẫn đứng ngây ra một chốc, cố gắng dung nạp nó vào đầu. “Ai?”
“Không biết.”
“Thế ư, vậy còn ông ở cái chỗ quái quỷ nào thế?” Ring hét lên, rồi ôm lấy đầu trong cả hai tay. Khi não anh ngừng lắc lư trong sọ, anh nhận ra ai hay tại sao đều không thành vấn đề, mà vấn đề chỉ là ở đâu.
Anh đi xuống cái mô đất nhỏ đến lều của cô. Edith đang ở bên trong sửa soạn trang phục của Maddie. “Hãy kể cho tôi tất cả nhũng gì cô biết,” anh nói với cô ta, ánh sáng làm mắt anh đau đớn, nhưng anh vẫn nheo mắt nhìn cô ta qua nó.
“Có bốn người bọn chúng. Chúng tiến vô trong lên và bắt lấy cô ấy. Em nghĩ chúng đã say.”
Đầu anh nhức kinh khủng tới mức anh phải khó khăn mới suy nghĩ được. “Vậy cô đã ở đâu? Còn Frank? Còn ông?” anh nói với Sam.
Edith đáp. “Em đang ngủ bên ngoài và không làm hay nói gì hết. Em thích sống lâu thêm chút.” Cô nhìn chằm chằm vào anh, thách thức anh nói bất cứ thứ gì. “Frank không có đây, em không biết ông ấy ở đâu cả, và em nghĩ chúng đã đánh Sam.”
Ring xoay lại để xem xét ông ta, và bởi vì làn da tối màu của ông cho nên máu chảy xuống cổ ông ta không thể được trông thấy ngay tức thì. Ring biết đầu của Sam ắt hẳn phải đau nhức nhiều như là của anh vậy, nhưng Sam chẳng tỏ ra một tí dấu hiệu nào của nó. Đánh giá của anh về người đàn ông này tăng thêm được chút đỉnh. Anh nhìn Edith, chỉ có thể vừa đủ giữ vẻ nhạo báng ra khỏi giọng của anh. “Chúng đi hướng nào?”
“Qua thị trấn.”
“Tây,” anh lầm rầm, sau đó quay lại và rời căn lều. Anh đánh thức Toby khi anh đang đeo yên cho Buttercup và mau chóng, vắn tắt, trả lời những câu hỏi của Toby.
“Cậu sẽ không đi một mình đấy chứ, phải không?” Toby hỏi.
Anh biết là anh phải thế. Toby đặc biệt không khá khẩm gì trên một con ngựa và, ngoài ra, ông ấy đang già đi, và trên hết thảy Ring không muốn đặt ông vào vòng nguy hiểm. Anh không hề tin tưởng người nào khác nữa. “Cháu muốn ông ở lại đây và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra trong khả năng của mình. Frank đã ở đâu và-?”
“Cờ bạc. Gã ta là một con nghiện cờ bạc nặng đấy.”
Ring quay sang Toby. “Còn Cô nàng Mật ngọt chết nhát?”
“Vơ vét những anh chàng sau khi mỗi người trong bọn họ đã say ngủ.”
Thật đáng kinh ngạc rằng một người có thể biết ai đó lâu như anh biết Toby và vẫn phát hiện ra những điều mới mẻ. Anh chẳng có chút ý tưởng gì về việc Toby có thể tinh ý đến như vậy. “Còn Sam?”

“Hắn ta quả thật khó dò.”
Ring lên ngựa. “Tìm ra nhũng gì họ biết. Tìm ra họ đang theo phe nào và-” Anh tạm ngưng giây lát. “Tìm ra người nào đã thuê bọn họ.” Anh giật dây cương lao ngựa đi. “Cháu sẽ gặp ông khi cháu có lại cô ấy.”
Anh cưỡi xuyên qua khu trại, gắng sức tập trung phớt lờ đi cơn đau nhức inh ỏi trong đầu và nỗi giận dữ cuộn trào trong lòng anh. Anh tự trách móc bản thân mình về việc cô bị bắt, về việc đã không chịu quan sát và tìm kiếm kỹ hơn.
Không có cách nào để theo dấu cô trong màn đêm phủ xuống khu trại của vài trăm người đàn ông đang làm đủ mọi chuyện trừ việc giữ giờ giấc ngủ nghê hàng ngày của họ. Tất cả những gì Ring có thể làm là hỏi thăm. Sau một giờ anh tìm được hai người đàn ông nói có, họ có thấy bốn người đàn ông cưỡi ngựa về phía tây và cô ca sĩ opera đang ngồi ở đằng trước một trong số bọn họ.
“Trông cô ấy thế nào? Đau đớn?”
“Xinh đẹp,” một người nói. “Tôi bảo cô ấy hát thực sự rất hay, và cô ấy gật đầu với tôi. Có điều không cười.”
“Anh có biết gì về nơi bọn họ sẽ đem cô ấy tới không?”
“Tôi đã không hỏi, nhưng chỉ có năm hay sáu khu trại nằm trên lối đó. Vì tôi đã không lên đấy hai tuần nay rồi, cho nên có lẽ hiện giờ ở đó đã có thêm vài khu.”
Ring cám ơn những người đàn ông và bắt đầu đi lên lối mòn dốc thoải lồi lõm vết bánh xe. Phía bên kia con đường những cái cây chỉ còn lớp vỏ mỏng sót lại trên chúng bởi vì những người thợ mỏ đã dùng ròng rọc với những sợi dây kéo bện bằng vỏ cây để đưa những chiếc xe goòng của bọn họ lên và xuống con đường.
Mặt trời đã mọc và anh vẫn tiếp tục cưỡi ngựa, mắt anh quét nhìn trên mặt đất tìm kiếm bất kỳ manh mối nào chỉ ra hướng đi của cô. Có lẽ cô đã biết một chút về việc truy tìm dấu vết, ít nhất là đủ biết đường bỏ lại vài thứ đằng sau để ai đó có thể lần theo cô. Mặt trời đã lên cao ngất trên bầu trời, và anh vẫn chưa tìm thấy gì cho anh một gợi ý về nơi cô bị mang đến. Vào khoảng mười một giờ trưa anh đến được một ngã ba trên lối mòn rồi anh ghìm cương ngựa lại, tháo chiếc bi đông của anh ra, và uống nó.
Anh có 50-50 cơ hội chọn đúng đường. Anh từ bỏ và bắt đầu đi xuống lối bên tay phải. Anh vừa đi chưa đầy năm mươi bước thì, từ trên đầu, lao tới một mũi tên, cắm ngập vào trong một cái cây phía trước bên trái anh. Trong một chốc Ring bất động như trời trồng. Nó là một mũi tên Crow, chính xác như cái đã bắn sát rạt anh trước đây.
Chậm rãi, anh cưỡi ngựa tiến lên và nắm lấy mũi tên kéo ra khỏi cây. Một lời cảnh báo khác ư? Và khi anh nhìn vào đầu mũi tên, anh đột ngột hiểu ra: mũi tên là rào cản. Anh đang đi sai đường. Vậy gã Crow hẳn là phải biết cô đã bị bắt đi đâu. Hắn ta biết nhưng hắn đã không đi theo cô. Tại sao?
Ring nhìn lên trên những ngọn núi, nhưng không thấy ai cả. Bởi vì cô không gặp nguy hiểm, anh nghĩ thầm. Cô có lẽ đã bị mang đi, nhưng cô không cận kề nguy hiểm.
Ring quay ngựa lại, rồi bắt đầu đi xuống theo lối kia. Giờ đây anh đã cảm thấy chắn chắc về bản thân. Mười dặm tiếp theo anh đến được một nhánh khác và lần này, khi anh chọn nhánh bên phải, không có mũi tên nào. Anh tiếp tục đi cho đến khi, vào lúc mặt trời lặn, anh tới được một khu trại nhỏ không đầy năm mươi người đàn ông sống trong những chiếc giường, những căn lều và dưới những tảng đá nhô ra lơ lửng bên trên.
Không quá khó khăn để tìm ra Maddie. Cô đang ngồi trên một gốc cây, vây quanh bởi những người đàn ông trông có vẻ rất là ủ rũ.
“Chỉ một bài thôi?”
“Làm ơn, thưa quý cô?”
“Bọn tôi sẽ trả cho cô.”
“Chúng tôi sẽ ký nhượng cho cô một quyền khai thác mỏ vàng ở đây.”
“Làm ơn đi.”
Ring gần như là mỉm cười trước cái hoạt cảnh. Cô ngồi đó trong bộ váy áo đầy bụi bẩn, tóc cô buộc dưới đằng sau lưng, trông cao quý như một vị công chúa vậy. “Có lẽ cũng tới lúc bỏ cuộc rồi đấy, các cậu trai,” Ring nói đằng sau bọn họ. “Cô ấy là người phụ nữ cứng đầu nhất trên trái đất. Không thể khiến cô ấy làm bất kỳ điều gì mà cô ấy không muốn.” Anh cười với cô qua những người đàn ông, và cô đáp lại anh một nụ cười mỉm. Đó là một nụ cười nói rằng tôi đã biết là anh sẽ đến, nhưng cái gì khiến anh lâu dữ vậy?
Anh mở lối đi xuyên qua bọn họ, bước qua một vài người đang nằm ườn ra trên mặt đất, và khi anh đến được chỗ cô anh giơ tay mình ra. Cô nắm lấy nó và đứng dậy, sau đó đi theo anh xuyên qua những người đàn ông. Họ rên rỉ và buông ra vài tiếng cầu xin bị tắt nghẹn mong cô hãy hát cho họ nghe, nhưng không một ai làm bất cứ hành động bạo ngược nào.
Một cách từ tốn, Ring dẫn cô tới chỗ con ngựa của anh, nâng cô lên trên nó, rồi nhảy lên ngồi sau cô. Chậm rãi, tay đặt sát bên khẩu súng lục, anh cưỡi ngựa ra khỏi khu trại, nhưng không ai trong đám đàn ông mặt ủ dột đó theo sau họ.
“Anh có thể thả lỏng được rồi đó,” có nói. “Bọn họ sẽ không theo chúng ta đâu.”
“Lũ con hoang!” anh nói dưới hơi thở. “Ngay khi chúng ta đi xa hơn xuống phía con đường, tôi sẽ quay trở lại và-”
Cô đặt tay mình lên tay anh trên thắt lưng. “Không, xin đừng. Họ không có ý định làm hại ai cả.”
“Hại chứ sao không! Đầu tôi cảm thấy như thể bị một chiếc xe bò cán qua vậy, đầu Sam thì chảy máu, còn cô lại nói bọn chúng không có ý hại ai cả.”
“Họ chỉ say thôi, nhưng nó không phải là thứ gì đó chưa từng xảy đến với tôi trước đây.”
“Tôi có thể hiểu được đấy, cô là một nạn nhân bị bắt cóc tống tiền thường xuyên. Đó có phải điều gã đàn ông kia vào tối hôm trước muốn không? Được nghe cô hát?”
Cô sẽ không trả lời việc đó. “Những người đàn ông này,” cô nói châm chọc. “muốn nghe tôi hát, và đối với một ca sĩ ở mức độ như tôi, bị bắt cóc không phải là quá khác thường. Hồi ở Nga, sau khi tôi hát cho Nga hoàng, những sinh viên đã tháo càng từ cỗ xe của tôi ra khỏi những con ngựa và kéo nó đến một căn nhà trọ nhỏ xíu tồi tàn ảm đạm. Họ không thể có đủ tiền mua ngay cả đến những cái vé rẻ nhất, nhưng họ vô cùng muốn được nghe tôi hát.”
“Và cô đã hát cho bọn họ?”
“Không. Tôi cũng muốn lắm vì tôi cảm thấy được vinh dự bởi sự ân cần của họ, nhưng tôi sợ là nếu người ta đồn ra ngoài, giống như một con chim ở trong lồng, sẽ hót dẫu cho bị giam hãm, và rồi có lẽ ai đó cũng sẽ vĩnh viễn đặt tôi vào một trong chiếc lồng như thế.”
Sau một khoảnh khắc trôi qua anh cộc cằn lên tiếng. “Đây này, hãy dựa ra sau.”
Cô do dự, nhưng cô đã quá mệt mỏi đến mức không thể không tựa người ra đằng sau vào anh. Đầu cô vừa vặn một cách hoàn hảo dưới cằm của anh.
“Người nào đã ở cùng với cô trong suốt những năm tháng lãng du này?” Giọng anh vẫn còn tràn đầy giận dữ.
“John. John Fairlie, ông bầu của tôi, đã theo với tôi.”
Cô có thể cảm thấy nơi phần cơ thể phía trước anh áp sát vào lưng cô, cảm nhận được sự giận dữ đang cuộn lên trong lòng anh đó.
“Tất cả tiền cô kiếm được đâu hết cả rồi? Thêm nữa, ai là người trông nom cho số tiền cô kiếm được ở những khu trại vàng này?”
“Tôi không biết,” cô nói giọng ngái ngủ. “John đã từng lo chuyện tiền nong. Giờ chắc là Frank hay có lẽ Sam. Tôi không nghĩ đó là Edith.”
“Cô biết được bao nhiêu về ba người họ?”
“Anh có thể làm ơn ngừng hỏi tôi ba cái thắc mắc của anh được không?”
Anh không đáp lời, và sự tĩnh lặng của anh đem đến cho cô một cảm giác yên bình để nhắm mắt lại và thả mình vào anh.

Cô thiếp đi trong vòng tay anh vài phút, nhưng cô choàng tỉnh dậy khi anh dừng ngựa. “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì cả, nhưng Butter đã mệt, cô thì kiệt sức, và tôi cũng không phiền được chợp mắt một chút đâu.”
Cô cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn bản thân cô có thể tiếp nhận, và khi anh giơ tay ra đỡ cô đã trượt xuống thẳng vào lòng anh. Anh đứng sát bên cô trong một thoáng và nhẹ gỡ một chiếc lá ra khỏi mái tóc cô. “Cô quả thực là một người phụ nữ dễ làm cho người ta điên tiết lên một cách chết tiệt đấy, cô có biết không?”
Cô quá yếu để có thể tranh cãi. “Tôi đã biết anh sẽ tìm thấy được tôi. Anh là gã đàn ông dai dẳng nhất mà tôi từng phải chạm trán.”
“Tôi đồ là cô đã quen với những người đàn ông chịu mất ngủ để đi lùng sục cô. Tôi cho là ông bầu của cô cũng theo sau cô khi những anh chàng sinh viên người Nga đó mang cô đi phải không?”
“Không, ông ấy đã không làm thế. Ông chỉ đơn giản có một bữa tối dễ chịu và đi ngủ. John luôn nghĩ rằng tôi đủ khả năng tự lo cho bản thân. Điều mà tôi đúng là thế. Họ đã phải trả tôi lại một cách mau chóng.
“Có lẽ,” anh gắt gỏng. “Nhưng ai biết chuyện gì có thể xảy đến chứ?”
Cô cảm thấy bản thân mình đang lắc lư về phía người anh. Cô lẽ đó là do ánh trăng. “Tôi không phải là trách nhiệm của anh.”
“Cô đúng là vậy đấy. Tôi có lệnh từ quân đội đây.” Anh vòng tay mình quanh vai cô nhằm giảm bớt sức nặng trên người cô và dìu cô tới một khoảnh đất trống trải. Khi anh bảo cô ngồi xuống và im lặng, cô cũng không buồn phản đối, mà tựa mình vào một cái cây, hai tay ôm lấy người, và nhắm mắt lại.
Cô đã không định nói với anh như vậy, nhưng sự bắt cóc của những người thở mỏ đã làm cô hoảng sợ. Phải mất một lúc khá lâu sau khi bọn họ xộc thẳng vô trong lều cô mới nhận ra là họ chỉ muốn cô hát cho họ. Giá mà cô biết họ chỉ lã những kẻ say khướt đang tìm kiếm ai đó giải trí cho họ, cô có lẽ đã chống trả lại, nhưng cô đã lo sợ họ được phái đến từ bọn đang cầm giữ Laurel.
Khi cô nhận ra họ chỉ muốn nghe cô hát, cô đã trở nên điên tiết và sau đó chỉ ngồi đấy và chờ đợi, chờ đợi Đại úy Montgomery đến tìm thấy cô.
Cô giật mình ngồi dậy khi anh chạm vào vai cô và trao cho cô một tách cà phê.
“Tôi đã không mang theo nhiều thứ để ăn cho lắm. Tôi đã ra đi trong tình trạng bụng hơi đói meo một chút.”
Cô ngắm nhìn anh trong khi anh trong nom ngọn lửa và con ngựa của anh, rồi trải ra những tấm mền lên nền đất làm thành một chiếc giường. Anh đưa cho cô một cặp bánh quy giòn khô khốc kinh khủng được gọi là lương khô để ăn, và khi cô đã xong, anh nắm lấy tay cô và dìu cô đến những cái mền.
“Còn anh sẽ ngủ ở đâu?”
“Không phải lo cho tôi. Tôi không phải là người gặp rắc rối mỗi năm phút một lần đâu.”
“Tôi đã không có gặp rắc rối. Tôi đã tuyệt đối an toàn. Tôi-”
“Nhưng không ai trong bọn tôi biết điều đó, đúng không? Sam thì chảy máu ròng ròng xuống cổ, và cô phải nên rờ thử cái cục u trên đầu tôi mới biết. Đầu của tôi vẫn đang đau nhức khủng khiếp tới mức tôi khó có thể nhìn thẳng được, còn cô thì lại nói rằng mình chẳng gặp nguy hiểm gì. Cô-”
“Để tôi xem,” cô nói, ngắt lời của anh. Bất kỳ điều gì khiến anh im miệng lại. Cô ngồi xuống đống mền và ra hiệu cho anh cúi đầu về phía cô. Cô đặt tay mình lên trên mái tóc dày, đen tuyền của anh và ngay lập tức cảm thấy một cục u to dễ sợ và cô cũng cảm thấy phần nào có lỗi. Cô không có ý để cho bất cứ ai phải chịu đau vì mình cả.
Trong một cơn bộc phát, cô ngả người về phía trước và hôn lên cục bướu. “Đó, đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Không nhiều lắm,” anh nói, và khi cô nhìn vào anh thì anh vẫn đang chau mày.
“Thiệt tình, Đại úy, bộ anh không có một chút hài hước nào hết hả? Tôi thành thật xin lỗi vì đã gây cho anh nhiều rắc rối vậy, nhưng, liệu tôi có thể nhắc anh là tôi chưa bao giờ hỏi xin sự giúp đỡ hay can thiệp nào của anh cả. Tôi không bao giờ muốn, hoặc cảm thấy tôi cần, một sự hộ tống chỉnh tề. Anh được tự do thoải mái trở về đồn của mình bất kỳ lúc nào anh muốn.”
Anh xoay về hướng ngọn lửa, ngồi cách những tấm chăn không đầy một bước. “Và ai sẽ bảo vệ cô?” anh êm ái hỏi.
“Sam và-”
“Ha! Cô đang tự bảo vệ mình còn tốt hơn là họ bảo vệ cô đấy.”
“Liệu đó có phải một lời khen hay không thế? Nếu phải, tôi muốn đánh dấu nó vô trong cuốn nhật ký của mình.”
“Tôi đã từng khen cô rồi mà. Tôi đã nói là mình thích nghe cô hát đó.”
Cô nhăn mặt với ngọn lửa. “Đúng vậy, anh thích nghe tôi hát nhưng anh cũng đã chẳng nói gì ngoài những thứ hết sức tồi tệ về tôi với tư cách là một con người. Anh gọi tôi là một kẻ lươn lẹo và-”
“Cho đến giờ tôi có thể cảm thấy được, hầu hết những gì cô nói cho tôi đều là nói dối cả.”
“Bộ anh không hiểu rằng đôi khi cũng có những nguyên nhân khiến cho tại sao một người phải nói dối à? Hoặc phải chăng cuộc đời của anh luôn luôn quá dễ dàng đến mức anh chưa bao giờ cần đến một lời dối gạt? Đại úy Montgomery, anh có hoàn hảo, tuyệt đối hoàn hảo không?”
Anh im lặng quá lâu đến mức cô quay sang nhìn anh, và qua gương mặt của anh cô biết là mình đã gãi đúng chỗ ngứa nào đó trong anh rồi.
“Không, tôi không hoàn hảo,” anh nói. “Tôi có những nỗi sợ y như những người khác.”
“Như là?” cô thì thầm. Ngay lúc này họ không giống như một sĩ quan quân đội và tù binh của anh ta, mà chỉ như hai con người, cô độc, ngồi kề bên ánh lửa trại, bị bao phủ xung quanh bởi màn đêm dày đặc. “Anh sợ gì thế?”
Anh mở miệng lên tiếng nhưng rồi lại khép nó lại. “Khi nào mà cô sẵn sàng kể tôi nghe những bí mật của cô, thì tôi sẽ kể cho cô những bí mật của tôi. Cho đến lúc đó, hãy giữ chuyện này trên một mặt phẳng khác. Giờ thì, Cô Bất-kể-tên-thật-của-cô-là-gì; tới lúc chui vào giữa mớ chăn đệm đó và ngủ đi được rồi đấy.”
Anh đứng dậy và bước đi xa vào trong bóng tối, để cô có được vài sự riêng tư khi chuẩn bị cho mình đi ngủ. Lúc những người thợ mỏ ập vào trong lều, cô đã xin được phép có thời gian thay chiếc áo ngủ của cô. Cô mặc đồ vội vã nhanh nhất có thể, bỏ qua áo nịt ngực của mình, nhưng không có nó cô không thể thắt chặt váy của cô lại được và cô vui mừng vì may có phần vạt áo túm lại của chiếc vét mà cô đã trượt vào bên ngoài áo cánh của cô.
Trời đêm lạnh lẽo chốn hoang sơn khiến cô rúc sâu toàn bộ người vào dưới tấm mền trên cùng, đầu cô đặt lên chiếc yên ngựa của Đại úy Montgomery, và rơi vào giấc ngủ. Khi còn lại một đứa trẻ, cô từng hay ngủ kiểu thế này, với tiếng nổ lách tách của ngọn lửa trại và những vì sao lấp lánh trên đầu.
Vào giữa khuya cô bị đánh thức bởi một giọng nói và, giật mình, cô đột ngột ngồi dậy.
Đại úy Montgomery đến bên cô và đẩy cô xuống dưới lại tấm mền.
“Tôi đang nằm mơ,” cô thì thào. “Tôi đang ở cùng với ba của tôi.”

“Hiện giờ ông ấy không có đây, vì vậy hãy ngủ trở lại đi.”
Anh bắt đầu rời đi, nhưng Maddie đã nắm lấy bàn tay anh. “Worth,” cô khẽ nói.
“Đáng giá cái gì?”
“Họ của tôi là Worth. Madelyn Worth.”
“À, phải, M. W. trên những chiếc rương.”
Cô ngáp và xoay lưng lại phía anh. “Cảm ơn anh, Đại úy, vì đã đến giải cứu tôi ngay cả không tôi không cần anh đến.”
“Tôi chỉ mong sao mình không phải làm nó lần nữa.”
“Tôi cũng thế,” cô khẽ nói, và ngủ thiếp đi.
Ring đi trở lại chỗ của anh tựa vào gốc cây. Anh lạnh cóng và từ khi anh đưa cho cô mẩu lương khô cuối cùng của mình anh đã thấy đói, vì vậy mà anh đã ngủ rất chập chờn. Anh trải qua cả phần lớn buổi tối ngắm nhìn cô và cố sắp xếp những mảnh ghép với nhau lại.
Đầu và lưng anh vẫn còn nhức nhối vào buổi sáng và tâm tình của anh càng tệ hơn. “Dậy đi,” anh gắt gỏng. “Đây không phải là một nhà hát opera ở Paris, nơi cô có thể ngủ nướng đâu.”
Cô duỗi mình và ngáp. “Anh chắc chắn là đã thức dậy lộn bên giường rồi.”
“Tôi đã không nằm trong bất cứ cái giường nào để mà bước ra cả.”
Anh không biết điều đó, hẳn nhiên, nhưng Maddie đã trải qua vô khối thời gian trong đời cô quanh những người đàn ông và biết được rằng khi nào một ai đó đang hờn dỗi. “Có vấn đề gì vậy, hả Đại úy? Tức giận bởi vì một người phụ nữ không làm theo ý mình ư?”
Anh nâng một bên mày lên khi anh nhìn vào cô qua cái bình cà phê.
“Tôi đoán anh không có nhiều rắc rối với phụ nữ cho lắm, phải không? Tôi chắc rằng mã ngoài đẹp đẽ phi thường của anh đã cho anh có khả năng lấy được bất kể điều gì anh muốn từ những người phụ nữ.”
Anh bị sặc ở đoạn “mã ngoài đẹp đẽ phi thường.”
“Tôi có thể vừa mới nghe tất cả các quý cô trẻ tuổi thế này này.” Cô đảo mắt lên trời và làm bộ vẻ mặt đang ngơ ngác. “Ôi, Ring,” cô nói trong một giọng chứa đầy mật ngọt trong khi lia lịa đá lông mi. “Anh nhảy mới đẹp làm sao và thật là tuyệt khi có được một người đàn ông mạnh mẽ như vậy để tựa vào. Anh có thích chiếc váy của em không?” Cô liếc ngược lại anh và tiếp tục. “Ôi, Đại úy, trong này tôi thấy nóng kinh khủng. Chúng ta không thể tản bộ ra bên ngoài ư? Chỉ hai chúng ta thôi? Một mình nhé? Dưới ánh trăng?”
Cô nhìn trở lại anh và cười toe toét. “Câu chuyện của đời anh?”
Anh phải tự cắn môi mình để giữ anh khỏi bật cười bởi vì những gì cô nói quá sát với thực tế. Hồi còn pháo đài Toby đã phải báo động Ring bất cứ khi nào con gái đại tá, hay thậm chí là vợ lão ta, đến gần, hoặc bằng không Ring sẽ phải trải qua một nửa thời gian của anh để mang vác các thứ hay là đưa ra ý kiến về màu sắc các dải đăng ten, hay chỉ đơn giản là bình luận chung chung về nóng lạnh trên trời dưới đất ba la bô lô.
“Cả gần đúng cũng không đến,” anh nói, trao cho cô tách cà phê.
“Giờ ai đang nói dối đây? Anh sẽ không bao giờ trở thành một kẻ giảo hoạt được. Cặp má của anh gần như ửng hồng bên dưới màu da đầy nam tính của anh kìa.” Cô phá lên cười khi thấy màu hồng càng đậm hơn.
Anh từ bỏ việc quắc mắt và mỉm cười với cô. “Thực ra thì, vấn đề của tôi với phụ nữ đã từng ngược lại hoàn toàn, đó là tại sao ba tôi lại thuê Toby. Cô sẵn sàng lên đường chưa? Ta cần phải đi sớm nếu ta phải-”
“Tôi nghĩ Toby ở trong quân đội cùng với anh.”
“Đúng vậy. Ông ấy nhập ngũ bởi vì tôi đã làm thế.” Anh nhìn cô vẻ trách cứ. “Ông ấy đã nói cô thế, nhớ không? Tôi mừng vì mình là thám tử khá hơn cô đấy. Mà cô tốt hơn là thắt chặt váy xống lại, hay là cô đang béo lên đó ư?”
“Tôi không tăng cân. Chỉ là tôi bỏ áo nịt ngực-” Cô ngắt ngang, bực tức vì anh đã khiến cô nhắc tới trang phục lót của mình. “Kể tôi nghe về Toby đi.”
“Đây, cô có thể rửa bình cà phê không hay cô chỉ biết hát?”
“Tôi có thể làm vô số thứ mà anh không biết. Bữa sáng thì sao?”
“Nó sẽ phải đợi thôi. Cô đã ăn hết lương khô rồi và chúng ta không có thì giờ để săn bắn.”
“Tôi có thể bẫy một con thỏ, hoặc bắn nó, nếu cần thiết.”
Anh nhìn thẳng vào cô. “Ồ? Và từ đâu mà cô học được điều đó thế?”
“Ba tôi,” cô nói trong khi mang chiếc bình cà phê tới dòng suối và chà rửa nó với cát. Khi cô quay lại, ngọn lửa đã tắt, còn bộ chăn đệm của anh đã được cuốn lên và đặt trên lưng ngựa. Maddie vuốt ve cái mũi mềm mại của Buttercup. “Tại sao ba của anh lại thuê Toby?” Cô không muốn hỏi anh, nhưng sự hiếu kỳ bên trong đang gặm nhấm lấy cô. Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp anh cô đã cảm thấy như thể cô biết đó là tất cả những thứ cần biết về anh. Đó từng là kinh nghiệm không may của cô rằng những gã đàn ông to lớn, ưa nhìn đều rất ư là giống nhau. Bọn họ không bao giờ có quá nhiều sự từ chối trong cuộc đời của họ và luôn luôn trông chờ được trao tặng thêm. Nhưng Đại úy Montgomery đã gây ngạc nhiên cho cô ngay từ đầu. Hãy nghĩ đến điều này, từ đâu mà anh đã học cách mặc một cái khố và lén lút loanh quanh đầy lặng lẽ như vậy?
Anh đỡ cô lên trên ngựa của anh, rồi leo lên ngồi sau cô. “Cô nghĩ tại sao một người cha có thể thuê một người đàn ông như Toby cho con của ông ấy?”
Cô mỉm cười. “Dễ thôi. Để giữ anh khỏi rắc rối. Từ tất cả những lời phàn nàn của ông ấy, Toby chăm nom cho anh cứ như thể một người mẹ. Ông ấy lo lắng cho anh. Không nghi ngờ gì ông ấy phải kéo anh ra khỏi sự cào cấu của các cô con gái, những người mà cha của họ sẽ theo sau anh với những khẩu súng săn. Có lẽ anh nhập ngũ là để đào thoát khỏi cuộc hôn nhân với một cô gái ngây thơ vô tội nào đó chăng?”
Cô vặn mình để nhìn vào gương mặt anh, tin tưởng là cô đã đúng, nhưng anh vẫn cứ mỉm cười.
“Tôi không biết cái gì đã cho cô một đánh giá kém cỏi như thế về tôi. Tôi đã từng nói hay làm gì để cô có thể xem tôi là không được đoan chính chưa?”
“Trừ việc dọa tôi phải lên giường với anh để khiến anh trả lại tôi tự do thuộc về tôi theo đúng nghĩa của nó?”
“Phải, trừ việc đấy.” Đôi mắt anh lấp lánh.
“Không có, nhưng rồi, anh cũng đâu có thích tôi cho lắm.”
“Tôi không nghĩ việc thích có liên quan gì lắm tới à… chuyện mà ta đang nói, phải không? Tôi có lẽ không thích cô, nhưng mà nhìn cô chính xác cũng không gây thiệt hại đau đớn gì.”
“Cảm ơn anh nhé,” cô nói đầy êm ái. “Tôi cho là thế.” Thật là một cuộc đối thoại kỳ cục làm sao, đặc biệt khi cô đang cưỡi ngựa kề sát bên anh và họ đang hoàn toàn một mình giữa núi đồi trùng điệp. “Tại sao Toby được thuê?”
“Để khiến tôi gặp rắc rối.”
Cô quay lại và nhìn vào anh.
“Ba tôi đã lo rằng tôi sẽ nghĩ đến nhiệm vụ trước hết thảy mọi thứ khác trên đời.” Ring nhăn mặt. “Ba tôi cũng bận tâm tới chuyện tôi bị thiếu mất một khả năng hài hước, vì vậy khi tôi lên mười sáu ông đã thuê Toby để dẫn dắt tôi vào, à… đời.”
“Đời?”
“Con gái.”
“Anh đã từng không-giờ vẫn không-ưa con gái?”
“Tôi nghĩ cô muốn biết về Toby chứ.”
Cô bị một chút lẫn lộn về điều cô đang muốn tìm hiểu. “Thật vậy ư? Có thật là ông ấy đã dẫn dắt anh đến với những cô gái?”

“Đại khái thế.”
Cô phải cố nghĩ ra xem điều đó có nghĩa là gì. “Tôi chưa từng nghe về một người cha thuê ai đó để chỉ dẫn con trai mình về… cuộc đời.”
“Ông ấy đã lo lắng rằng tôi đã tốn quá nhiều thời gian cho công việc kinh doanh của gia đình, tất cả là thế. Vậy nên ông ấy đã chọn người đàn ông biết nhiều thứ về cuộc sống hơn hết thảy mọi người khác mà ông ấy đã từng gặp.”
“Toby?”
“Toby.”
Cô lặng đi trong một chốc. “Vậy, tôi cho là ông ấy có lẽ đã thắng lớn. Tôi không đoán với khuôn mặt của anh và-” Cô từ chối cho anh sự thỏa mãn khi bàn tới vóc người. “Tôi chắc sẽ hình dung anh là một cậu học trò sáng dạ.”
“Tôi làm những gì được đòi hỏi ở tôi.”
Anh có ý quái quỷ gì khi nói thế nhỉ, Maddie tự hỏi.
“Nhưng tôi đã nhập ngũ khi lên mười tám, và giờ tôi ở đây.”
“Không nghi ngờ là bỏ lại một bầu đoàn thê tử đằng sau anh,” cô nói, cười lớn.
“Không,” anh đáp trả.
“Nhưng rõ ràng-”
“Đủ về phần tôi rồi. Hãy nói về cô đi.”
Nhưng cô không muốn nói chuyện về bản thân cô. “Đại úy, tôi không hiểu gì trong chuyện này hết.”
“Cả tôi cũng không hiểu nhiều cho lắm về cô.”
Trong phần lớn mọi việc anh đã tỏ ra lịch thiệp với cô trong suốt vài ngày cô quen biết anh. Trừ vài thời điểm khi cô cho rằng anh có ý buộc cô phải nói dối với anh, cô cảm thấy không chút nguy cơ nào cả, nhưng bây giờ nó có vẻ còn hơn cả lạ lùng rằng anh chưa bao giờ làm gì nhiều như hôn vào tay cô cả. Và rằng hiện giờ với việc cô đang ngồi quá thân mật với anh như thế này, mà tay anh vẫn chưa từng đi lạc lung tung. “Ba của anh đã buộc phải thuê ai đó khai sáng anh với phụ nữ có phải là bởi do thiên hướng không có hứng thú với họ của anh?”
“Ba tôi không buộc phải thuê Toby.”
“Được rồi, vậy thì, ông ấy đã chọn thuê Toby. Đó không phải vấn đề. Vấn đề là anh có thích phụ nữ hay không thích.”
“Vấn đề của ai?”
“Vấn đề của tôi!” cô gắt lên với anh. “Anh có hay là không có?”
“Không có cái gì?”
“Thích phụ nữ đó, đồ ngốc.”
“Thích phụ nữ thì khác với cái gì?”
Cô bắt đầu nói, rồi ngưng lại. “Anh sẽ không trả lời tôi, đúng không?”
“Ai là gã đàn ông đã ở trong lều cô sau buổi diễn đầu tiên? Ai đã thuê Sam, Frank và Cô nàng Mật ngọt say đắm kia?”
“Đó có phải tuýt phụ nữ anh thích không?”
“Có phải tất cả đàn ông cô thích đều hút xì gà và trốn chui trong những cái lều? Cái gì khiến cô quá kịch liệt chống đối việc có một sự hộ tống của quân đội? Tại sao cô lại giả vờ là một nữ công tước? Chuyện gì đã xảy ra với chiếc trâm cài của cô? Gia đình cô ở đâu? Ai-”
“Được rồi!” Cô cười. “Anh thắng. Hay là tôi dạy anh một chút về hát hò nhé, thấy sao?”
“Tôi chắc thích nghe cô hát cho tôi hơn,” anh nhẹ nhàng nói.
“Không, không hát cho anh. Mà là dạy anh. Giờ, nghe này.” Cô hát một nốt đơn. “Đó là nốt Si giáng.” Cô hát nốt khác. “Nốt Đô. Còn đây là nốt Fa thăng.”
“Cái nốt mà Patti không thể hát?”
“Anh thật có một trí nhớ tốt một cách dễ bực làm sao. Giờ thì, lắng nghe trong khi tôi đặt chúng với nhau nhé. Xem coi anh có thể nghe ra sự khác biệt không.”
“Đô, Fa thăng, Si giáng,” anh nói.
“Rất, rất tốt. Tôi sẽ thêm vài nốt.” Cô hát thêm nốt cho anh, đặt chúng với nhau, và mỗi lần anh đều có thể nói ra nốt cô đã hát. “Nhận âm hoàn hảo,” cô nói. “Anh có thể xác định chính xác các nốt. Anh có một khả năng nhận âm hoàn hảo. Anh có biết điều này không?”
“Chưa từng nghĩ tới nó. Không ai trong gia đình tôi biết gì về âm nhạc.”
“Hát một bài tôi nghe,” Maddie yêu cầu.
“Cô vẫn chưa có hạ gục con rồng nào cho tôi cả.”
“Tôi cực kỳ nghi ngờ rằng kỹ năng ca hát chưa được rèn luyện của anh đáng giá thậm chí là con rồng bé con nhất. Hát mau, bằng không tôi sẽ hỏi thêm về Toby.”
Anh hát “Chèo, chèo, chèo thuyền bơi, trên dòng sông êm trôi,” và cô đợi đến khi kết thúc trước khi lên tiếng. “Kinh ngạc ghê. Đại úy. Thật sự kinh ngạc.”
“Không tệ, hử?”
“Thật kinh ngạc rằng ai đó có thể có một giọng nói dễ chịu như anh, một đôi tai quá tinh tế đến mức có thể nghe ra được những sự khác biệt âm thanh mỏng manh giữa các nốt, mà lại…”
“Mà lại cái gì?”
“Là một ca sĩ tệ lậu đến vậy.”
“Coi chừng,” anh nói, và đẩy cô gần bay ra khỏi ngựa, nhưng kịp bắt cô lại trước khi cô rơi xuống. Cô quẳng hai tay vòng quanh người anh để giữ mình khỏi ngã, rồi nhìn lên anh, tươi cười vui vẻ. Anh, cũng thế, đang cười hùng hục, và đột nhiên cô bỗng muốn anh hôn cô. Có lẽ tất cả là do cuộc trò chuyện của họ về con gái và việc “làm những gì được đòi hỏi” của anh đã gây ra.
Cô dần di chuyển gương mặt của mình tới sát mặt anh và cô cũng trông thấy anh chuyển động về phía cô. Cô nhắm mắt lại-nhưng nụ hôn không bao giờ đến. Khi cô mở mắt ra anh đang nhìn xuống cô với một cảm xúc mà cô không thể hiểu nổi. Đầy xấu hổ, cô bỏ tay mình ra khỏi cổ anh, ngồi thẳng lên, và xoay người lại.
“Còn bao lâu nữa thì chúng ta tới được nơi cắm trại?”
“Tôi cho là cô cũng biết rõ như là tôi.”
Cô biết. Cô không thể nghĩ ra được thêm thứ gì khác để nói với anh. Tâm trạng dễ chịu của họ đã bị phá hỏng và cô chẳng biết tại sao, nhưng cô không đào sâu thêm vào câu hỏi nữa. Cô rúc lưng vào anh và tận hưởng nốt chuyến đi còn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.