Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 4
Hàng tiếng đồng hồ sau đó Maddie một mình ở trong căn lều của cô và rốt cuộc cô cũng có thể cho phép bản thân thả mình trong sự sợ hãi. Gã đàn ông cô buộc phải gặp thật kinh khiếp. Hắn ta thật hèn hạ, đôi mắt khắc nghiệt và, tệ hơn, hắn ta thật ngu ngốc. Cô đã biết là không bao giờ có thể nói lý được với hắn ta về Laurel hay bất cứ thứ gì khác. Hắn đã đưa cho cô lá thư, nhưng hắn còn yêu sách cô phải đưa cho hắn chiếc trâm cài bằng kim cương và ngọc trai nhỏ bé mà cô đang đeo trên người. Nó chẳng đáng là bao, không phải về mặt tiền bạc, mà đó là một món quà từ mẹ cô cho cô và nó cũng đã từng thuộc về bà ngoại của cô. Quên cả bản thân, cô đã phản đối khi hắn ta đòi cái trâm cài và nhìn hắn giận điên lên. Hắn quát vào cô và cô cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại rằng cô đã e sợ. Cô sợ cho Laurel, đúng thế, nhưng cô cũng sợ cho chính cô.
Cô úp mặt mình vào hai tay. Trong suốt cả cuộc đời dường như cô được trao tặng bất cứ thứ gì cô muốn. Cô có thiên khiếu của mình, sự mến mộ của hàng ngàn con người, và cô có gia đình cô, những người luôn luôn hỗ trợ cho cô trong bất cứ chuyện gì cô muốn làm.
Giờ thì, còn hơn cả đột ngột, vận may của cô có vẻ như đã cạn sạch và cô trở nên hết sức cô độc một cách hoàn toàn, tuyệt đối.
Cô liếc nhìn lên khi nghe tiếng ai đó bước vào lều, và tay chân cô rụng rời khi thấy Đại úy Montgomery. Họ đã cùng cưỡi ngựa xuống núi với nhau, trên cùng một con ngựa, nhưng cô từ chối nói chuyện với anh ta, và chỉ duy nhất lần này anh đã không hỏi cô hàng trăm thắc mắc của anh.
“Anh nghĩa là mình đang làm gì đó hả?” cô hoạnh họe. “Nơi đây tình cờ là lều của tôi, chỗ riêng tư của tôi, gần như là thế. Nếu tôi muốn anh ở trong đây, tôi sẽ mời anh, và hơn nữa-”
“Chúng ta có một giao kèo, nhớ không?”
Cô nhăn mặt với anh. “Tôi chẳng biết anh đang-” Cô ngắt ngang bởi vì cô có nhớ những gì mình đã nói. “Anh lý nào không thể định…”
“Cô nói cô sẽ lên giường với tôi nếu tôi để cô có ba chục phút một mình với người đàn ông. Tôi đã làm thế, và tôi ở đây để thu thập nó.”
“Tôi không có ý…” cô lí nhí.
“Không có ý nói như thế? Phải chăng thứ gì cô cũng dối gạt được? Có chăng một gam sự thật ở trong người cô?”
“Tôi không phải là một kẻ nói dối. Tôi không bao giờ dối gạt cả. Tôi không bao giờ có nhu cầu phải nói dối,” cô nói, thẳng lưng lên, nhưng bàn tay cô thì đang run lẩy bẩy.
“Tốt, Vậy thì.” Anh cười với cô theo một cách mà cô thấy đặc biệt xảo trá. “Ta hãy thực hiện nó đi.”
Laurel, Maddie nghĩ. Mình làm chuyện này là vì Laurel. Bên cạnh, có lẽ cách này sẽ tốt hơn. Có lẽ nếu anh trở thành tình nhân của cô, cô có thể thuyết phục anh dễ dàng hơn vào lần cô phải đi gặp một người để chuyển thư tới.
Cô cố gắng không nghĩ ngợi khi đặt tay mình lên những chiếc nút phía trước bộ đồ đi ngựa của cô. Cô nhìn lên anh. Anh đang gác chân lên chiếc rương cạnh lều, tựa tay trên đầu gối, và ngắm nhìn cô. “Chúng ta kh-không nên tắt đèn ư?”
“Không,” anh nói chậm rãi. “Tôi muốn nhìn thấy điều mình đang đoạt lấy.”
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên và cô phải nhìn xuống để giữ cho anh khỏi nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt cô. Cô nghĩ cô có lẽ nên giết chết anh sau cái đêm đó. Có sẽ thích nhìn thấy anh nằm đó chết chóc và rỉ máu.
Cô hoàn tất việc cởi nút áo khoác ngoài và đang chuẩn bị trượt nó ra khỏi vai khi anh đặt tay mình lên tay cô và ngừng lại. Khi cô ngẩng lên nhìn anh, tất cả mọi căm hờn, tất cả cơn thịnh nộ, đang bùng cháy ở trong mắt.
“Tôi mừng là những con mắt đó của cô không phải là những lưỡi dao găm,” anh nói, sự thích thú pha lẫn trong giọng.
Cô giật mạnh ra khỏi tay anh. “Hãy làm cho xong chuyện này đi, được không? Tôi sẽ trả cho anh để cho phép tôi”-cô phun ra một cách khinh miệt- “sử dụng Chúa của riêng mình-để được trao tặng tự do. Có là thá gì chuyện tôi nghĩ hay cảm thấy thế nào? Anh là kẻ mạnh hơn, Đại úy Montgomery. Anh là kẻ có sức mạnh để lấy được những gì anh muốn.” Cô giật mạnh áo khoác khỏi vai, và khi nó bị kẹt vào tóc, cô càng kéo mạnh hơn.
“Dừng lại đi,” anh nói, và kéo cô vào lòng, kẹp đôi bàn tay của cô ở giữa họ. “Yên nào,” anh xoa dịu, và bắt đầu vỗ về lưng cô. “Giờ nó đã qua rồi, sẽ không ai làm đau em nữa đâu.”
“Anh!” cô thở hắt ra, mũi cô va mạnh vào ngực anh, nhưng cô không chống cự lại anh; cô đang cố gắng hết sức chiến đấu kiềm nén những giọt nước mắt của mình lại đến mức không thể làm điều gì khác. “Chính anh sẽ làm đau tôi.” Cô đang nuốt xuống một cách khó khăn và vội vã để giữ nước mắt khỏi trào ra.
“Không, tôi không có, và tôi chưa bao giờ có ý định thế. Tôi chỉ muốn biết vài thứ và tôi đã tìm ra nó.”
Cô đẩy xa anh ra để có thể nhìn thấy mặt anh. Anh dường như thích thú với một điều gì đó. “Anh đã tìm ra được gì?” cô hỏi một cách êm ái.
“Cô thật sự đã muốn bất kể thứ gì cô đang làm trong ngày hôm nay nhiều như thế nào. Cô hẳn phải muốn làm bất kể nó là thứ gì với cả linh hồn mình nếu cô có thể vui lòng lên giường với ai đó cô ghét nhiều như là cô ghét tôi để đạt được nó. Và…”
Anh mỉm cười với cô vậy nên cô có thể nhìn thấy môi dưới của anh biến mất dưới bộ ria mép dầy.
“Và gì thế, Đại úy?”
“Và tôi phát hiện ra chuyện về Tướng Yovington.” Anh tặng cô một cái nhìn đầy hiểu biết. “Cởi y phục trước một người đàn ông không phải là việc gì đó cô thường hay làm.”
“Ơ?” Cô chỉ vừa đủ nói thì thầm.
“Trên thực tế”-anh cười rộng hơn-“Trên thực tế, tôi thậm chí còn đi xa hơn và đoán rằng cô chưa bao giờ làm chuyện này trước đây.” Anh khẽ cười khúc khích. “Tôi cũng đã phát hiện ra cô nghĩ gì về tôi rồi. Tôi có thể cam đoan với cô, tiểu thư, rằng tôi không phải là thứ đàn ông cưỡng ép một phụ nữ đổi lấy những sự gần gũi thân mật cho… cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Tôi là một người đàn ông của lý trí, và cô có thể thảo luận bất kể điều gì với tôi mà không cần phải viện đến những việc không thích đáng cả.”
Anh yên lặng trong một chốc, đứng tại đó, nhìn cô như thể đang trông đợi cô cảm ơn vì hành động cao thượng của anh.
“Người đàn ông của lý trí?” cô khẽ khàng. “Anh, Đại úy Montgomery, là kẻ không có lý trí nhất mà tôi từng ngẫu nhiên đụng phải. Tôi đã từng gặp những con la còn biết điều hơn là anh đấy. Ít ra thì với những con la người ta có thể đập vào đầu chúng bằng một tấm bảng để chúng chú ý. Tôi cực kỳ nghi ngờ việc bất kỳ giải pháp nào như vậy có thể thực hiện được với anh.”
“Này, đợi một phút-”
“Không! Anh mới đợi một phút.” Cô có lẽ sẽ không thể vật lộn thắng anh, nhưng âm lượng giọng nói của cô thì có thể sánh được với bất kỳ ai. “Từ khi tôi gặp anh, anh đã không làm gì ngoài việc lăng mạ tôi.”
“Tôi chưa hề lăng mạ một quý cô nào cả.”
“Anh gọi tôi là một ca sĩ phiêu bạt. Anh bảo tôi phải làm theo điều anh muốn. Chẳng lẽ anh không thể hiểu rằng anh không có quyền gì lên tôi hết ư?
“Những mệnh lệnh của tôi-”
“Tống hết mớ mệnh lệnh chết tiệt đó xuống địa ngục đi! Anh ở trong quân đội, tôi thì không. Tôi đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để giải thích cho anh rằng tôi không muốn anh hoặc cần anh, còn anh thì ở đây và chuyện này…” Cô kéo áo khoác cô lại gần hơn. “Chuyện này! Anh làm tôi bẽ mặt, bỡn cợt tôi để tôi phải hạ mình chơi trò đĩ điếm với anh, và-” Đầu cô vụt thẳng lên. “Và cho anh biết, tôi đã cởi y phục trước mặt rất nhiều đàn ông, hàng trăm đàn ông. Đàn ông Pháp, đàn ông Ý, đàn ông Nga. Và không một ai trong số họ từng gọi tôi là một nữ ca sĩ phiêu bạt!”
“Tôi không bao giờ có ý-”
“Tất nhiên anh không có!” cô đớp chát. “Anh chỉ đang thực thi nhiệm vụ của mình, đúng không? Gây ấn tượng bản thân cho ai đó khác, phải vậy không?”
Bất thình lình, dường như sức mạnh của cô đã rời bỏ cô. Cô cảm thấy choáng váng, đầu gối mềm nhũn. Từ cái ngày cô bước vào ngôi nhà dì cô và nghe về Laurel, cô đã không có một khoảnh khắc ngơi nghỉ nào cả. Kể từ đó cuộc sống của cô, một cuộc đời tràn đầy âm nhạc, thức ăn ngon và tiếng cười, đã biến mất. Thay vào chỗ nó là nỗi sợ hãi, những chiếc giường cứng ngắc, bụi đất và những kẻ lạ mặt. Người quản lý của cô đã đi mất; nguồn động viên và sự hài hước của ông đã ở đâu đó tại Anh hiện nay. Tất cả những người biết đến cô, biết đến âm nhạc của cô và yêu thích nó, giờ đã ở phía bên kia của thế giới.
Cô đặt tay mình lên trán và bắt đầu lịm xuống, nhưng anh bắt được cô lại trước khi cô chạm phải mặt nền, nâng cô lên vào trong vòng tay của anh, và bế cô đến chiếc giường. Anh đi tới thùng nước-không còn những chiếc đĩa bằng sứ xinh xắn nữa-nhúng một mảnh vải vào đó, vắt cho ráo nước, rồi ngồi trên chiếc giường và đặt nó lên trán cô.
“Đừng đụng vào tôi,” cô thì thào.
“Suỵt. Không có gì tệ hại với cô mà một chút nghỉ ngơi và thức ăn không thể chữa khỏi.”
“Nghỉ ngơi và thức ăn,” cô lảm nhảm. Tất cả thức ăn trên thế giới cũng không thể khiến Laurel an toàn được.
“Bây giờ, Cô LaReina, không, hãy yên lặng và nghỉ ngơi đi. Tôi có vài chuyện để nói với cô và tôi đang tính nói nó. Đầu tiên hết thảy, sự thật là quân đội đã lệnh cho tôi hộ tống cô, và tôi thì luôn luôn có ý hoàn thành những mệnh lệnh đó. Nằm yên.” Anh nói nó như thể là một mệnh lệnh nhưng giọng anh thật trầm lặng và nó không khiến cô giận dữ như nó thường hay làm. Cô nhắm mắt và anh chỉnh lại miếng vải đắp trên đầu, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nơi thái dương cô.
“Lúc đầu tôi chỉ muốn đưa cô rời khỏi, quay trở về phía đông nơi cô thuộc về.”
Cô muốn nói rằng cô không có chọn lựa nào ngoài việc ở lại trong những mỏ và, nhưng không đã không nói. Tốt nhất nên để anh ta biết ít nhất có thể.
Anh chạm vào bên thái dương kia của cô, rồi, vô cùng dịu dàng, anh đặt cả hai bàn tay lên đầu cô và những ngón tay cái của anh bắt đầu tạo nên những chuyển động xoay tròn hai bên thái dương cô. Cô có thể cảm thấy bản thân mình đang thư giãn đến tận ngón chân. “Anh học được nó ở đâu thế?” cô khẽ nói.
“Một trong những cô em gái của tôi bị phải những cơn nhức đầu. Tôi đã học để làm dịu chúng đi.”
Cô có thể cảm giác trạng thái căng thẳng đang trượt khỏi vai và lưng của cô. “Có bao nhiêu chị em gái?”
“Hai.”
Cô mỉm cười. “Tôi cũng có hai chị em gái. Chị Gemma lớn hơn tôi một năm và Laurel thì…” Cô hít một hơi. “Laurel chỉ mới mười hai.”
“Thật là trùng hợp.” Đôi bàn tay to lớn của anh đang xoa bóp phía sau đầu cô. “Em gái nhỏ của tôi cũng vừa mới mười bốn.”
“Vật cưng của gia đình?”
“Còn hơn cả cô có thể biết nữa. Với bảy người anh trai, đúng là phi thường nếu nó không trở thành một quái vật.”
“Nhưng cô bé không phải đúng không?”
“Không phải trong mắt của tôi,” anh trả lời một cách êm ái.
“Cả Laurel cũng không. Nó cười suốt ngày. Nó thường bám quanh quẩn lấy tôi khi nó còn là một đứa bé và nó rất thích nghe tôi hát.”
“Cô bé giờ đang ở Lanconia à?”
Trong một thoáng, Maddie không thể nhớ được Lanconia là ai hay là cái gì, rồi cô mở mắt ra. “Ừ, giờ nó đang ở nhà trong tòa lâu đài,” cô nói giọng đều đều, và khoảnh khắc ấy đã bị phá vỡ.
“Cảm ơn anh vì… miếng vải, Đại úy Montgomery, nhưng bây giờ, nếu anh không phiền, có thể vui lòng gọi Edith đến giùm tôi được không?”
“Dĩ nhiên,” anh đáp, rồi nhìn cô một lát. “Chuyện gì đã xảy ra cho cái trâm cài cô đang đeo vậy?”
Cô đặt tay lên cổ họng. “Tôi-tôi đã đánh mất khi vội vã lên núi.”
“Và không dừng lại để kiếm nó à? Nó trông có vẻ cổ.”
Cô ngoảnh mặt khỏi anh. “Nó là của bà ngoại tôi,” cô nói một cách nhẹ nhàng, sau đó quay sang anh. “Anh có thể vui lòng để tôi ở lại không? Ra khỏi lều và rời đi? Liệu anh có thể chỉ quay về quân đội của anh và để tôi một mình được không?”
Anh dường như không thấy chút phiền lòng nào bởi cơn bộc phát của cô. “Tôi sẽ gặp cô vào buổi sáng, tiểu thư,” anh vui vẻ nói, và rời khỏi lều.
Hai giờ sau anh đặt mình nằm xuống cạnh Toby trên gò đất không xa cỗ xe ngựa. Khi rời căn lều anh nhìn thấy những người khác đang đứng bên ngoài không chút bối rối đang lắng nghe chuyện gì đang diễn ra ở bên trong. Ring chật vật thông báo với họ rằng anh đã chọn một nơi để cắm trại, một nơi đủ gần để anh có thể nghe thấy bất cứ nguy hiểm nào. Toby đã bẫy được một con thỏ và ông ấy đặt nó lên nướng dưới ngọn lửa nhỏ mà Ring đã nhóm lên, sau đó ông cứ khăng khăng đòi xem vết cắt trên cánh tay Ring, vì vậy Ring phải cởi bỏ áo sơ mi và Toby đúng ra phải gọi là chữa trị qua loa bốn hoặc năm vết cắt ở phần thân trên của Ring.
“Cô ta có vài thứ, phải không?” Toby nói.
“Nếu ông thích những kẻ nói dối.” Ring hớp cái món pha chế kinh khủng mà Toby gọi là cà phê và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. “Cho đến giờ cháu có thể nói, cô ta chưa từng một lần kể cháu nghe sự thật.”
“Đôi khi người ta có những lý do cần phải nói dối.”
“Hừm!” Ring khịt mũi.
“Chúng ta không thể tất cả đều thuần khiết như cậu được,” Toby nói, đổ uýt-ky vào vết cắt. “Nếu cậu nghĩ cô ta xấu xa cùng cực như vậy, tại sao cậu không chỉ đơn giản bỏ cô ta lại ở đây và quay về pháo đài?”
“Cô ấy không xấu xa,” Ring đốp lại, sau đó nhìn ra khỏi cái cười nhăn nhở của Toby. “Cháu chẳng biết cô ta là sao nữa. Quỷ thật, moi thông tin từ cô ta cứ như là… như…”
“Chiến đấu với bọn Bàn chân đen?”
“Hầu như tệ vậy đó.” Anh đứng lên và duỗi mình. “Cháu sẽ làm vài giấc gì đó. Với người phụ nữ này cháu phải cần đến toàn bộ sức mạnh mà mình có.” Anh mặc lại áo, rồi ngồi lên khoảng rộng của cái mền trải trên đất để tháo đôi giày da đanh. “Toby?”
“Ừa.”
“Ông có từng nghe đến thứ gì gọi là kẻ-ở-bên-trong-giấc-ngủ chưa?”
“Không thể nói là ta đã từng nghe. Từ đâu cậu nghe được thế?”
“Từ cô nàng-” Anh ngưng lại và mỉm cười. “Ca sĩ phiêu bạt nhỏ bé của chúng ta.” Khi anh gọi cô thế tất nhiên là anh không hề có ý định xúc phạm cô. Hôm đó không phải anh không định xúc phạm, anh có, mà anh còn định dọa cô sợ. Hơn thế anh còn thử trói cô lại, ăn mặc như một kẻ man rợ, nhảy xuống từ một cái cây trước mặt cô, vật cô lăn ra đất, và thậm chí là đòi hỏi cô lên giường với anh. Anh đã khiến cô giận dữ, anh đã làm cô bực mình, nhưng anh chưa từng tiến gần đến chuyện dọa cô sợ. Vậy mà hôm nay, khi cô trở xuống từ ngọn núi đó, cô đã rất sợ hãi. Và sau đó khi anh bước vào trong lều thì cô đang chiến đấu chống lại những giọt nước mắt.
Anh mỉm cười khi nhớ lại lúc hai người họ ở trong lều. Anh chắc chắn là đã thành công trong việc chặn đứng nước mắt của cô. Cô chuyển từ đôi mắt ngập tràn nước sang cặp mắt chất đầy căm phẫn. Khi cô nhìn anh nó giống như thể anh mừng là đã không có vũ khí ở trong tay. Nếu cô có một món vũ khí, cô có thể dùng nó không? Chắc chắn là cô có thể cưỡi ngựa. Cô có thể cưỡi ngựa xuống một sườn núi, băng qua suối, luồn dưới những tán cây. Cô không thể học cưỡi ngựa như thế trong khuôn viên một sự sản thuộc về công tước được. Cô-
“Cái gì đó?” Toby hỏi, làm đứt quãng dòng suy nghĩ của Ring.
Ring lơ đãng nhìn mũi tên anh rút ra từ chiếc giày da đanh của anh. “Một mũi tên. Crow, ông không biết nghĩ à?”
“Làm sao ta biết được? Một tên da đỏ đều trông giống với cả lũ còn lại. Cậu lấy nó đâu ra đấy?”
Ring cầm nó ra và nhìn vào nó. “Nó đã được gửi đến cho cháu, cháu nghĩ, có lẽ, như là một lởi cảnh cáo.”
“Cảnh cáo cậu về cái gì?”
“Cháu không biết chính xác.” Anh nghĩ về khoảng thời gian anh và cô gái đang lăn tròn trên mặt đất. Gã da đỏ có vẻ như không để ý việc đó. “Tôi nghĩ có lẽ hắn ta là hộ vệ của cô ta.”
“Làm thế nào mà một nữ công tước từ…”
“Lanconia.”
“Ừa, phải. Làm thế nào mà một quý cô ngoại quốc có thể có một hộ vệ da đỏ được?”
Ring cười phá lên và nằm xuống trên tấm mền. “Đó là điều tối thiểu trong số những khúc mắc của cháu về quý cô nhỏ nhắn này. Ngày mai cháu sẽ bắt đầu tìm kiếm vài câu trả lời. Ngủ ngon,” anh nói, và nhắm mặt lại.
***
Maddie ngồi trên cái ghế da ngựa cứng bên trong cỗ xe và nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Cô hoàn toàn từ chối nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện cô. Sáng nay Đại úy Montgomery đã bảo với cô là anh ta sẽ đi trên cỗ xe chung với cô. Không phải đề nghị. Mà là bảo. Anh nói anh thích một chút giải lao khỏi lưng ngựa, nhưng cô biết anh đang lên kế hoạch cố moi thông tin từ cô.
Sáng nay, sau khi cô tỉnh giấc từ một đêm thao thức, suy nghĩ đầu tiên của cô là việc tối qua, khi cô đã quá mệt mỏi và anh dùng tay mình để xoa dịu cho cô, suýt tí nữa cô đã kể anh nghe vài thứ về Laurel.
Sẽ ra sao nếu cô để sẩy vài điều gì đó? Cô chỉ còn có thể nghe anh lải nhải “Những ưu tiên của tôi, tiểu thư, là phải bắt giữ bất kỳ đàn ông, đàn bà, trẻ con, hoặc thú vật nào cố gắng can thiệp vào nền tự do của miền đất này.” Cô hình dung mình đang cầu xin anh cho mạng sống của em gái cô và nghe anh nói về những ưu tiên và nghĩa vụ đó có ý nghĩa hơn nhiều so với sinh mạng của một cô gái bé bỏng tầm thường.
“Xin thứ lỗi,” cô nói khi nhận thấy rằng Đại úy Montgomery đang lên tiếng.
“Tôi hỏi là LaReina có phải là tất cả tên của cô đó hay không.”
“Phải,” cô nói, nhìn vào trong mắt anh. Cô đã có lần cố nói anh rằng LaReina là một biệt hiệu trên sâu khấu và anh đã không thèm lắng nghe vậy nên cô sẽ không thử lại lần thứ hai nữa.
“Đúng là kỳ lạ thật, bởi vì, cái cô Mật ngọt đó gọi cô là Maddie và tất cả rương của cô đều có chữ viết tắt MW trên chúng.”
“Nếu anh cần phải biết, thì LaReina là tên đệm của tôi. Đó là Madelyn LaReina…” Cô đang cố nghĩ đến một cái họ Lanconia hợp lý nhưng không thể.
“Không có tên hiệu, như trong tất cả hoàng tộc, hoặc, tôi nên nói là, quý tộc chăng?” anh hỏi. “Gia đình cô bắt nguồn từ những vị công tước hoàng gia hay chỉ là công tước quý tộc đơn thuần? Hay là họ có phân biệt ra như thế ở Lanconia không?”
Cô không có chút ý tưởng nào về những thứ anh đang nói cả. Hỏi tôi về sự khác nhau giữa một nốt láy rền với một nốt ngân cuối đi, cô thầm nghĩ. Hỏi tôi về những lời thoại, tiếng Ý, Pháp, Đức hoặc Tây Ban Nha trong hầu hết các vở opera đi, nhưng đừng hỏi tôi về bất cứ thứ gì bên ngoài thế giới âm nhạc. “Họ không có phân biệt,” cô nói, tặng cho anh cái mà cô hi vọng là một nụ cười đầy tự tin. “Một công tước là một công tước.”
“Điều đó nghe hợp lý đấy, nhưng mà, tôi đoán đức vua là họ hàng của nhà cô.”
“Anh em họ đời thứ ba,” cô nói không chớp mắt. Thật kinh ngạc là nói dối dường như trở nên dễ dàng hơn khi được thực hành. Có lẽ nó giống như là cái cân vậy.
“Bên ngoại hay bên nội?”
Cô mở miệng tính nói bên ngoại, như anh đã lên tiếng trước khi cô có thể trả lời.
Anh duỗi căng đôi chân dài ra khi cỗ xe xóc mạnh một cái. “Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Nó phải là ở bên nội của cô thì tước hiệu mới được truyền xuống.” Mắt anh sáng lấp lánh. “Người cha này của cô không thể nào giỏi leo trèo được. Trừ khi Lanconia có một sự ràng buộc mẫu quyền hoặc mẹ cô sở hữu một trong những tước hiệu hiếm có mà một phụ nữ có thể thừa kế, trong những trường hợp này rõ ràng ba cô không thể lấy đi tước hiệu của bà ấy.” Anh ngắt lời bởi một cú xóc khác. “Nhưng rồi nếu cô đã được thừa hưởng tước hiệu, thì có thể đoán chừng là ba mẹ cô đã qua đời và có một mối ràng buộc mẫu quyền.”
“Nhìn này,” Maddie nói, “có một con nai sừng tấm. Có lẽ ngày mai, sau buổi trình diễn của tôi tối nay, tôi có thể đi ngắm vài nơi của miền sơn dã. Ở đây thật khác biệt so với nhà tôi.”
“Nó là cái nào thế?”
“Cái nào gì?” cô hỏi, biết chính xác điều anh đang nhắc đến.
“Tước hiệu của cô có phải do sự liên hệ mẫu quyền không?”
Cô nghiến răng. Nếu anh ta không phải là gì khác nữa, thì anh ta đúng là kẻ ngoan cố. “Làm ơn, đây là nước Mỹ. Trong khi tôi đang ở đây tôi muốn mình giống một người Mỹ như tôi có thể. Là một nữ công tước thì quá… quá…”
“Quá đầy nghĩa vụ?”
“Phải. Chính xác. Nó đúng là một cuộc sống tẻ nhạt trong tòa lâu đài. Tất cả những thứ tôi từng quan tâm là về ca hát. Tôi trải qua tất cả các ngày của tôi với Bà Branchini. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì trừ bài học của mình.” Rốt cuộc cũng có một chút sự thật. Cô chỉnh ngay lại mũ của mình. Có lẽ nếu cô kể cho anh một câu chuyện thì anh sẽ im miệng lại. “Một lần nọ, ở bên ngoài Paris, sau khi tôi hát vở Những người Thanh giáo liên tục trong ba đêm liền, một vị hoàng tử người Nga đã mời tôi dự một buổi tiệc tối tại nhà ông ấy. Có khoảng nửa tá phụ nữ trong tối hôm đó, tất cả đều là những quý bà quý cô tuyệt vời: người Anh, người Pháp, một quý bà người Ý, và một công nương người Nga xinh đẹp nét mặt u sầu. Món đầu tiên dọn lên là một món súp kem dày đáng yêu với một chút sơ-ri điểm trên đó và, khi chúng tôi chạm đến đáy bát, mỗi quý bà tìm thấy một viên ngọc trai ở đáy bát súp. Đúng là một hạt ngọc trai đáng yêu, cũng khá to đấy.”
Anh trầm ngâm nhìn cô trong một lúc. “Sau một tuổi thơ trong một lâu đài và những buổi tối với ngọc trai trong súp, cô đến nước Mỹ. Nước Mỹ chắc hẳn là một thất vọng to lớn đối với cô.”
“Nó không quá tệ. Ý tôi là, nước Mỹ và người Mỹ bản thân họ có rất nhiều thứ để bàn luận đến.”
“Cô thật là tử tế khi nói thế, nhưng một quý cô như cô… cô nên có sâm panh, những đóa hoa hồng và những quý ông tặng kim cương cho cô.”
“Không, thực ra,” cô nói, nghiêng người về trước. “Tôi chỉ là không đủ nhanh. Tôi muốn nói, tôi đã có chúng trong suốt cuộc đời của mình. Thậm chí khi còn là một đứa trẻ tôi đã đội một chiếc vương miện nho nhỏ khi tôi đi ra ngoài giữa những người dân của mình.” Thật kỳ diệu là Chúa không đánh mình chết tươi, cô nghĩ.
Anh mỉm cười với cô. “Và những tước hiệu của các chị em gái cô thì sao?”
Cô biết đây là một cái bẫy. Dẫu biết rất ít, cô vẫn biết rằng chỉ có duy nhất một nữ công tước trong một nhà. “Tôi thấy mình đang có một cơn nhức đầu kinh khủng, Đại úy.”
“Tôi có thể xoa bóp đầu cho cô được không?”
“Tôi thà chơi đùa với một con rắn chuông còn hơn,” cô trả lời, ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại, thậm chí không thèm mở chúng ra khi anh cười khúc khích. Cô không chắc là họ đang chơi trò gì nữa, nhưng bằng cách nào đó cô cảm thấy như thể mình đã thua.
***
Đó là giữa trưa khi họ đến được Thành phố Denver, cùng với vài trăm người khác. Nó là một “thị trấn” bao gồm hai trăm túp lều gỗ, vài cái lều, và vài ngàn người đàn ông đang còng lưng trong việc chế tạo những món đồ gỗ của họ.
Ngay khi cỗ xe ngựa của họ dừng lại, những người đàn ông chạy đến chào mừng họ với đủ kiểu thông tin: Chẳng có vàng gì xấc; có những cục vàng to như trứng gà mái trong mấy con suối… Có những người đàn ông đang chờ xin vốn điều động, những người khác thì chỉ tò mò. Có một khu cắm trại của bộ lạc Ute không xa vùng ngoại ô của thị trấn và họ kéo đến để ngắm cỗ xe ngựa đỏ rực và người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh lam sáng.
Maddie tỏ ra không hề bối rối bởi tiếng ồn ào, sự náo loạn và những tràng thắc mắc về tên tuổi của cô cũng như dòng chữ “Nữ công tước ca hát” được sơn bên sườn cỗ xe. Cô mỉm cười hòa nhã với tất cả bọn họ, sau đó chỉ thị cho Frank và Sam dựng lều của cô, xong rồi thì bắt đầu phát truyền đơn loan báo về buổi trình diễn tối nay. Khi cái lều đã được dựng lên, cô đi vào bên trong để thay một chiếc váy len lông cừu tối màu chỉ dài tới mắt cá chân và một chiếc áo cánh vải bông trắng giản dị. Đại úy Montgomery đang đợi cô bên ngoài lều.
“Một ngày tốt lành, Đại úy,” cô nói, và bắt đầu bước qua anh, nhưng anh chắn ngang đường của cô. Cô thờ dài. “Được rồi, anh muốn cái gì đây?”
“Cô đang định đi đâu đấy?”
“Nó không việc gì đến anh, nhưng tôi tính đi ăn một buổi tiệc trưa và sau đó dạo một vòng quanh phố.”
“Với ai là người bảo vệ cho cô?”
“Tôi tính tự mình đi, cũng đơn giản như việc tôi đã tự bước đi một mình từ hồi lên một tuổi ấy.”
“Cô không thể đi ra ngoài giữa cái đám vô lại này một mình được.”
Cô mím chặt môi lại, cố gắng vượt qua anh, và khi anh chắn đường cô, cô thúc cùi chỏ vào những cái xương sườn anh. Anh thoát ra một tiếng càu nhàu và cô bước qua anh. Edith đã bày sẵn bàn ghế. Trong suốt quãng đường từ St. Louis đến Thành phố Denver họ đã dừng lại tại những nông trại và mua thực phẩm tươi sống, và thịt xông khói được bảo quản. Bữa nay cô sẽ ăn đùi heo và đậu xanh.
“Nếu anh buộc phải ở trước mặt tôi và nhìn trừng trừng, Đại úy, chí ít hãy tỏ ra lịch thiệp mà ngồi xuống. Và lấy vài thứ để ăn.”
Anh ngồi lên chiếc ghế đẩu, nhưng anh lắc đầu khi Edith đề nghị múc một đĩa cho anh. “Tôi không có ý xúc phạm, tiểu thư, nhưng tôi sẽ không chạm vào đồ ăn hay thức uống mà cô đã lại gần đâu.”
Lần đầu tiên Maddie trao cho anh một nụ cười thành thật. “Rốt cuộc, cũng có vài sự thông thái từ ngài Đại úy Montgomery hoàn hảo. Thật tệ là anh đã quá bẽn lẽn. Đùi heo ngon hảo hạng.”
Nhảy ra từ hư không, Toby tiến đến và đứng cạnh bàn. Maddie gật đầu với Edith và cô ta chất một đĩa đầy cho ông.
“Tôi hi vọng ông thích nó, Binh nhì.”
“Thích chứ. Tôi chắc chắn thích.” Toby nói, miệng ông đầy ứ khi ông lấy một chỗ ngồi trên nền đất ở gần họ. “Và đó là Toby, chỉ Toby thôi. Tôi không phải là một binh nhì, dù sao thì cũng không phải là một binh nhì thực thụ. Tôi không có gì để làm với quân đội nếu tôi có thể giúp gì nó. Quân đội là thứ cậu bé đây làm, dẫu cho việc tại sao cậu ấy muốn rời Warbrooke-”
“Toby!” Ring ngắt ngang. “Thứ lỗi cho ông ấy, thưa tiểu thư, ông ấy thỉnh thoảng nói quá nhiều.”
“Ồ?” Cô mỉm cười với Toby. “Và Warbrooke là chỗ nào thế?”
“Ở Maine. Cậu bé đây rời-”
“Toby!”
Toby đặt nĩa xuống. “Quỷ thật, có lẽ cũng phải ngừng thử rồi. Tôi chẳng rõ cái gì bị dính trong diều của cậu ta nữa.” Ông đứng lên, cầm lấy cái đĩa, và đi ra khỏi tầm mắt đằng sau cái lều.
“Cái gì trong diều của anh thế, Đại úy?”
“Chỉ là cố gắng giữ cho cô còn sống, có thế thôi.”
“Còn sống? Ai có khả năng muốn làm hại tôi cơ chứ?”
Đột ngột, anh nắm lấy tay cô, giữ lấy nó ngay cả khi cô cố kéo ra, và lật ngửa lòng bàn tay lên. Có một vết xước sâu cắt qua lòng bàn tay của cô và một vết thâm tím trên cổ tay.
Cô giật lấy bàn tay mình ra, rồi đứng dậy. “Giờ thì, Đại úy, nếu anh thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ làm một chuyến đi dạo vòng quanh thị trấn.”
“Không phải một mình, cô không được.”
Cô nhắm mắt trong chốc lát và nguyện cầu cho sức mạnh. Suy nghĩ đầu tiên của cô là thử nói lý lẽ với anh. Trái ngược lại với vẻ bề ngoài, không có ai đang cố gắng hại cô cả. Nhưng cô không thể cam đoan với anh về cái thực tế đó mà không kể cho anh nhiều hơn cô định kể. Khi có bắt đầu bước đi, cô nghĩ mình có thể cố lờ đi anh, nhưng nó không phải dễ dàng gì để lờ đi một người đàn ông cao một mét chín mươi và cân nặng, cô đoán, đâu đó khoảng hơn trăm cân. Và, hơn thế, anh ta còn quắc mắt nhìn nữa chứ.
Bởi vì nó khá là không bình thường ở Thành phố Denver khi thấy một người phụ nữ không phải để đem bán, cho nên cô đã gây ra một chút náo động khi cô bước xuống những lối đi to rộng, bẩn thỉu được dùng như những con đường. Cô ngừng lại tại những căn lều với những chiếc bàn thô ráp đặt bên ngoài chúng, phủ đầy hàng hóa đến từ miền Đông. Thông thường, những người ở miền Đông bán mọi thứ họ có để trang bị cho bản thân họ với những chiếc xe goòng và vật dụng cần thiết cho chuyến hành trình tới những mỏ vàng, và khi tới nơi họ bán nó đi cả cho vài cái thau đãi vàng và cuốc xẻng và có lẽ một ít đất gần một con suối.
Maddie nhìn những chiếc đèn lồng, rồi nhặt lên một cái cổ ảo viền đăng ten rất xinh xắn. Trong khi cô làm thế, ba người thợ mỏ bám đầy bụi bẩn ngùng lại, những cái nón của bọn họ ép chặt vào ngực, và nhìn cô chằm chằm. Cô quay sang và mỉm cười với họ. “Chào buổi sáng.”
Họ gật đầu đáp trả cô.
“Các ông có tìm thấy bất cứ vàng nào chưa?”
Một trong những gã đàn ông lần vào trong túi của ông ta, nhưng khi ông ta rút tay ra, Đại úy Montgomery đã ở đó, một bàn tay to lớn kẹp chặt trên cổ tay của người đàn ông nhỏ con hơn.
Maddie ngượng ngùng lẫn bị xúc phạm. Cô chộp lấy cổ tay gã đại úy. “Xin thứ lỗi, các quý ông,” cô nói, và quay đi.
“Ông ta có thể có một khẩu súng ở trong túi,” Ring nói từ phía sau cô. “Tôi chỉ đang bảo vệ-”
“Bảo vệ tôi khỏi gì mới được? Vài ba người thợ mỏ độc thân ư?” Cô xoay người đối diện với anh. “Đại úy Montgomery, hãy đi đi! Hãy để tôi yên!”
“Tôi sẽ bảo vệ cô dù phải làm bất cứ điều gì đi nữa. Cho dù bất kể nó có khó chịu đến thế nào cho cả hai chúng ta.”
Ra vậy đó, cô nghĩ khi quay người bỏ đi. Giờ thì anh ta đang bóng gió rằng nó là một gánh nặng khi phải tốn thời gian với cô. Cô diễu hành phía trước anh, những nắm tay của cô siết chặt hai bên sườn. Dọc theo suốt con đường là những người đàn ông tò mò dừng lại nhìn ngó người phụ nữ cao, ăn mặc thanh nhã theo sau bởi một người đàn ông thậm chí còn cao hơn. Những người này bắt đầu thúc cùi chỏ vào nhau vì họ có thể nói rằng người phụ nữ kia đang rất giận dữ.
Giờ thì mình là một đối tượng để bông đùa, Maddie nghĩ, và tự hỏi làm thế nào trên thế gian này mà đời cô lại thành ra như vầy.
Tại ý nghĩ đó cô quyết định ngừng cái trò chơi đố chữ này. Cô quay sang anh và tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào nhất. “Đại úy Montgomery, tôi thấy đói.”
“Nhưng cô vừa mới ăn xong.”
Chuyện gì đã xảy ra với những người đàn ông luôn tỏ ra háo hức tuân theo lời một người phụ nữ vậy cà? “Phải, tôi đã, nhưng tôi lại đói nữa rồi. Chúng ta không thể kiếm chỗ nào đó để ăn sao?”
Anh nhìn qua đầu cô. Nói thật thì, anh cũng rất ư là đói. Anh đang sống dựa vào thịt bò khô và lương khô trong khi tất cả những người khác ăn thịt tươi sống được nấu nướng và, thậm chí còn tốt hơn, rau củ tươi. Nhưng sau chất thuốc phiện trong rượu uýt-ky, anh sẽ không tin tưởng ăn tại bàn cô nữa. “Có một chiếc xe bò kia kìa, và tôi nghĩ họ đang bán thức ăn đấy.”
Trong vòng vài phút cô có cả hai bàn tay của anh chất đống với những chiếc đĩa đồ ăn và một ổ bánh mì mới tinh để mang về cho Edith. Cô mỉm cười lên với anh. “Anh có thể vui lòng cầm thứ này cho tôi trong khi tôi làm một chuyến đi… anh biết rồi đó?”
Anh nhìn vào mớ thức ăn, khói bốc lên từ nó. Thịt bò. Khoai tây. Bánh mì bắp ngô. Đậu Hà Lan. Anh khó có thể nghe rõ cô đang nói gì, nhưng vẫn gật đầu và đi đến ngồi trên một cái ghế dài nằm bên hông chiếc xe bò. Anh quá đói tới mức thanh toán xong đĩa đồ ăn của mình và nửa đường trên đĩa của cô trước khi nhận ra là cô đã không trở lại.
“Quỷ tha ma bắt cô ta,” anh lầm bầm. “Quỷ tha ma bắt mình,” anh chỉnh lại, và lên đường truy tìm cô. Không có cách nào để lần theo dấu cô trong một thị trấn, nhưng cô có những nét đặc biệt đủ để khiến người ta chú ý đến cô bất kỳ nơi đâu cô đi đến, vì thế anh đặt những câu hỏi. Dường như không có một người đàn ông nào trong thị trấn mà không nhìn thấy cô cả, nhưng những chỉ dẫn của họ tất cả đều trái ngược nhau.
Gần khoảng một tiếng sau anh mới tìm thấy cô đang đứng trong một nhóm người những phụ nữ bộ lạc Crow và cười đùa. Anh chỉ có một khoảnh khắc để tự hỏi làm sao họ giao tiếp được với nhau trước khi anh xông vào cô.
Những người phụ nữ da đỏ nhìn thấy anh đầu tiên và cảnh báo cho Maddie. Cô bắt đầu chạy thẳng vào trong trại, với Ring ngay đằng sau, hét bảo cô dừng lại. Những người phụ nữ da đỏ, luôn sẵn sàng cho một trận cười, làm mọi thứ họ có thể để ngăn cản bước tiến của Ring, cho đến khi anh nhấc bổng một trong số họ lên và đặt sang bên cạnh.
Maddie chạy xuyên qua ngồi làng nhanh nhất có thể, luồn lách qua những đứa trẻ và những con chó, một lần đâm sầm vào một chiến binh da đỏ và xin lỗi rối rít, nhưng không hề giảm tốc chạy của mình. Khi cô đến được cuối khu trại, cô quay ngược lại và chạy về hướng thị trấn.
Ngay khi cô đến được rìa thị trấn cô chậm lại để lấy hơi thở và mỉm cười: Cô đã lửa được anh cũng như chạy thắng anh.
Vài giây sau cô cảm thấy có một bàn tay trên vai mình, và khi cô ngước lên nhìn thấy mặt anh với vài thứ na ná như niềm vui chiến thắng ở trong mắt, cô quăng cho anh một cái nhìn tôi-sẽ-chỉ-anh-thấy, sau đó hét lên. “Cứu tôi! Cứu tôi với! Làm ơn đừng đánh tôi nữa!”
Cả tám người đàn ông nhảy xổ vào Ring một lượt, và cô lon ton chạy đi. Hai mươi phút sau anh lại tiến gần đến gót chân cô một lần nữa. Nhìn ra sau vai mình, cô trông thấy mái tóc thường được chải chuốt hoàn hảo của anh giờ đã rối tung lên, có một vùng đỏ trên má anh và bụi bặm bám đầy quần áo. Cô cười toe toét và tiếp tục chạy.
Cô không chắc khi nào cô bắt đầu thích thú với cuộc chơi, nhưng đúng là cô có vui thích với nó. Cô trốn trong một cái thùng rỗng và mém nữa cười khúc khích thành tiếng khi anh đứng cách cô không đầy một bước chân, và ngó quanh. Cô chạy vào trong một nhóm đàn ông đang quay xúc sắc trên mặt đất, tóm lấy chiếc nón ra khỏi một trong số họ, và trà trộn vào trong nhóm. Những người đàn ông nép lại sát nhau hơn để giúp cô ẩn mình. Thực tế, một trong số đó đã nép lại quá sức, quá sức gần và cô kêu thất thanh phản đối khi, cô không chắc lắm, nhưng cô nghĩ ông ta đã véo đùi cô. Cô nhảy dựng lên, rồi nhìn thấy Đại úy Montgomery quay sang và phát hiện ra mình, vì vậy cô lại bắt đầu chạy tiếp.
Cô chạy vào trong một trong rất nhiều căn lều kiêm quán rượu, tạm dừng lại một quầy bar cao, thô ráp, tay chống lên cằm, và thì thào, “Uýt-ky.” Cô nuốt trọn ngụm rượu trong một hớp, đưa cái ly ra cho một ngụm khác, sau đó nhìn thấy Đại úy Montgomery trong lối ra vào. “Anh ta sẽ trả,” cô nói, và chạy về hướng cửa sau. Còn người phục vụ quầy và hai người đàn ông thì giữ đại úy lại trong khi anh moi tiền ra để trả giùm cô.
Ra bên ngoài, nhanh chóng cô nhờ hai người đàn ông nâng phụ cô lên trên đỉnh một trong vài công trình có mái ở Thành phố Denver.
Những người đàn ông thực hiện một cách hồ hởi, nhưng với vô số bàn tay sờ soạng khắp cơ thể cô.
Cô đứng trên đỉnh tòa công trình và theo dõi Đại úy Montgomery tìm kiếm cô. Cô phải bụm tay che miệng để giữ cho mình khỏi cười lớn. Cô hít sâu một hơi, giang hai cánh tay và ngửa đầu ra sau. Đó là lần đầu tiên cô có một quãng thời gian vui vẻ trong hàng tháng trời. Tự do mới thật quý báu làm sao, cô nghĩ.
Khi cô mở mắt ra, Đại úy Montgomery đang đứng phía dưới và trông lên cô.
“Ui,” cô nói, cười phá lên, và chạy về phía xa của tòa công trình và bắt đầu trườn xuống một đống thùng rượu và những bánh xe bò cũ kỹ. Ngay khi cô vừa mới chạm mặt đất, Đại úy Montgomery đã ở đó. Cô bắt đầu chạy nhưng anh đã túm lấy váy cô và kéo cô về phía anh.
Cô chống trả lại anh. Ôi trời, cô đã chống trả lại anh, nhưng anh giữ cho tay cô cách xa mặt anh, và cuối cùng anh tóm quanh eo cô và quàng cô qua hông mình.
“Cô cắn tôi phát nữa và cô sẽ không thể ngồi xuống được trong một tuần. Cô hiểu tôi chứ?”
Cô cảm thấy khá là giống với một bao tải thức ăn gia súc khi cô bị treo vắt vẻo trên cánh tay anh như vậy, nhưng cô có thể nói anh đang cực kỳ giận dữ, và một người đàn ông giận dữ thỉnh thoảng làm những việc không thể ngờ tới được. Cho nên, thay vì chống cự lại anh, cô rũ mình xuống để anh có được toàn bộ trọng lượng cơ thể cô gập dưới cánh tay anh. Nhưng có vẻ như nó chẳng tạo nên chút khác biệt nào đối với anh trong khi anh bước chân rầm rập ra khỏi thị trấn và vào trong khu rừng cùng cô.
Cuối cùng, lúc họ đã cách xa cái thị trấn ồn ào vài khoảng, anh ném phịch cô lên một mô đất mềm, đầy cỏ trên đấy.
“Đại úy Montgomery, tôi-”
“Cô đừng có mà nói một từ nào hết, không một từ! Tôi đã được ra lệnh bảo vệ cô và chết tiệt, tôi không chút mảy may nghi ngờ nào sẽ hoàn thành nó. Cô có lẽ cho rằng cái trò tinh quái nhỏ bé của cô là khôn khéo, nhưng cô chẳng biết chuyện gì đang diễn ra cả. Có những người mà cô không hề biết. Họ-”
“Anh mới là người chẳng biết gì cả,” cô bình thản nói, và nằm xuống bãi cỏ. Buổi tập thể dục trong bầu không khí loãng, trong lành chốn miền núi đã khiến cô cảm thấy thật tuyệt vời. Đó là lần đầu tiên kể từ khi cô nghe tin Laurel bị bắt mà cô không cảm thấy căng như dây đàn vĩ cầm.
“Ôi, Đại úy, lẽ nào anh không có bất kỳ khả năng hài hước nào hết ư? Bất kỳ chút nào nói chung?” cô nói một cách uể oải. Đó là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian đó mà cô chú ý đến những đóa hoa dại, những cái cây và bầu trời cao trong xanh phía trên đầu cô.
Anh không nói gì trong một lúc, và cô không nhìn vào anh, nhưng rồi anh nằm xuống trên cỏ cách cô khoảng một bước. “Đúng ra tôi có một khả năng hài hước được phát triển rất tốt, thật đấy. Nhưng vào năm ngoái tôi dường như đã để lạc mất nó.”
“Ồ?” cô nói kiểu khích lệ, nhưng anh không nói gì nữa. Cô hít một hơi của bầu khí quyển trong lành. “Tôi không thể tưởng tượng một người đàn ông đặt tên con ngựa của anh ta là Satan lại có khả năng hài hước. Cho đến giờ tôi có thể nói, anh luôn bận rộn với công việc và chẳng chơi đùa gì cả. Những ý tưởng của anh về việc đối xử với phụ nữ chỉ là hù dọa họ, hăm dọa họ. Tôi chắc chắn có vài phụ nữ thích điều đó, nhưng tôi thì không thể có nhiều thành công đến thế được.”
“Cô không biết gì về tôi hết,” Ring nói với một chút bực tức. “Không cái gì cả.”
“Vậy tôi đoán chúng ta hòa, vì anh cũng chẳng biết gì về tôi.”
Anh chống người lên khuỷu tay để nhìn cô, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn lên trời. “Giờ thì, cô đã nhầm rồi đấy. Sự thật là, Cô LaReina, tôi biết vô khối điều về cô.”
Cô khẽ cười khúc khích đầy vẻ nhạo báng. “Không gì cả. Tuyệt đối không gì cả.”
Anh lăn mình trên lưng. “Ta hãy đánh cuộc một phen xem sao?”
“Thêm những thỏa thuận lên-giường-với-tôi hả?” Có chút cay đắng trong giọng cô.
“Không,” anh nói nhỏ nhẹ. “Ta sẽ cuộc thứ gì đó quan trọng hơn.” Anh không nhận thấy cái nhìn trừng trừng cô gửi cho anh. “Hai mươi bốn tiếng cô sẽ không chạy trốn. Hai mươi bốn tiếng tôi có thể ngủ yên và biết rằng cô sẽ không làm bất kỳ điều gì ngu ngốc.”
“Và anh sẽ định nghĩa cho những điều ngu ngốc?”
“Đúng thế.”
“Tôi thì nhận được gì?”
“Hai mươi bốn tiếng tôi sẽ ở cách xa cô ra.”
Cô mỉm cười lên với những cái cây. “Tất cả việc này là xem coi liệu anh có biết bất kỳ điều gì về tôi hay không, đúng vậy chứ?” Cô không nghĩ mình đang đặt cược nhiều quá. Đầu tiên hết thảy, cô được cho là phải gặp ai đó về những lá thư vào tối hôm đấy ngay tại đây trong Thành phố Denver và cô không một chút hoài nghi gì việc cô có thể làm được việc đó dưới mũi anh. Và thứ hai, từ sự quan sát của cô, anh ta là một gã đàn ông không thể trông thấy gì vượt quá chóp mũi của mình. Anh dường như cho rằng phụ nữ là những sinh vật mỏng manh yếu ớt, và cô biết anh có những thành kiến về những ca sĩ opera. “Được rồi, thỏa thuận thế nhé. Anh biết gì về tôi?”
“Trước nhất, nếu cô là một nữ công tước, thì tôi là Nữ hoàng Victoria. Cô hầu như chẳng biết gì về những dòng dõi quý tộc, và cô không biết tí gì về Lanconia. Và chiếc trâm cài mà cô, chà… đánh mất, cái vật từng thuộc về bà ngoại cô ấy, một vật nhỏ bé rất xinh xắn nhưng đều không có cả kim cương lẫn viên ngọc trai nào thật sự mang phẩm chất của một nữ công tước. Những gì cô biết là về vùng đất này. Cô trèo lên những ngọn đồi giống như cô được sinh ra và lớn lên ở đây. Cô có thể cưỡi ngựa giỏi hơn hầu hết đàn ông, và cô nốc cạn cả một ngụm uýt-ky mạnh như thể trước đây cô đã từng làm nó rất nhiều lần. Tôi nói tới đâu rồi?”
“Tôi vẫn còn chưa ngủ gật.”
“Cô cũng rất thoải mái xung quanh những người da đỏ. Thật không bình thường đối với một quý cô đến từ châu Âu, cô không nghĩ thế sao? Cô không biết nhiều nhặn gì về Sam và Frank, và cô không thích Edith cho lắm. Nó làm tôi tự hỏi liệu cô có phải là người đã chọn họ không. Tôi đúng chứ?”
“Có lẽ.”
“Ta hãy xem, còn gì nữa? Dự đoán của tôi là cô là một trinh nữ, hoặc rất gần như thế.”
“Tôi không thích việc này, Đại úy.” Cô bắt đầu ngồi dậy, nhưng anh không cho phép.
“Tôi tuyệt đối không định xúc phạm gì cô. Tôi chắc rằng một người phụ nữ xinh đẹp như cô có nhiều hơn là vài lời cầu hôn, nhưng tôi không nghĩ đàn ông có hứng thú với cô cho lắm.”
“Đàn ông bị ép buộc ở gần tôi dĩ nhiên không giữ lại bất cứ quan tâm nào đến tôi rồi. Tôi nghĩ mình cần trở về nơi cắm trại ngay bây giờ.”
Anh nắm lấy cánh tay cô. “Còn nữa, và nếu tôi phải nhắc nhở cô, thì chính cô là người bảo rằng tôi không biết chút gì về cô cả. Giờ thờ, tôi ở đâu rồi nhỉ? Ồ, phải, ai đó đang tống tiền cô. Tôi vãn chưa thể suy ra tại sao, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn nó không phải là anh chàng tình nhân cũ nào đó. Không, nó phải là thứ gì đó nghiêm trọng hơn-hơn, hơn rất nhiều. Cô không dễ dàng gì bị sợ hãi, vậy mà cô đã sợ gần chết bất cứ thứ gì đang diễn ra trong đời cô hiện nay.”
Maddie không nói gì cả; cô không thể.
Thật mềm mại, thật dịu dàng, anh nắm lấy tay cô trong tay anh. Tôi là một người đàn ông trọng danh dự… Maddie,” anh thì thầm, dùng cái tên anh nghe Edith gọi cô. “Nếu cô giãi bày với tôi, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp đỡ cô, những cô phải tin tôi mới được.”
Maddie phải vận dụng hết từng chút một sức mạnh ý chí để không kể anh nghe về Laurel. Cô muốn kể cho ai đó có thể thấu hiểu. Ai đó có thể phản ứng khác đi so với Edith người chỉ đơn giản là nhún vai. Và cô cũng muốn có lời chỉ bảo. Cô sẽ làm gì nếu cô đến được khu trại thứ ba và chúng không để cô nhìn thấy Laurel? Chuyện gì nếu-”
Để giữ mình khỏi sự cám dỗ, cô nhảy phắt lên, đứng trước mặt anh. “Ồ, rất tốt đấy, Đại úy Montgomery, rất, rất tốt. Nếu anh có từng ra khỏi quân đội, có lẽ anh có thể đi lên sân khấu được đó.” Cô thẳng vai và nhìn qua anh dưới mũi cô. “Nhưng anh đã quên điều quan trọng nhất về tôi: giọng hát của tôi. Cho đến khi anh nghe được tôi hát, thì anh không biết chút gì về tôi cả. Tất cả những thứ còn lại chỉ là bề nổi.”
Anh cười lên với cô. “Cô thực sự nghĩ rằng đám đàn ông tham ăn, chè chén đó sẽ trân trọng nhạc opera?”
“Một người không cần phải trân trọng opera, hoặc thậm chí là âm nhạc, trong chuyện này, để yêu âm thanh từ giọng hát của tôi.”
Anh phá ra cười tại đó, cười một cách thành thật, một âm thanh êm dịu, trầm lắng. “Tự cao thật, phải không?”
Khuôn mặt cô rất nghiêm túc. “Tuyệt đối không. Tôi không có lấy một chiếc xương tự phụ nào trong người. Giọng hát của tôi là một món quà từ Chúa. Tôi mà nói nó kém hơn nó thật sự là, thì quả đúng khinh thường Chúa trời.”
“Đó là một cách nhìn nhận nó.”
Cô ngồi xuống cạnh anh. “Không,” có nói đầy nghiêm túc. “Tôi đang nói sự thật. Tài năng thiên bẩm còn đến từ đâu khác ngoài Chúa? Tôi đã hát từ khi mình lên ba. Tôi đã ở trên sâu khấu từ khi mười sáu. Mỗi ngày tôi cảm ơn Chúa đã ban phước tôi với giọng hát mà Người trao tặng này và tôi có gắng để làm rạng danh Người bằng cách cẩn thận giữ gìn nó.”
Anh biết cô tin tưởng một cách chân thành, sâu sắc điều cô đang nói và, theo cách nói của cô, nó làm sáng tỏ vài thứ. “Và cô nghĩ những người thợ mỏ này sẽ yêu thích những bài hát của cô? Yêu thích La…”
“Traviata.”
“À, phải, người đàn bà hư hỏng.”
Cô tặng anh một cái nhìn ước đoán. “Anh nói được tiếng Ý?”
“Một chút. Cô cho rằng đám thợ mỏ này sẽ yêu thích những bài hát của cô?”
“Không phải những bài hát. Mà là giọng hát của tôi. Có một sự khác biệt cực kỳ lớn đấy.”
“Được thôi,” anh nói, mỉm cười, “vậy hãy chỉ cho tôi. Hát một bài cho tôi nghe đi.”
Tại đó cô đứng lên và mỉm cười xuống anh. “Tôi xin lỗi, Đại úy Montgomery, vì đã nghi ngờ anh. Anh đúng là có một khả năng hài hước. Một khả năng hài hước kinh khủng, không thể tin được.”
“Chà, tôi hiểu, cô cần, gì nhỉ? Một dàn nhạc chăng? Những ca sĩ opera không thể hát được a cappella?”
“Tôi có thể hát dưới nước nếu cần phải thế, nhưng tôi chỉ hát khi nào tôi muốn. Tôi mà hát ở đây cho anh, chỉ mình anh, thì nó sẽ là một món quà vô cùng giá trị. Anh thì chẳng làm cái gì để nhận được một món quà như thế.”
“Những kẻ thợ mỏ xùy ra mười đô la tối nay thì nhận được… món quà này ư?”
“Tối nay tôi sẽ không hát cho một mình người nào đó mà là cho nhiều người. Có một sự khác biệt cực lớn đấy.”
“Chà, tôi hiểu rồi,” anh nói ra vẻ kẻ cả, rồi rút ra chiếc đồng hồ vàng to bè từ túi áo vét-tông của anh. “Quà tặng hay không, đã tới giờ cô trở lại nơi cắm trại để chuẩn bị hát cho tối nay rồi.”
“Anh nghĩ tôi bằng cách nào làm việc trơn tru trong suốt hai mươi lăm năm mà không có anh chỉ bảo tôi phải làm cái gì và khi nào làm nó?”
“Tôi thực sự không biết. Điều đó làm tôi thật hoang mang.” Trong khi đứng lên, anh nhăn mặt đầy đau đớn.
“Giả cả sức yếu rồi hả, Đại úy?”
“Tôi cho là có lẽ việc trèo lên những bức tường đá để bảo vệ cô khỏi những gã đàn ông vô danh tánh, bị cắn, bị đá, và bị thúc cùi chỏ, chưa kể việc chiến đấu lại tám người đàn ông sáng nay, đang bắt đầu gây ra thiệt hại của chúng.”
“Anh có thể luôn luôn trở lại pháo đài của mình và nghỉ ngơi cơ mà.”
“Harrison sẽ thích tôi quay lại với cái đuôi mọc giữa hai chân của mình,” Ring thì thào.
“Và ai là Harrison?”
“Tôi sẽ trả lời những câu hỏi của cô khi nào mà cô trả lời những cái của tôi.”
“Vậy thì toàn bộ địa ngục sẽ đóng băng cả,” cô nói một cách êm ái khi bắt đầu đi bộ về nơi cắm trại.
“Sao cũng được, nhưng cô đùng quên tôi đã thắng vụ đánh cá. Hai mươi tư tiếng đồng hồ cô không chạy trốn.”
“Anh đã không thắng vụ cá cược, Đại úy. Tôi đã giải thích nó với anh. Nếu anh nói, ‘Cô là một ca sĩ,’ vậy thì anh có thể thắng, bởi ca hát là tất cả về tôi.”
“Tôi có nói cô là một ca sĩ.”
Cô quay sang và quắc mắt nhìn anh. “Anh đã không hề đề cập chút gì đến việc ca hát của tôi.”
Mắt anh nhấp nháy. “Tôi đã nói cô là một ca sĩ.” Giọng anh hạ thấp xuống. “Người đi du hành.”
Miệng cô siết chặt trong giận dữ, sau đó cô nở nụ cười che lấp đi. “Ha!” Cô xoay người trên gót chân và bước đi. “Rồi anh sẽ thấy,” cô nói vọng qua vai. “Tối nay anh sẽ học được tôi là ai và là thứ gì.”
Anh đứng đó, ngắm nhìn cô bước đi. Cô là thứ lôi cuốn một cách chết tiệt, anh nghĩ. Và khả ái, thông minh-và cả rắc rối. Và cô thì không cần thêm rắc rối nào hơn những thứ mà cô đã có nữa. Anh thích cái cách cô bảo anh rằng cô tuyệt vời, không, rằng cô có một giọng hát thần tình. Thỉnh thoảng anh mệt mỏi với những phụ nữ cứ liên tục hỏi anh rằng anh có thích tóc hay váy áo của họ hay không. Cô lẽ Toby đã đúng. Ông ấy nói tất cả những cậu bé Montgomery đều có nó quá dễ dàng khi nó liên quan tới phụ nữ. Họ có vẻ ngoài và tiền bạc, và phụ nữ thường không đòi hỏi gì thêm nữa. Toby nói thật không công bằng, bởi vì ông ấy, Toby, không có thứ nào cả, vì vậy, để giành được đàn bà, ông ấy buộc phải tử tế với họ, tán tỉnh họ.
Ring nhìn Maddie bước đi phía trước anh. Những vẻ ngoài đẹp mã của anh dường như không tạo bất kỳ ấn tượng nào với cô, và anh nghi ngờ rằng liệu cô có quan tâm theo cách này hay cách không nếu anh kể cho cô nghe về tài sản của gia đình anh. Sau rốt thì, tiền bạc làm thế nào có thể gây ấn tượng với ai đó đã trải qua tuổi thơ với một chiếc vương miện nhỏ và đi lại giữa người của mình? Anh phá ra cười lớn, rồi lấy lại được tự chủ khi có một đôi nhìn anh chằm chằm. Cô là một kẻ nói dối, đúng vậy, nhưng cô cũng là một người thú vị và đầy sáng tạo. Có lẽ cô cần ít sự bảo vệ hơn anh nghĩ lúc đầu, nhưng anh sẽ đeo sát bên cô, nếu không còn lý do nào khác hơn là để thấy chuyện gì sẽ diễn ra tiếp. Rượt bắt cô vòng quanh một thị trấn khai thác mỏ vàng dơ bẩn chắc chắn hơn hẳn cuộc sống quân đội mà, như Toby thường xuyên chỉ ra, hầu hết, có thể gây buồn chán cho cả người chết. Anh mỉm cười và dõi theo chiếc váy lắc lư qua lại quanh cặp hông to rộng của cô.